Vải xô đã được chuẩn bị sẵn, lọc hết váng sữa chỉ để lại cặn trắng trong vải xô, rửa qua vài lần bằng nước suối.
Lúc này, váng sữa và kem phô mai đã hoàn toàn tách ra.
Tiếp theo là công việc cần sức lực.
Sau khi thêm bơ và đường vào kem phô mai, Nguyệt Nha Nhi vận động cơ thể, hít một hơi sâu, dùng sức khuấy kem phô mai.
Đến khi khuấy đến mức tay mỏi nhừ, kem phô mai mới mịn màng.
Khoa học kỹ thuật đúng là lực lượng sản xuất hàng đầu.
Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ xoay xoay tay, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục bước tiếp theo.
Kem phô mai vừa khuấy xong thơm ngon mới mẻ, mùi sữa xộc thẳng vào mũi.
Nguyệt Nha Nhi không nhịn được, lấy một chút để ăn.
Những khó khăn vừa qua đều đáng giá.
Nàng cảm động muốn khóc.
Từ khi xuyên không đến thời đại này, đã bao lâu rồi nàng chưa được nếm vị kem phô mai?
Tuy hương vị đã ra, nhưng hình dáng của ốc bơ vẫn là một vấn đề nan giải.
Khi ở Triệu phủ, Trữ Nhân kia có kể vài chuyện bát quái cho Nguyệt Nha Nhi nghe, nói rằng bà Lại là người giỏi nhặt ốc bơ nhất.
Tại sao lại gọi là “nhặt” ốc bơ?
Nguyệt Nha Nhi nghĩ mãi không ra.
Theo nghĩa đen, chắc là phải đặt trong chất lỏng thì mới có thể gọi là nhặt.
Nguyệt Nha Nhi quyết định thử, đun sôi lại một nồi nước, cẩn thận cho một chút kem phô mai vào.
Do không chắc chắn về độ lửa, hai lần đầu tiên kem phô mai hoặc là tan ra hoặc là không định hình, những hình dạng vớt lên đều không đẹp mắt.
Nguyệt Nha Nhi nhìn những sản phẩm thất bại, có chút đau đầu.
Đây không phải là thời đại có thể mua nguyên liệu thoải mái, nàng chỉ có nửa thùng sữa, không thể phí phạm được.
Hình dáng ốc bơ này, rốt cuộc phải làm thế nào mới được?
Lúc ấy Nguyệt Nha Nhi chưa thể nghĩ thông suốt, đành tạm gác chuyện khó khăn lại, dùng bữa tối trước.
Thời gian gấp rút, sự việc lại vội, nàng cũng chẳng có lòng dạ nghĩ đến ăn uống cầu kỳ, bèn nấu một bát mì trộn dầu hành để ăn.
Mì đã có sẵn, chỉ cần thả vào nước sôi một chút, chờ mềm rồi gắp ra.
Nguyệt Nha Nhi thích ăn mì cứng một chút, cảm thấy có độ dai nên không nấu mì quá chín.
Hành lá xanh non rửa sạch, cắt khúc và cho vào dầu nóng chiên đến khi vàng giòn, đợi hương hành lan tỏa mới vớt ra.
Hành dầu nóng hổi rưới lên mì, lấp lánh dầu, rồi thêm một muỗng xì dầu.
Vừa ngon vừa đơn giản.
Đang ăn mì trộn dầu hành, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: Nếu dùng nước nóng không thành, vậy dùng nước đá thì sao?
Nàng muốn thử xem, nhưng nhà không có đá, đành phải đi hỏi thăm.
Bà Từ đang thắp đèn dầu ở quán trà, thấy Nguyệt Nha Nhi đến thì chào hỏi.
Nghe xong ý định của Nguyệt Nha Nhi, bà Từ ngạc nhiên nói: "Mùa thu rồi, con mua đá làm gì? Đá tốt đã bán hết vào mùa hè, năm nay chưa đến lúc thu hoạch đá mới.
Dù có tiền cũng không mua được đá tốt."
"Không cần đá tốt, con chỉ cần nước đá thôi."
Bà Từ hứng thú: "Con muốn làm món ăn gì, nói nghe xem."
Bà vốn dĩ thích nghe ngóng, Nguyệt Nha Nhi có nhờ cậy cũng không thể không đáp, đành dùng lời ngắn gọn kể lý do làm món ốc bơ cho bà nghe.
Nghe xong câu chuyện, bà Từ vui vẻ chỉ đường cho Nguyệt Nha Nhi.
May thay nhà bán đá không xa, chỉ cách ba con ngõ, Nguyệt Nha Nhi vội vã đi tới.
Lịch sử cất đá cũng lâu đời.
Mùa đông chặt đá, cất vào hầm để dùng cho cả năm.
Quan gia có hầm quan, dân gian cũng có hầm nhỏ.
Nhưng ở miền Nam, lấy đá phiền phức hơn ở Yến Kinh, nên giá đá ở đây cũng cao hơn.
Mùa hè, ngoài những gia đình có chút tích lũy và đại gia tộc, không ai xa xỉ đến mức chất đá trong nhà để làm mát.
Dù có mua đá, cũng chủ yếu để làm món ăn như chè đậu xanh ướp lạnh, nước sấu lạnh…
Nhà bán đá mà Nguyệt Nha Nhi ghé thăm đã khai thác một hầm chứa đá nhỏ.
Không phải giờ cao điểm kinh doanh, lượng đá Nguyệt Nha Nhi mua cũng không nhiều.
Người bán đá chỉ xem nàng như trẻ con mùa hè mua đá vụn, dùng chìa khóa mở cửa hầm, để nàng tự chọn vài viên đá vụn.