Tiệm Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân


Đêm tháng mười âm lịch, gió thổi gấp, lạnh người.

May mà nhà bà Từ không xa, Nguyệt Nha Nhi đi vài bước đã đến.
Nàng gõ cửa, không ai đáp.

Gió thổi ù ù, lấn át tiếng gõ cửa.

Nguyệt Nha Nhi đành lớn tiếng gọi: "Cán nương, người ngủ chưa?"
Một lúc sau, trong nhà có người đáp: "Chưa, ta ra mở cửa ngay."
Cửa gỗ mở vào trong, bà Từ vội mời Nguyệt Nha Nhi vào nhà: "Gió thổi mạnh quá, mau vào đi."
Trong sảnh đốt một cây nến, mờ mờ tối tối.

Chồng bà Từ, ông Từ ngồi trên ghế nhỏ hút thuốc, thấy Nguyệt Nha Nhi thì chào một tiếng, vén màn vào phòng ngủ.
Bà Từ vừa rót nước vừa mời nàng ngồi.

Nguyệt Nha Nhi đặt hộp thức ăn lên bàn vuông, vừa mở nắp vừa nói: "Khi cha còn sống, con học được chút nghề từ ông nên muốn thử bán bánh.

Vừa làm ít bánh hoa, mang đến cho người nếm thử."
Nắp vừa mở, bánh hoa hai màu trắng biếc như ngọc hiện ra, thật giống hoa mẫu đơn, nhỏ xinh, rất đẹp.
Bà Từ không tự giác mà dịch chân nến lại gần hộp thức ăn, nhìn rõ hơn, cười nói: "Đẹp quá, điểm tâm này trông thật tinh xảo! Cha con bán bánh nhiều năm nhưng chưa từng thấy loại này."
"Mời cán nương nếm thử."
Nguyệt Nha Nhi vừa định đưa đũa cho bà Từ, ai ngờ bà lại trực tiếp dùng tay cầm một chiếc bánh hoa.
Nguyệt Nha Nhi thấy vậy, liền không để ý mà dùng tay áo che đũa lại.
Bà Từ ngắm nghía chiếc bánh hoa hai màu, một lúc lâu vẫn không nỡ ăn.

Bà ngắm dưới ánh đèn một hồi lâu rồi mới cắn một miếng.
Nguyệt Nha Nhi chăm chú nhìn sắc mặt của bà.
"Thế nào ạ?"
"Cũng ngon đấy." Bà Từ ăn thêm một miếng, mồm miệng không rõ mà nói.
Nguyệt Nha Nhi thở phào, xem ra người ở đây vẫn có thể chấp nhận.
Đợi bà Từ ăn xong một cái, Nguyệt Nha Nhi hỏi: "Cán nương, con muốn bán năm xu một cái, người thấy được không?"
"Giá này cao hơn bánh thường một nửa đấy." Bà Từ đáp lời, suy nghĩ kỹ lại, chiếc bánh hoa hai màu này trông rất công phu, thêm vào đó nguyên liệu cũng tốn kém, định giá này cũng hợp lý, chỉ là...
Bà cân nhắc nói: "Nguyệt Nha Nhi, cán nương xem con như người nhà mới nói thật.

Nhà chúng ta nhỏ, bỏ năm xu mua cái mới lạ cũng có lúc.

Nhưng ai mà ngày nào cũng ăn? Tất cả đều là để no bụng, sống qua ngày vẫn mua bánh rẻ hơn.

Con muốn làm ăn này, e là hơi đắt."
Những lời bà Từ nói, Nguyệt Nha Nhi cũng đã nghĩ đến, cười nói: "Cán nương, con là con gái.


Cái gánh này quá nặng, nếu thật sự giống cha, gánh bánh bán khắp phố, e là bán được hai ba ngày, cũng không đi nổi nữa.

Chưa biết chừng còn phải mất tiền thuốc men.

Bây giờ giá có hơi cao, nhưng con làm ít hơn bán, gánh cũng nhẹ hơn mà."
"Con cũng nói thật, bánh hoa hai màu này chỉ riêng chi phí đã tốn hai xu rưỡi.

Con bán năm xu một cái đã là giá rất thấp rồi.

Như người nói, nhà nhỏ không muốn tốn tiền này, thì con sẽ gánh đến khu phố nhà giàu mà bán.

Những bà cô, tiểu thư nhìn thấy đẹp mắt, chắc chắn sẽ không so đo một hai xu."
Nghe nàng nói vậy, bà Từ có chút yên tâm: "Con nói cũng có lý, thế con định bán ở đâu?"
Nguyệt Nha Nhi mím môi, cười e thẹn: "Con ít ra ngoài, thực ra không rõ lắm.

Xin cán nương chỉ bảo."

Bà Từ gật đầu, vừa nghĩ vừa nói: "Nơi các bà cô, tiểu thư nhà giàu ở, để ta nghĩ xem, có lẽ con nên đến khu phố Trường Lạc gần nhà mình.

Đi cũng mất khoảng nửa canh giờ."
Phố Trường Lạc ư? Nguyệt Nha Nhi ghi nhớ trong lòng, liên tục cảm ơn: "Cán nương chỉ cho con nơi phát tài, sáng sớm mai con sẽ đi xem, về cảm ơn người sau."
Bà Từ chợt nhớ ra điều gì, cười nói: "Con không biết đường, đừng đi lạc.

Sáng mai giờ Thìn đến đây, để chú Từ dẫn con đi."
"Thật ngại quá." Nguyệt Nha Nhi vội nói.
"Có gì đâu." Bà Từ nói: "Dù sao mai chú ấy cũng phải đi chợ Vân Hạc mua đồ, tiện đường với con."
Thế là bàn xong.
Không có đồng hồ, việc kiểm soát thời gian cũng kém hơn nhiều.

Nguyệt Nha Nhi không khỏi lo lắng, nhưng khi về nhà gặp người canh giờ, tâm trạng liền yên tâm hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận