Tiệm Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân


Thiếu nữ áo đỏ thuận theo lẽ tự nhiên mà tiến đến bàn trống ngồi xuống.
Nguyệt Nha Nhi nhận ra, các trà y trong tiệm đều nhòm chéo, chăm chăm nhìn thiếu nữ áo đỏ ấy.
"Đó là ai?" Nguyệt Nha Nhi nhẹ giọng hỏi người thanh niên ngồi cạnh.
Trà y đó cũng không quay đầu, mắt dán chặt về phía ấy, thì thầm: "Là danh kỹ của Dương Ngũ, tên gọi Liễu Kiến Thanh, cũng có chút tiếng tăm ở Nhị Thập Tứ Kiều."
Chả trách, Nguyệt Nha Nhi cũng lén nhìn về phía Liễu Kiến Thanh.

Một dáng vẻ kiêu sa, ngoài danh kỹ, sợ rằng khó có ai khác.
Thiếu nữ đang khóc vốn ngồi ở cái bàn vuông, thấy Liễu Kiến Thanh đến, các tỷ muội hai bên vội kéo áo nàng ấy, lui qua một bên.
Thiếu nữ ấy mặc dù ra sức lau nước mắt, nhưng cảm xúc nhất thời vẫn khó mà ngừng, vẫn khẽ rên rỉ.

Lại không dám kinh động nàng ấy, chỉ cúi đầu sụt sùi.
Liễu Kiến Thanh khẽ nghiêng mắt, mỉm cười với một trà y: "Xem đủ chưa? Đi, mang cho ta một chén sữa hấp giả."
Trà y được nàng ấy gọi tên, vội vã đi ngay.
Dưới ánh đèn, Liễu Kiến Thanh duỗi ngón tay thon dài, xem móng tay nhuộm nước hoa tiên, giọng điệu thờ ơ: "Có gì đáng khóc chứ.


Chỉ đói vài bữa, bị đánh hai lần mà đã khóc, vậy chẳng phải ta đã khóc chết từ lâu rồi sao?"
Bên cạnh nàng ấy có một tiểu tỳ, chăm chỉ lấy trâm thắp đèn, để ánh sáng thêm rạng rỡ.
Liễu Kiến Thanh liếc nhìn tiểu tỳ: "Lấy lọ thịt chà bông của ta ra, đúng lúc dùng với trà."
Tiểu tỳ bèn lấy từ túi lông ra một chiếc lọ nhỏ, trên đầu có tờ giấy hoa, cột bằng dây gai.
Lọ nhỏ đặt trên bàn trà, mở ra xem, hóa ra là nửa lọ thịt chà bông, màu vàng óng, như sợi tơ, mềm mại vụn vặt.

Ánh đèn chiếu vào, trông thật hấp dẫn.
"Đừng khóc nữa, thật chẳng có chút chí khí nào.

Ngươi lấy ít thịt chà bông cho nàng ta ăn."
"Vâng."
Tiểu tỳ đổ ít ra, cầm đưa cho thiếu nữ đang khóc.
Nguyệt Nha Nhi thấy màu sắc và hình dạng của thịt chà bông, không khỏi nhíu mày.


Có vẻ nàng biết phải làm món điểm tâm gì cho Đường tiên sinh rồi.
Nàng đột nhiên đứng dậy, tiến lại gần nhìn, khen ngợi: "Thịt chà bông này thật đẹp màu, là do nương tử tự làm sao?"
Các nàng kỹ không ngờ đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương lạ mặt, nhìn trang phục cũng không phải người trong chốn phong nguyệt.

Thường thì nữ tử nhà lành, đối với các nàng ấy hoặc là tránh như tránh hủi, hoặc là vì tìm lại phu quân mà điên cuồng.

Gặp tiểu cô nương như vậy, các nàng kỹ nhất thời không hiểu được.
Liễu Kiến Thanh quay lại, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngắn và tròn, mắt mày hơi rộng, mang chút ngây thơ của trẻ con, dáng vẻ ngoan ngoãn, không khỏi nổi lên ý đùa giỡn: "Là ta làm, sao vậy?"
Ánh mắt đầy phong tình lướt qua, Nguyệt Nha Nhi như bị kim đâm, khẽ ho một tiếng: "Ta làm điểm tâm, thấy nương tử làm ngon, nên không nhịn được muốn xem."
Nguyệt Nha Nhi khẽ hỏi: "Ta...!có thể nếm thử chút không?"
"Ngươi lại đây." Liễu Kiến Thanh một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng đung đưa khăn thơm.
Chẳng màng ánh mắt nhắc nhở của chủ tiệm, Nguyệt Nha Nhi nhìn thịt chà bông, chỉ đành với tâm thế Đường Tăng vào động yêu mà nhích lại gần.
Càng đến gần, càng có thể ngửi thấy mùi hoa nhài trên người Liễu Kiến Thanh.
Nàng ấy khẽ nhếch miệng, tự tay lấy ít thịt chà bông cho Nguyệt Nha Nhi ăn.
Thịt chà bông vào miệng, Nguyệt Nha Nhi hưng phấn, thịt chà bông không chỉ màu sắc đẹp, mà hương vị cũng đỉnh cao, sánh ngang với loại cao cấp nhất từng bán ở cửa hàng thực phẩm năm xưa.
Nguyệt Nha Nhi ngẩng mặt, hỏi: "Thật ngon, nương tử làm thế nào? Ta từng thử làm thịt chà bông, nhưng không được ngon như thế này."
Các nàng kỹ thấy nàng ấy như vậy, đều che miệng cười khẽ.
Liễu Kiến Thanh đưa tay kéo nhẹ khăn lụa qua cổ Nguyệt Nha Nhi.
Khăn lụa làm bằng tơ tằm, dán vào người Nguyệt Nha Nhi, trơn trượt, hơi lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận