Judy có phòng bếp mới vô cùng xinh đẹp, kệ bếp màu xanh nhạt, dụng cụ bếp bóng loáng, trên giá tủ áp tường xếp ngăn nắp một loạt dĩa ăn màu trắng viền hoa.
Bữa tối phong phú thật đáng kinh ngạc.
Trứng cá muối, súp bơ đặc, thịt cừu nướng ướp hương thảo, món gà salad nêm nếm vô cùng hợp vị. Dean hồi hộp hỏi mấy lần liền, xác định trên bàn vẫn còn chỗ nho nhỏ của mình, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Chiếc bàn ăn bằng gỗ trắc đỏ đủ cho sáu người ngồi được trải lớp khăn bàn màu trắng, bày ly thủy tinh, chút rượu và chén dĩa mới tinh. Luppy và Judy ngồi ở bên phía gần với nhà bếp, bên cạnh Judy là Quentin to xác, Dean ngồi đối diện Luppy, điều này làm cậu có chút mất mác, cậu nuôi hi vọng có thể ngồi gần Mike, nhưng Allen đã nhanh chân chiếm lấy chỗ ngồi bên trái của Mike.
Mike xê dịch một chút, để Allen dựa sát tới, nhường chiếc ghế trống nho nhỏ cho Bill. Chó con ngồi xổm trên ghế cao, trước mặt đặt một cái dĩa nhỏ có đựng bò bít tết, Judy cẩn thận cắt nó thành từng lát nhỏ.
“Đây là bữa tối chính thức đầu tiên sau khi chúng tôi trở về. Tôi muốn khóc òa quá.” Allen nói.
“Tôi còn làm cả bánh hạnh lê nữa, hai người có thể mang một ít về.”
Luppy chỉ tập trung ăn đồ ăn trong dĩa của mình, y trước nay không có hứng thú trò chuyện khi ăn cơm. Y và Allen tranh luận cả buổi trưa trong phòng khách, cuối cùng hai bên đều nhất quán hành vi này cực kỳ nhàm chán nên đành ngưng chiến. Phương thức giận dỗi chuyển thành uống cạn sạch một bình rượu, sau đó bắt tay giảng hòa.
Đơn giản như thế đã hòa giải xong, nhất định là nhờ vào men rượu.
Luppy không nói gì, không khí trên bàn ăn cũng có chút tẻ nhạt. Mike ngẩng đầu, phát hiện Dean vẫn luôn nhìn mình.
“Dean.” Anh khẽ hỏi: “Tại sao cậu lại không ăn?”
Judy cũng chú ý tới cậu, trừng cậu hỏi: “Không thích?”
Dean hoảng hốt, gấp gáp cúi đầu ngấu nghiến đồ ăn trong dĩa của mình.
Cậu rất thích.
Đây là cuộc sống ngay cả khi trong thời kỳ tồi tệ nhất cũng không cách nào tưởng tượng và ước mơ được, một cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong câu chuyện tuyệt vời nhất. Giống như một mái ấm, nhưng cũng không phải trong ngôi nhà cùng với người cha bài bạc Harry Hoffman mặt đối mặt cùng ăn món mì nấu tới nát nhừ kia. Tuy rằng những người cùng ngồi trên bàn cơm không có quan hệ gần gũi với cậu, nhưng cậu vẫn thấy vô cùng thân thiết.
Dean bỏ miếng sườn dê vào miệng. Lúc cậu chĩa súng vào đại sảnh ngân hàng cũng không có căng thẳng như lúc này, khi đó vẫn là hai bàn tay trắng, nôn nóng kiếm chác được chút gì đấy từ nơi khác, cho nên dũng cảm không sợ sệt. Bây giờ, cậu bắt đầu sợ hãi mất đi nó.
“Dean, sao cậu lại tới được đây?” Mike đổi đề tài.
Dean cúi đầu nói: “Sau khi tôi rời khỏi trại giam lại biết được quán bar sát thủ từ chỗ thương nhân chợ đen, tôi bèn…”
“Cậu đi quán bar sát thủ á?”
“Phải.”
Allen thấp giọng bật cười, hả hê nói: “Nơi đó nhất định khiến cậu cả đời khó quên.”
Người trong nghề đều có hơi thở giống nhau, đơn giản là có thể phân biệt ra được. Một người ngoài đột nhiên xông vào, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Đương nhiên, các sát thủ cũng sẽ không giết người vô tội vạ, nhưng vài trò đùa ác ý cũng đủ rồi.
Dean nhớ lại chuyện trước đây, bỗng nhiên kiên cường ngẩng đầu nói: “Tôi từ nơi đó hỏi thăm được chuyện của White Falcon và cửa hàng Constance.”
“Hỏi thăm?”
Dean nói: “Tức là hỏi thăm vài người.”
“Mấy người?”
“Hai ba người.”
Allen vừa nghịch nĩa vừa nhìn cậu.
Dean chột dạ sửa lại đáp án: “Năm sáu người.”
“Rốt cuộc mấy người?”
“Khoảng chừng… mười mấy.”
“Có phải cậu rêu rao hỏi tất cả mọi người không?”
Dean không trả lời. Cậu nhớ khi đó mình vấp đủ mọi cản trở, đã trút cả bình rượu, nhảy lên quầy bar hô to “Ai biết White Falcon ở đâu?”. Chuyện này trong ký ức cậu dường như chỉ còn bóng dáng mơ hồ, độ chân thật còn phải chờ khảo nghiệm, bởi vì sau đó cậu bị đánh một trận, lúc tỉnh lại phát hiện mình nằm trong bãi xe cũ nát, xung quanh là mùi hôi thối muốn ói và mùi khai của các con vật lang thang. Cậu phát hiện trong túi áo có một tấm card, bên trên ghi White Falcon. Phía sau tấm card có địa chỉ viết bằng bút chì, Dean dựa theo địa chỉ tìm tới cửa hàng Constance, rốt cuộc là người nào tốt bụng giúp cậu, tới giờ vẫn còn mơ hồ.
“Ai tiết lộ hành tung của chúng ta cho tên nhóc này.” Allen thì thầm bên tai Mike: “Nếu không phải là đối thủ cạnh tranh, thì nhất định là người vô cùng căm thù chúng ta, bằng không sẽ không làm chuyện tiết lộ bí mật trái quy định như vậy.”
“Dean, cậu nói có cảnh sát tới tìm cậu, để hỏi chuyện trại giam Fishman sao?”
“Không, anh ta cũng không biết chuyện trại giam Fishman.” Dean nói: “Nhưng anh ta dường như có chuyện quan trọng hơn, ngày nào cũng tới.”
Allen nhìn sang Luppy vẫn đang giữ im lặng: “Anh hợp tác với cảnh sát rồi à?”
Luppy vẫn không muốn nói chuyện, nhưng cũng cố miễn cường trả lời câu hỏi này: “Tôi không hợp tác với phía cảnh sát, chỉ là hợp tác mang tính chất cá nhân với một cảnh sát thôi, hơn nữa chúng tôi hợp tác vô cùng vui vẻ.”
“Ôi Chúa ơi, không ngờ anh cũng có ngày hợp tác với người khác.” Allen nói: “Hắn là cảnh sát gà rù à? Bị anh xoay như dế, hi vọng anh không bảo hắn tiết lộ cơ mật cảnh sát, bằng không kế sinh nhai của hắn đứt đoạn rồi.”
“Đương nhiên là không, chúng tôi hợp tác có mức độ. Hơn nữa cảnh sát Oscar Samuel kinh nghiệm phong phú, là người rất tốt.”
Lần này tới lượt Mike kinh ngạc, anh khó tin hỏi: “Anh đang hợp tác với Oscar?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Tự anh ta tìm tới cửa, cầm bức chân dung của anh dò hỏi hành tung của anh. Tôi hiểu đơn giản chút, hình như lúc anh ở bến tàu khu Taylor đụng độ phải sát thủ khác đã có người trông thấy đồng thời báo với cảnh sát. Cảnh sát Samuel tin tưởng anh bị cuốn vào tổ chức tội phạm nào đó không thể thoát thân, cho nên muốn dựa vào tôi tìm kiếm chút tin tức.”
“Tại sao anh không sớm nói với tôi?”
“Tôi quên mất.” Luppy nói: “Gần đây trí nhớ tôi cũng không tốt lắm.”
Allen lườm mắt nhìn y.
Luppy vẫn thản nhiên nói: “Oscar Samuel bất chấp mọi giá để có được tung tích của anh, thậm chí có thể mất đi cơ hội thăng chức.”
“Anh nói như thế, ám chỉ để tôi đi gặp anh ta?” Mike hỏi.
“Anh có gặp hay không cũng không ảnh hưởng tới tôi, tôi chỉ thấy bầu không khí trên bàn ăn có chút tẻ nhạt nên tìm đề tài nói chuyện thôi, tùy tiện tâm sự tình hình gần đây của người cộng sự lúc trước của anh. Tôi cảm thấy anh ta đáng tin hơn người cộng sự bây giờ của anh nhiều.”
Allen nói: “Nếu anh muốn thì cứ đi gặp anh ta đi, không sao cả. Những người anh quan tâm đều là bạn của tôi.”
Dean há miệng muốn nói lại thôi, Allen trừng mắt nhìn cậu: “Cho dù cậu muốn nói gì thì cũng ngậm miệng lại.”
Mike như suy tư nhìn dĩa thức ăn.
Oscar thơ thẩn bước trên đường, hôm nay là một ngày quan trọng.
Vụ án thiếu nữ mất tích liên hoàn rúng động cả đất nước cuối cùng tuyên bố đã phá được án, cảnh sát đã giải cứu được sáu cô gái mất tích bên trong căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Bọn họ bị giam cầm, bị làm nhục, bị ép mại đâm và bị bạo hành ngược đãi, nhưng may mắn tất cả đều kiên cường sống sót. Cảnh sát Normand xoay chuyển tình thế, ngăn cản hung phạm tiếp tục gây án, giải cứu những cô gái đáng thương về với gia đình, trở về bên vòng tay yêu thương của người nhà.
Buổi họp báo cảm động lòng người đang diễn ra.
Oscar tìm một quán bar yên tĩnh, ngồi bên quầy bar, cô gái bartender rót một ly rượu Brandy cho hắn.
TV treo trên góc phải đang phát tin tức quốc tế. Trong màn hình xuất hiện người đàn ông với gương mặt cứng ngắc, phó thủ tướng Wahid Samel Rida Salah ad Din của nước cộng hòa Galway, hình ảnh ngay sau đó chuyển sang tấm ảnh của một sĩ quan cao cấp. Người này tên là Ishak Nadif xin tị nạn chính trị ở Mỹ, đồng thời tiết lộ Wahid Salah ad Din giật dây các thế lực khiến cục diện Galway vượt khỏi tầm kiểm soát, đồng thời nhân cơ hội cướp đoạt chính quyền. Thông tin này không khác gì quả bom nặng ngàn cân, chẳng những ảnh hưởng tới chính phủ hiện thời của Galway, quân tự do của tổ chức phản động và quốc hội nước Mỹ, cũng thay đổi nghị quyết tiếp theo của Liên Hợp Quốc.
Oscar cảm thấy những chuyện này quá xa vời với hắn, nhưng lại giống như chính mình từng tham gia, cảm giác như mơ này thật làm người khác ngạc nhiên. Sau khi tin tức kết thúc, trên TV bắt đầu tiếp sóng buổi họp báo, vụ án thiếu nữ mất tích liên hoàn rất nổi tiếng, so với tin tức vừa rồi, buổi họp báo dường như được nhiều người trong quán bar chú ý hơn.
Oscar uống một hớp rượu, cảm nhận khoái cảm nóng bỏng của rượu, vụ án này hắn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng bây giờ mọi thứ cũng không còn liên quan tới hắn nữa.
Như vậy tốt không?
Hắn trả giá quá nhiều, nhưng lại không được gì.
Cục trưởng cục cảnh sát tiên phong bắt đầu phát biểu, trên màn hình đều là ánh đèn chớp nhoáng, trắng sáng cả gương mặt của “lão già” kia, nếp nhăn cũng giảm bớt, ông lại lần nữa thổi bừng sức sống.
Oscar nhìn vị cấp trên trực tiếp của mình xuất hiện qua màn ảnh, so với trong văn phòng thì đáng yêu hơn nhiều. Hắn lại uống thêm hớp rượu, chợt nghe có người bên cạnh nói: “Một ly Brandy.”
Cả người Oscar run lên, giống như bị đóng băng khó khăn quay đầu lại.
Mike mỉm cười nhìn hắn, thời gian ở trong mắt đôi bên nhanh chóng rút gọn, giống như quay lại lúc trước, trong đêm khuya mệt mỏi ủ rũ rời khỏi cục cảnh sát, cùng nhau đến quán bar nào đó uống vài chén.
Oscar kinh hãi nhìn anh, vẫn không nói được gì, quả thực không dám tin vào hai mắt mình.
“Tôi uống nhiều rồi hả?”
“Nếu tôi không nhầm, anh mới uống hai ly thôi.”
“Mike, thật sự là cậu.”
“Tôi đây, Oscar, anh khỏe chứ?”
Oscar đặt ly rượu xuống, hắn quá mong mỏi gặp anh, nhưng thật sự gặp rồi lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên giống như chỉ mới chào tạm biệt ngày hôm qua.
“Tôi rất khỏe.” Hắn nói: “Cậu đi đâu vậy? Có phải đã gặp phiền phức gì không?”
“Đúng vậy, phiền phức rất lớn.”
“Cho dù phiền phức gì tôi cũng có thể giúp cậu.”
Mike mỉm cười, nhìn TV nói: “Đó là Normand hả? Anh ta có vẻ rất có tinh thần.”
“Gã ta sắp được thăng làm cảnh sát trưởng rồi, đương nhiên phải có tinh thần.”
“Cục trưởng Jared ngày càng trẻ ra.”
“Lúc mắng người quả thực rất sung sức.”
“Oscar, tôi xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi, cậu cũng không sai gì cả. Cho dù cậu đột nhiên biến mất, đi mà không chào, khiến tất cả mọi người lo lắng chờ đợi, đó nhất định cũng không phải lỗi của cậu.” Oscar nói: “Cả năm nay tôi luôn muốn tìm thấy cậu, hỏi thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tôi tin tưởng chỉ cần tôi tìm được cậu, có thể giải quyết mọi khó khăn cho cậu. Chúng ta vẫn sẽ là cộng sự vô cùng ăn ý như lúc trước.”
“Tôi không sao cả.” Mike nói: “Tôi chỉ là không muốn quay lại.”
“Là không muốn, hay là không thể?”
Hai vấn đề khác biệt rất lớn.
“Là không muốn, cũng không thể.”
Mike nhìn hắn, người này cũng từng là cấp trên trực tiếp của anh, là cộng sự như hình với bóng, cuối cùng lại trở thành bạn thân khó mà quên được ở sâu trong lòng. Oscar vẫn như xưa, lôi thôi lượm thượm, gương mặt đầy râu ria, trông có vẻ có chút tiều tụy chán chường, nhưng thực tế tinh thần lại dồi dào hơn bất kỳ ai. Mike nói: “Tôi gặp được chuyện tốt nhất trên đời này.”
Oscar cũng nghiêm túc nhìn anh. Mike vẫn luôn mang nụ cười mỉm, đây là nụ cười Oscar quen thuộc, hắn không nhìn thấy bóng ma trong nét cười, có thể chắc chắn nụ cười này tất nhiên xuất phát từ đáy lòng.
Anh bây giờ nhất định rất hạnh phúc.
Oscar hỏi: “Là tình yêu sao?”
Mike đáp: “Là tình yêu.”
Ngoại trừ tình yêu, còn có thể là gì chứ.
Trong TV phát ra âm thanh của Albert Normand, cảm nhận được gã đã hết sức kiềm chế thói quen nói một câu chửi ba câu của mình, dùng tốc độ vô cùng thong thả nói với các phóng viên: “Cần phải nói với mọi người là, vụ án này sở dĩ có thể phá được, cũng không phải công lao của mình tôi. Công lao thuộc về đồng sự… của tôi, cảnh sát Oscar Samuel… vô cùng có năng lực.”
Gã nhịn cũng cực khổ lắm.
“Nghiêm túc mà nói, tôi không thể nhận công lao này, nhưng chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức bảo vệ người dân vô tội không bị tổn thương.” Normand giơ nắm đấm về phía màn ảnh, Oscar hiểu rõ ý của gã, Normand không thiếu nợ hắn gì cả, bọn họ luôn cạnh tranh công bằng.
Đi ra ngoài cửa, Mike tạm biệt với Oscar, đưa tay ra với hắn.
Oscar ôm chặt lấy Mike, vỗ vào bả vai anh.
“Tạm biệt, Mike.”
“Tạm biệt, Oscar.”
Không phải lời chào từ biệt, vĩnh viễn sẽ không phải.
Oscar cuối cùng cũng yên tâm, dõi mắt nhìn anh đi tới chiếc xe đậu ở góc đường.
Mike kiên định bước tới, hướng về hạnh phúc của anh..::HOÀN::.