Lan ngồi bất động, cảm giác kinh hoàng bủa vây khi nghe từng lời thú tội lạnh lùng của ông Tâm.
Cô không thể tin được những gì mình vừa nghe, rằng những chiếc bánh bao mà cô và mọi người say mê thực chất được làm từ thịt người.
Ông Tâm, với ánh mắt sắc lạnh, không còn cố gắng che giấu tội ác của mình nữa.
Ông ta cười nhạt, vẻ mặt thản nhiên như thể điều hắn vừa thú nhận là điều bình thường nhất thế gian.
"Thịt người...!làm cho bánh bao của ta có hương vị độc đáo.
Những kẻ vô gia cư, những kẻ không ai tìm kiếm – tất cả đều đã trở thành một phần trong bí quyết làm nên sự thành công của tiệm."
Lan đứng bật dậy, cảm thấy như máu trong người đang đóng băng.
Cô quay người, bước nhanh về phía cửa tiệm, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng khi cô vừa đặt tay lên nắm cửa, một bàn tay thô bạo từ phía sau kéo cô lại.
Ông Tâm đã nhanh chóng chặn cửa, đôi mắt ông ánh lên vẻ điên cuồng.
"Con nghĩ mình sẽ chạy thoát sao?" ông gằn giọng.
"Không dễ thế đâu, Lan.
Con đã biết quá nhiều."
Lan không còn thời gian để sợ hãi nữa.
Trong cơn hoảng loạn, cô đẩy ông Tâm ra và lao vào giữa tiệm bánh bao tối tăm.
Mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ những thùng gỗ chứa đầy thịt người trong căn bếp nhỏ.
Cô chạy dọc theo các dãy bàn, cố gắng tìm một lối thoát nào đó, nhưng ông Tâm đuổi theo sát sau lưng, đôi chân hắn dồn dập trên nền gạch lạnh lẽo.
Tiệm bánh bao giờ đây không còn là nơi ấm cúng mà cô từng biết.
Mọi góc khuất đều trở thành nơi tiềm ẩn của sự sợ hãi, với những bóng đen lẩn khuất, và mùi hôi thối làm cô buồn nôn.
Lan nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ở phía cuối tiệm, hy vọng rằng đó là lối ra.
Cô lao về phía nó, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Cô với tay mở cửa và đẩy mạnh ra ngoài, cảm thấy gió lạnh của đêm khuya phả vào mặt.
Nhưng trước khi kịp chạy xa, ông Tâm đã bắt kịp cô.
Hắn túm chặt tay cô, kéo mạnh trở lại vào bên trong tiệm.
Lan giẫy giụa, la hét, nhưng sức của ông Tâm quá mạnh.
Với một cú đánh vào đầu, mọi thứ tối sầm trước mắt cô, và Lan ngã gục xuống sàn, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
**
Ngày hôm sau, khu phố nhỏ vẫn diễn ra như mọi khi.
Người dân thức dậy, đi làm, và tiệm bánh bao của ông Tâm vẫn mở cửa, sẵn sàng đón những vị khách quen thuộc.
Không có gì thay đổi.
Mùi bánh bao thơm phức lan tỏa trong không khí, thu hút hàng dài khách hàng đứng chờ.
Nhưng không ai để ý rằng Lan đã biến mất.
Cô không quay lại tiệm làm việc, và cũng không ai đặt câu hỏi.
Lan đã trở thành một nạn nhân khác, như bao người vô gia cư, những người từng biến mất không dấu vết.
Cô đã trở thành một phần trong bí mật khủng khiếp của tiệm bánh bao.
Và tiệm bánh bao của ông Tâm vẫn tiếp tục đón khách, ngày qua ngày.
Những chiếc bánh bao với hương vị độc đáo vẫn được bán ra, và người dân vẫn say mê thưởng thức chúng, mà không hề hay biết rằng bí mật kinh hoàng vẫn đang tồn tại, ngay giữa lòng khu phố quen thuộc này.