Tháng ba, thời tiết bắt đầu ấm lại, cành cây nảy chồi lộc non, hoa tuy-lip e ấp chớm nở nơi nhân gian, ánh mặt trời buổi chiều vẫn khiến con người ta ngất ngây.
Hằng năm đến sinh nhật của Khương Nghênh, cũng chính là hôm tiết trồng cây, Vân Hiện đều sẽ trồng thêm một gốc cây nơi đất trống bên ngoài tiệm cà phê Cloudside, vừa để cống hiến lực lượng xanh hóa cho trái đất, cũng muốn ghi lại từng năm tháng trưởng thành của cô.
Năm ngoái trồng là hoa tỉ muội màu cam, trước kia Khương Nghênh cũng từng trồng nó, nhưng mà lơ là chăm sóc nên bụi hoa đó không thể nhìn thấy ánh mặt trời của năm thứ hai.
Lúc này khách khứa trong tiệm không nhiều, Vân Hiện tựa vào quầy bar, trong tay cầm chiếc iPad, anh đang do dự giữa nho lục bình và hoa tuyết lam.
“Ấy, Vân Hiện.
”
Vân Hiện ngẩng đầu lên, khi đối diện với gương mặt cười của Lý Chí Thành là biết anh ta sắp đưa ra ý xấu rồi.
“Hay là trồng hoa cẩm chướng đi?” Lý Chí Thành đề nghị.
“Hoa cẩm chướng?”
“Thực dụng biết bao, có thể tặng từ ngày phụ nữ, ngày của mẹ, cho đến ngày nhà giáo luôn đấy.
”
Ngày nhà giáo anh ta tặng hoa gì nhỉ…Vân Hiện phản ứng lại rồi, cười khẩy một tiếng: “Tôi trồng hoa cho Khương Nghênh, cậu lấy đi tặng Chu Dĩ, mượn hoa dâng phật hả?”
Lý Chí Thành lắc đầu: “Đây gọi là tận dụng hết sức.
”
Vân Hiện chẳng buồn để ý đến anh ta nữa.
Ngày 12/3, Lý Chí Thành còn cố ý cho Khương Nghênh tan làm sớm, rốt cuộc thì tên nhãi này cũng làm ra chuyện giống người.
Khương Nghênh ra khỏi tòa nhà văn phòng, lúc rẽ vào khúc ngoặt, chớp mắt đã nhìn thấy Vân Hiện rồi.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngọn gió mùa xuân ấm áp dịu dàng, anh đang ở bên ngoài trồng hoa, nửa ngồi xổm bên trên bồn hoa, tay áo sơ mi cuộn lên tận khuỷu, đằng sau chiếc tạp dề pha chế thắt thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Có khách hàng đi ra, chào hỏi với anh, Vân Hiện cười trả lời: “Tạm biệt, lần sau ghé lại nhé.
”
“Năm nay là gì vậy ạ?” Khương Nghênh đi về phía anh, hai tay bắt ra sau lưng, khom người xuống nhìn hoa trong bồn.
“Em đoán xem.
”
Khương Nghênh cau mày lắc đầu, hạt giống to bằng hạt đậu này thì nhìn ra được gì chứ: “Cái gì vậy?”
Vân Hiện lấp đất bằng, còn tỏ vẻ thần bí: “Đợi đến khi hoa nở thì em sẽ biết ngay.
”
“Vậy thì còn phải đợi lâu lắm.
”
Tầm mắt Vân Hiện chuyển qua đám tỉ muộ bên cạnh, đóa hoa đầy đặn tuyệt đẹp ngát hương quả thơm, anh nói: “Thời gian trôi nhanh quá, người bạn nhỏ.
”
Khương Nghênh giơ hai tay lên, ngón tay chạm vào nhau, che đi ánh mặt trời cho Vân Hiện.
“Nếu năm nào cũng trồng một cây, sau này có khách tới liệu có cho rằng chỗ này của chúng ta là tiệm hoa không?”
Vân Hiện: “Thế anh cũng không bán đâu.
”
“Tại sao chứ? Cũng được mà, coi như là nghề phụ đi được rồi.
”
“Hoa này đều là ông chủ trồng tặng bà chủ, sao có thể để người khác mượn hoa dâng phật được.
”
Khương Nghênh chớp mắt: “Vậy chẳng phải là tận dụng hết sức sao.
”
Vân Hiện ngớ người, sau đó phụt cười một tiếng: “Đây là văn hóa của công ty các em hả?”
Khương Nghênh chưa nghe hiểu: “Gì ạ?”
Vân Hiện ngửa đầu ra sau, Khương Nghênh đứng bên sườn của anh, đứng tạo ra một khoảng râm mát cho anh.
“Đến tưới nước nào.
” Anh vừa nói vừa đứng dậy.
Khương Nghênh à một tiếng, đi lấy bình tưới.
“Sinh nhật vui vẻ.
” Tuy sáng nay anh đã nói một lần rồi.
Giọt nước ánh lên tia sáng lấp lánh dưới tia nắng mặt trời, Khương Nghênh cười trả lời: “Anh cũng vui vẻ.
”
Hương thơm của hạt cà phê thoang thoảng trong không khí, ánh mặt trời chiếu lên hoa cỏ tạo ra mùi hương của mùa xuân.
Chớp mắt, đây là sinh nhật 27 của Khương Nghênh rồi.
Cùng bắt đầu với đó, còn có năm thứ ba thuộc về bọn họ.
.