Tiệm Cà Phê Hải Đăng


Khi Hiểu Hằng lại ghé quán cà phê, cậu không còn câu nệ như hai ngày trước, thậm chí cậu còn chào hỏi Ứng Thư Trừng, chọn một chỗ ngồi ở gần anh, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi Ứng Thư Trừng đang đọc cuốn sách gì.
Mộc Khê Ẩn nhìn họ, tự hỏi hai người trở nên thân thiết từ lúc nào? Lẽ nào Hiểu Hằng cũng giống như cô, trời sinh đã có một sự tin tưởng và yêu thích không thể lý giải dành cho Ứng Thư Trừng?
Nếu đó là sự thật thì cũng không tệ, Hiểu Hằng sẽ không quá cô đơn khi ở đây.
Mộc Khê Ẩn thu hồi ánh mắt, cô chợt nhìn thấy Tiểu Tất đang cười ngọt ngào, giới thiệu đồ uống trong tiệm cho một khách hàng nam.
Khi khách hàng nam đi tìm chỗ ngồi, Tiểu Tất vẫy tay với Mộc Khê Ẩn, vừa đi tới đã nghe thấy tin vui của cô ấy: “Quả nhiên chỗ của cậu có phong thủy tốt hơn, hôm nay đã có hai người đàn ông tới xin số điện thoại của tôi.”
“Hai người? Cậu cho cả hai?”
“Cho chứ.”
“Như vậy có phải quá nhiều không?”
“Có hai người, nhiều cái gì mà nhiều? Cũng không phải là yêu đương ngay lập tức, chỉ là kết bạn thôi, nhiều còn hơn không.” Tiểu Tất so sánh hai người, “Một người trông đẹp trai, người còn lại thì có giọng nói hay, cho tôi cảm giác khá tốt, trước hết cứ nói chuyện đã.”
Mộc Khê Ẩn lơ đãng nhìn lại, quả nhiên có hai khuôn mặt xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.

Một người còn rất trẻ, tuổi ngoài hai mươi, mặc áo phông trắng và quần jeans, khóe miệng luôn có độ cong.

Một người có vẻ chững chạc hơn, mặc áo sơ mi màu cà phê và quần thường, mang theo một chiếc ba lô cũ, khi chất khá văn nghệ, sườn mặt thanh tú.
“Thế nào? Cũng không tệ đúng không?” Tiểu Tất hai tay nâng mặt, giọng nói ngọt ngào, “Tôi cũng không có yêu cầu gì cao với bạn trai tương lai, không cần quá đẹp trai, miễn sao là người ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, hai người kia vừa vặn đều hợp mắt tôi.”
“Nhưng cùng lúc trò chuyện với cả hai, liệu cậu có bận quá không? Hay là tập trung làm quen với một người thôi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”
“Không sao, tôi gõ chữ nhanh lắm.” Tiểu Tất phủ nhận, ánh mắt lại liếc tới liếc lui giữa hai người.
Thấy lời đề nghị của mình không có tác dụng, Mộc Khê Ẩn có chút bất đắc dĩ.
Sau mười giờ, hai người đàn ông kia lần lượt rời đi, trước khi đi còn liếc mắt với Tiểu Tất, ý muốn nói về nhà lại trò chuyện tiếp.


Tiểu Tất tự nhiên là hoa đào đầy mặt, hai mắt lấp lánh, không có ý định làm việc, cô nàng thường xuyên kiểm tra thời gian để chờ tới lúc tan ca.
Cuối cùng khi giờ kinh doanh kết thúc, Tiểu Tất lập tức biến mất như một làn khói, Mộc Khê Ẩn quét dọn xong tầng hai, cô lại cùng Ứng Thư Trừng đưa Hiểu Hằng về nhà.
Trên đường đi, Hiểu Hằng tò mò hỏi Ứng Thư Trừng một vài vấn đề, tất cả đều liên quan đến cuộc sống đại học.

Hai anh em một hỏi một đáp, Mộc Khê Ẩn im lặng lắng nghe, thậm chí bước chậm lại, lùi ra phía sau họ.
“Em muốn vào đại học càng sớm càng tốt, như vậy em có thể dọn ra ngoài sống.” Hiểu Hằng vừa đi vừa nói, “Tất nhiên, em muốn tự đi làm kiếm tiền, cũng không cần phải tiếp tục ngửa tay xin tiền từ người khác.”
“Người khác mà em nói là mẹ em?” Ứng Thư Trừng hỏi.
“Còn ai vào đây nữa? Gọi là mẹ, nhưng thực chất cũng chỉ là một người xa lạ.” Hiểu Hằng nói với vẻ hiển nhiên.
“Em có từng nghĩ tới việc xây dựng tình cảm với bà ấy chưa?”
Hiểu Hằng bĩu môi, lắc đầu: “Chưa nghĩ tới, em đã qua cái tuổi cần có mẹ ở bên lâu rồi.

Hồi nhỏ em rất nhớ bà ấy, nhưng bây giờ thì không, em chỉ muốn tự do, được sống một mình.”
Ứng Thư Trừng không nói lời nào.
“Thực ra trước khi em đến đây, cha đã nói với em rằng phải tôn trọng và nghe lời bà ấy.

Bà ấy là người phụ nữ có sự nghiệp, thông minh và có năng lực hơn ông.

Sống với mẹ sẽ tốt cho tương lai sau này của em.” Hiểu Hằng nói đến đây, cậu cảm thấy rất thất vọng, “Kết quả thì sao? Mẹ em chỉ là một người phụ nữ nông cạn.


Bà ấy có thể ngồi trên sô pha hàng tiếng đồng hồ chỉ để sơn móng tay.

Chỉ mỗi việc tắm rửa, đắp mặt nạ và bôi kem dưỡng da là đã hết cả buổi tối.

Nấu ăn thì không biết, hai ngày cuối tuần cũng gọi đồ ăn sẵn bên ngoài.”
“Có sự chênh lệch với những gì em mong đợi?” Ứng Thư Trừng nói nhưng cũng không quên quay lại nhìn Mộc Khê Ẩn, nhắc nhở cô tiến lên.
Mộc Khê Ẩn ngoan ngoãn bước đến bên anh, để anh nắm lấy bàn tay.
“Chênh lệch rất lớn.” Hiểu Hằng nói, “Bà ấy chẳng ra dáng một người mẹ chút nào, chỉ khiến em càng ngày càng thất vọng.”
“Vậy em định làm gì?” Ứng Thư Trừng hỏi.
“Tạm thời chịu đựng, đợi thi xong đại học là lập tức thoát khỏi bà ấy.”
“Hiện tại em mới mười ba tuổi, chịu đựng không chỉ một hai năm đâu.”
“Vậy thì sao chứ, em có thể làm gì ngoài chữ nhẫn?”
“Có bao giờ em nghĩ tới những lời cha em nói là có đạo lý? Mẹ em thực sự là một người phụ nữ thông minh và có năng lực, em đi theo bà ấy sẽ tốt hơn.”
“Làm gì có chuyện đó? Bây giờ bà ấy không công ăn việc làm, còn phải chạy đi vay tiền.” Hiểu Hằng không tin, “Một người thông minh và có năng lực thì sao có thể như vậy?”
“Hiện tại mẹ em đang ở một thời điểm tồi tệ trong đời, nhưng em không thể phủ nhận rằng bà ấy đã tự mình thành công, điều đó có liên quan hoàn cảnh.

Em không thể đòi hỏi một người phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi về kỹ năng học tập, thời gian sinh hoạt và năng lượng mà em có.”
“Nhưng cuộc sống hiện tại của bà ấy bết bát lắm, con người của bà ấy cũng vậy.” Hiểu Hằng cau mày, giữ vững quan điểm riêng của mình.

“Em cũng không thể đảm bảo rằng tương lai em sẽ thuận buồm xuôi gió.” Ứng Thư Trừng nói, “Thực ra anh không cùng quan điểm với em, anh nghĩ mẹ em không phải là người xấu.

Bà ấy đã sẵn lòng đón em về sống, cho em ăn học tử tế và nhiều tiền tiêu vặt.

Mẹ em làm những điều này chứng tỏ rằng bà ấy có kỳ vọng vào mối quan hệ giữa hai người, một người có chờ mong thì sẽ không phải là người tồi tệ.”
“Nhưng bà ấy đã bỏ rơi em từ khi mới lọt lòng, vì thế em có thể ghét bà ấy thậm chí là hận bà ấy chứ? Em có quyền đấy đúng không?”
“Tất nhiên là em có quyền đó, nhưng em làm thế thì được gì? Nó có gì tốt cho em?”
Hiểu Hằng nhất thời không trả lời được, một nơi nào đó trong lòng cậu bỗng trở nên trống rỗng, như thể đã hết hơi.
Quả thật, hận người phụ nữ sau khi sinh hạ đã bỏ rơi mình thì có ích gì? Mấu chốt là mình còn chưa trưởng thành, hiện tại vẫn phải dựa vào người phụ nữ ấy, mình vừa hận vừa sống dựa vào bà ấy, hà cớ phải mâu thuẫn như vậy?
“Em nên dành thời gian và sức lực cho bản thân, mục tiêu học tập và sở thích, không nên để những việc khác làm em phân tâm, đó chỉ là sự lãng phí tài năng của em.

Còn mẹ em, hãy thuận theo tự nhiên và chấp nhận những gì bà ấy mang lại cho em, đừng cố ý từ chối.” Ứng Thư Trừng đề nghị với cậu, “Khi em đã trưởng thành và có khả năng tự lo liệu cho cuộc sống của mình, nếu em vẫn không thích bà ấy, em có thể giữ một khoảng cách nhất định với mẹ em.”
Hiểu Hằng không nói gì, tiếp tục đi song song cùng họ, một lúc sau mới lên tiếng: “Em cũng chẳng có tài năng gì.”
Mộc Khê Ẩn nhân cơ hội nói: “Mẹ của em nói rằng em rất thông minh, đặc biệt là môn Toán, nói em là thiên tài.”
Hiểu Hằng lại không đáp lời.
Đưa Hiểu Hằng về nhà rồi, trên đường về, Mộc Khê Ẩn nói với Ứng Thư Trừng: “Em thấy anh có vẻ rất quan tâm đến Hiểu Hằng, anh coi cậu bé như một người bạn, ngay cả ánh mắt cũng có sự tôn trọng.”
“Thật sao? Thực ra anh thấy cậu bé rất đáng thương.”
“Ngoài ra nếu em là Hiểu Hằng, có lẽ em cũng không thể thích nổi người mẹ đã sinh mình ra rồi lại vứt bỏ mình.

Nhưng hận cũng giống như anh đã nói, nó vô nghĩa cũng chẳng giúp ích gì cho cuộc sống, đó chỉ là cách để giải tỏa cảm xúc mà thôi.”
Khi họ đến cổng khu nhà, Mộc Khê Ẩn chào tạm biệt Ứng Thư Trừng, lại nghe thấy anh nói: “Em đã bao giờ nghĩ đến việc chuyển ra ngoài chưa?”
“Huh? Vì sao?” Mộc Khê Ẩn ngu ngơ hỏi lại.

Thấy cô không hiểu, hoặc là giả vờ nghe không hiểu, Ứng Thư Trừng nói: “Tùy tiện nhắc đến thôi, không có ý gì đặc biệt cả.”
Mộc Khê Ẩn nhìn chăm chú vào mắt anh, đột nhiên bừng tỉnh, cô chợt hiểu ra ý của anh là muốn cô đến chỗ anh ở.
Nhưng như thế không tốt lắm thì phải? Sống thử là quá cấp tiến đối với hai người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, lỡ như chưa được bao lâu mà cả hai đã cãi lộn?
Không ngờ Ứng Thư Trừng đã phất tay, xoay người đi.
Mộc Khê Ẩn đứng tại chỗ, thầm nghĩ: Sao lại bỏ về rồi? Không thương lượng thêm? Không hỏi ý kiến của mình à? Cô chợt thấy bối rối, xem ra anh thật sự đang nói đùa.
Ngày hôm sau, tâm trạng của Tiểu Tất rất tốt, cô ấy kể cho Mộc Khê Ẩn và Hứa Chi Tùng về hai người đàn ông cô đã làm quen.

Một người là sinh viên năm cuối, đang theo học ngành thiết kế hoạt hình và sẽ tốt nghiệp vào tháng Sáu, người còn lại đang làm nghệ nhân thiết kế và chế tác đồ gốm, anh chàng đã làm việc được sáu năm.
“Tôi nói chuyện với cả hai đều thấy không tồi.” Tiểu Tất tỏ ra phấn khởi.
“Cô nói chuyện với cả hai cùng lúc? Như vậy không tốt đâu.” Hứa Chi Tùng không tán thành.
“Cũng không phải yêu đương.

Hiện tại tôi chỉ là bạn bè bình thường với họ, trò chuyện về lý tưởng sống thì có gì sai?” Tiểu Tất giải thích cho bản thân, ra vẻ ngay thẳng, “Nói cho anh biết, tôi là người thành thật, tôi đã nói rõ với cả hai người họ rằng ngoài anh ra tôi còn đang nói chuyện với một người khác.”
“Như vậy mà bọn họ cũng thấy không sao? Rốt cuộc thì họ là người như nào?” Hứa Chi Tùng ngạc nhiên.
“Họ rất phóng khoáng, không hề so đo, có khi ngoài tôi ra họ còn đang nói chuyện với những người khác ấy chứ.”
Tiểu Tất nói xong thì ngoảnh đầu, không để ý đến Hứa Chi Tùng thiếu kinh nghiệm yêu đương nữa, quay lại hướng Mộc Khê Ẩn để tìm kiếm đồng mình.

Ai dè Mộc Khê Ẩn không hề nghe câu chuyện của Tiểu Tất, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mất tập trung.
Tiểu Tất xích lại gần xem thử, lên tiếng mà chẳng kiêng dè gì: “Cậu xem gì vậy? Tại sao cậu lại tìm kiếm sống thử với bạn trai là tốt hay xấu?”
Mộc Khê Ẩn run tay, nhanh chóng che lại màn hình điện thoại của mình.HẾT CHƯƠNG 29
Haizzz, chị Lạc và Hiểu Hằng, rốt cuộc thì ai mới là người đáng thương, còn ai là người đáng trách?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận