Chương 9
Không có cái gì như cà phê Vienna ở Vienna
Bạn muốn chết với cái đầu vỡ vì đập vào tường hay với cái mũi nát bét vì đập vào thanh sắt? Tôi chả muốn cái nào. Tôi phải tiếp tục sống. Tôi phải trả lệ phí lớp thanh nhạc cho En Se và tôi phải trả hết các khoản vay ngân hàng, trả rất nhiều các khoản vay này nọ khác. Tốt thôi. Bạn muốn quỳ gối xin lỗi hay viết nó lên giấy? Tôi cũng chả muốn cái nào luôn. Tôi không muốn quỳ gối xin tha thứ và tôi thực sự không muốn viết bất cứ điều gì. Tôi chỉ có thể giữ nó ở trong đầu sao?
En Chan dành cả đêm để xưng tội với Chúa, nó đi làm với cái đầu nặng trịch. Cho dù, giám đốc của nó có là một bãi rác đi nữa thì nó cũng không thể bỏ công việc bán thời gian ngàn vàng đó đi được.... Nó không thể mất trong lúc này. Tất cả những gì nó có thể lám là giấu được càng lâu càng tốt.
En Chan nhìn quanh việc xây dựng diễn ra trong quán trước khi chào Mr Hong vừa bước ra khỏi nhà bếp.
"Mặt cháu sao vậy? En Chan toàn năng phải chăng đã thức cả đêm vì cô ấy đã mở mồm quá to? "
"Cháu không thể ngủ được."
"Cháu có phải là đứa bé có thể ngủ nếu người khác cứ ấn đầu mình không vậy?"
"Tại cái thứ cà phê chết tiệt ấy. Thế cái gã vô công rồi nghề đó thế nào rồi ạ? "
"Có vẻ như hôm nay anh ta không đến."
"Anh ta có nói ... bất cứ điều gì ...?"
"Chú không chắc. Hey, mấy cuộn giấy dán từ xưởng in sẽ đến đây, thế nên ra ngoài đi. Nhìn Nak Kyun kìa. Cháu biết đấy, giám đốc không phải là một người xấu đâu. "
"Tại sao chú lại nói vậy?"
"Chú đã nói với cậu ta là tửu lượng của cháu rất kém và hay có những hành động ngu ngốc, thế nên đừng có chấp cháu khi cháu nói linh tinh và cậu ta bảo-"
"Và anh ta nói gì?"
"Anh muốn thuần phục cháu."
"Huh? Thuần phục cháu? "
"Có thể hiểu như thuần phục một con chó ngang ngược vậy."
"Cái gì? Chó? Anh ta nói rằng: Tôi là một con chó? "
"Oh, hey, Nak Kyun. Đến chấm vào đây đi, eh? Chính xác bây giờ là 9 giờ. "
"Good morning. Anh ngủ ngon không, hyung? Ha, nhìn mí mắt của anh thật tức cười. Mắt anh to thật đấy. "
Well, có cái gì thay đổi từ hôm qua, mọi người đối xử khang khác. Ha Rim, tất nhiên rồi, nhưng ngay cả Nak Kyun, ngày thường thì lịch sự ít nói bắt đầu nở nụ cười và nói chuyện, và thậm chí cả Sun Ki cũng nở một nụ cười chết người. Ugh, trái tim tôi! Mình như ở thiên đường vậy, có thể kết hợp ba người này, nhưng tại sao oh, sao mình buồn ngủ như vậy?
Ông Hong bắt đầu tiến hành côn việc “tu sửa” trình độ cà phê thấp của mình, và En Chan và Sun Ki khuân những cuộn giấy. Vẫn biết rằng Ha Rim và Sun Ki có mối quan hệ chả mấy thân thiện, với những người khác thì phải cân nhắc khi làm họ thành một đội, với ý định côn việc sẽ làm họ gắn bó hơn.
"Hey, có phải Channy obba không?"
"Oh! Obba! "
Các cô gái chạy lên vẫy tay là En Se và bạn con bé.
"Ko En Se, mày thật hư hỏng! Ai cho mày bỏ học và làm loạn ở đây? "
"Obba, hôm nay là thứ bảy."
"Ngay cả thứ Bảy, mày vẫn phải học!"
"Chúa ơi, đừng có hét lê như thế. "
"Nó vẫn còn sớm cho năm học ở trường, vì vậy chúng ta không phải học quá nhiều. Dù sao, obba, anh đang làm đây? Chúng em có thể giúp anh bất cứ điều gì? "
"Oh quỷ thần ơi, obba, anh làm việc ở đây? Wow,anh thật đẹp trai! "
Các cô bé trung học mang những cuộn giấy đi nhẩy nhót và hò hét xung quanh.
"Obba này là ai? Ôi trời, anh ấy thật tuyệt! "
"Ảnh của anh thật đẹp, obba. Hey, người này là ai? "Các co gái hướng mắt thẳng vào Sun Ki. Ngay lập tức, tất cả các điện thoại cùng bật lên đồng loạt và bắt đầu để chụp ảnh. En Se không loại trừ. Sun Ki, đột nhiên trở thành trung tâm của một fan club, mặt anh đầy vẻ lạnh lùng. Cậu ta trông chả có vẻ gì bối rôi hay bị làm phiền.
"Unni, chị biết số điện thoại của obba, phải không?" En Se thì thầm. En Chan, kinh hoàng, bịt miệng En Se.
"Hey! Gọi tao là obba! "En Chan đuổi lũ con gái cùng với En Se. Nó không thể biết khi nào họ bắt đầu luên thuyên về nó là một unni, hay nói về Dong Moon Girls' High School. Trái tim nó đập điên cuồng. Sun Ki vẫn vô tư.
Tất cả mọi người đã tập hợp tại cửa hàng để ăn trưa khi bầu trời bắt đầu đầy mây. Ha Rim và Nak Kyun, chẳng những trở nên thân thiện, tuy không quá nhiều lời để nói với nhau. Nó rõ ràng rằng mặc dù họ không sử dụng nắm đấm. nhưng họ vẫn đang trong cuộc chiến. Nó đang suy tính xem có cách nào để họ nói chuyện với nhau thì một cái xe mô tô đâm xịch trước cổng cửa tiệm.
"Hey, thằng nhóc kia ...." En Chan đang quanh mòng mòng với những lời của Mr Hong, nhảy lên vì một khuôn mặt quen thuộc.
"Hey! Đồ ăn cắp! "Gã đỗ xịch xe mô tô trong khi En Chan hét lên. Anh ta trông như một khối thống nhất, mặt đen xì và sắc lạnh làm cho cả căn phòng trở nên ngột ngạt.
"Hey, Chan,"
"Đủ rồi đấy."
En Chan ra khỏi cửa hàng và đứng trước mặt gã. Mưa bắt đầu rơi.
"Lâu không gặp, chiến hữu! Woah! Xe đẹp đấy. Mày mua nó hay ăn cắp lại nó vậy? "
Vì một lý do nào đó,mà gã trông có vẻ bực mình .
"Hey, cố gắng mà sống cho tốt, được chứ ? Nếu tao bắt gặp mày ăn cắp của ai đó một lần nữa, tao sẽ báo cho cớm đó, rõ chưa? "
"Đó là tất cả những gì anh muốn à."
"Oh man, mày vẫn chưa nhận ra cái gì cả. Hey, nếu mày vẫn tiếp tục sống bằng cách đó, mày kết thúc với việc chết cô đơn và khốn khổ trong một căn phòng trống nào đó, hay ra vào tù trong suốt cuộc đời. Hoặc kết thúc cuộc đời ở một góc phố nào đó. Thật là đáng thương phải không? "
"Tao không đến đây để nghe Mr. trưởng giao hàng thuyết giáo đâu."
"Wow! Mày thậm chí biết cách sử dụng từ "thuyết giáo," huh? Mày trông thong minh hơn cái vẻ bề ngoài đấy. "
"Thôi châm chọc đi."
"Tao và mày có phải là những thanh nam châm hay cái gì đó đâu mà dính vào nhau được. Tao nghĩ là tao đã nói hết với mày rồi đó. Cái cơ thể quý giá này là của một võ sư danh giá, vì vậy tao không thể đánh người ở bên ngoài võ đường được. Đó không phải là cách của một võ sư chân chính"
"Sau đó là một cú đấm!" Bất chợt gã tung chưởng. Dù sao nó cũng kiểm soát được tình hình nên dễ dàng né được, nhưng chỉ chậm một chút thôi nó sẽ lại có một cái vòng tròn đen đáng lo ngại ở mắt. Nó chả biết việc gì đang xảy ra nhưng hình như hắn có vẻ rất giận dữ. Có ve như hắn không phải quay lại vì cái vụ thi ăn trước đây. Vậy thì vì cái gì? Được rồi, tốt thôi.
"Hey, mày vẫn còn theo đuôi En Se à? Có phải chuyện ấy không? "
"Tao chả liên quái gì tới En Se hay cái quái gì cả, đi thôi, mẹ kiếp!"
"Cái gì, mày tính phá hoại kế sinh nhai của tao đó hả? Tao đang có cơ hội để sống bằng cái mặt của tao, cái thằng ngu này. Hey, giải quyết nó luôn đi. "
"Tao sẽ không ăn đâu, thật kinh tởm."
"Ôi nhóc, mày lại tiếp tục chửi bạy rồi đó. Tốt thôi. Tâm trạng hiện giờ của tao cũng chả tốt gì cả, thì đi. Một điều kiện, chúng ta sẽ giải quyết việc đó ha. "
En Chan chỉ tay về phái khu nhà cui chơi hình mái vòm cách họ khoảng 10 mét. Đó là một trò chơi đầy mệt nhọc.
"Người được điểm cao hơn sẽ thắng. Một hiệp. Được chứ? Không chế giễu ngay cả khi cậu thua cuộc. "
"Hãy với mình ý,con lừa."
"Hứa đi, đàn ông với đàn….-Ý tao là, con người với con người."
En Chan đưa tay để bắt nhưng chỉ là một cú đập mạnh vào lòng bàn tay nó một cách bất thình lình rồi hắn tiến lên phía trước. Hắn bỏ tất cả những đồng xu của mình ta. Nó đẻ cho hắn rat tay trước. Hắn dồn toàn bộ sức lực vào cúa đấm, nhưng En Chan nhanh và mạnh hơn. Không cần phải nói thêm, En Chan đã thắng. Sauk hi nhìn cỗ mày như thể hắn ta không tin, ngạc nhiên là gã quay lại không làm ầm ĩ. Đó là trận chiến của những cú đấm, sau tất cả, hắn chả thể làm gì ngoài việc chấp nhận thất bại. Hắn nhăn nhó như thể lòng tự trọng của hắn bị tổn thương. Hắn giận dữ không diễn tả thành lời, nhưng chả thể cố chấp đôi co nữa
Tsk tsk. Nghe này, nhóc. Tao đã chống lại cái thứ sắt rỉ này bốn năm trước rồi. Tao biết nó là một T. Mày có thể thử một trăm ngày trong một cuộc đua, xem nếu mày có thể đấm nổi tao không. Thằng ngốc.
En Chan cười ngọt ngào khi nó phóng chiếc xe mô tô trở lại cửa hàng.
"Hey, này các chàng trai, đang mưa đó. Chúng ta có thể chết ngay đấy. "
Bầu không khí thân mật, cà phê ngon, cung cách phục vụ thân thiên của những nhân viên dễ thương ... trò chơi cơ bản đã chiến thắng. Khi anh nghĩ đến con số nhỏ mọn trước đây, tăng doanh thu 3 lần có thể là năm lần không nằm ngoài vấn đề. Han Kyul đầy tự tin và thậm chí bắt đầu cảm thấy vui mừng. Lúc đầu, anh chỉ nghĩ rằng quán cà phê này là một cơ hội để làm giảm áp lực từ gia đình nhưng bây giờ anh cảm thấy sẽ tốt hơn, nếu anh thành công. Nghiên cứu về cái này và từ đây, nó chứng minh rằng đây quả thực là một vụ đầu tư tốt.
Sau khi chơi bài vào đầu giờ sáng, Han Kyul dậy vào buổi chiều và chả hạnh phúc gì phải gặp anh trai mình. Anh đỏ cả cà phê vào quần lót của mình. Anh trai anh lên cầu thang.
"Đồ vô dụng!"
Đây là lý do tại sao anh không muốn về nhà.
"Anh đang đi vòng quanh và nhìn như thể anh biết chị dâu ở trong nhà vậy?!"
Han Kyul cầm cốc cà phê và quay trở lại phòng. Tầng hai được chia thành hai phòng của Han Kyul và anh trai, cách nhau bởi phòng khách và nhà bếp. Phía bên trái của Han Kyul và bên phải thuộc về anh trai anh và vợ. Phòng Han Kyul có một cái giường cao, một chiếc sô fa dài màu xám và một chiếc LCD. Bạn có thể làm ba liên tiếp cq trong không gian đã được bên trái.
"Hey, ngồi xuống một phút đi."
"Nếu anh đang định thuyết giáo em thì quên đi. Em nghe đủ khi gọi cho ba vào ngày hôm qua. "
"Nếu tao nói mày ngồi xuống, thì ngồi xuống."
Han Kyul, uống cà phê và ngồi nơi thành ghế cạnh chỗ anh trai anh đang ngồi.
"Mày sẽ tiếp tục chạy rông như thế đến bao giờ? Ngừng cư xử ngu ngốc và giúp cha đi. "
"Anh không nghe gì à? Em đang tự mình kinh doanh đấy. Em đang bận tối mắt đây này. "
"Mày không nhận ra bà đang cố gắng làm gì sao? Bà đang ch mày, cố gắng để làm cho mày nhận ra khả năng của mình. Đừng có lãng phí ba tháng với cái thử ngu ngốc đó nữa mà trở về phát triển kĩ năng của mình ở công ty thì hơn. "
"Bất kể ý bà là gì, em sẽ làm những gì mình muốn. Chẳng phải mọi người đang làm rất tốt đó sao, và cả anh họ nữa. Có vẫn đề gì với anh và cha sao? Em là một con người và em không thể sống cuộc sống của mình sao? Anh thực sự muốn đẩy em vào trận chiến xấu xa đó với một khẩu sung trên tay à? "
"Nghe đây nhóc, bầy giờ cha đang trong tình hình xấu."
"Theo như cái cách anh nói thì mọi người nghĩ em là Midas hay cái gì đó. Chẳng phải anh vẫn nhận được những bản báo cáo về những trò ngu ngốc của em ở Mỹ. Em không học. Tất cả. Em tiệc tùng thâu đêm và theo đuôi bất cứ khi nào có thể. Ai sẽ nhắm mắt làm ngơ nếu em mém mình vào cái công ty ngu ngốc này? "
"Chris Choi."
Han Kyul nhìn anh trai, giật thót. Đang nhìn ông em trai với đôi mắt chân thành, anh quay đầu lại.
"Người chiến thắng trong cuộc thi Quỹ đầu tư của Morgan Stanley."
"Cái đó .... mẹ kiếp, làm sao anh tìm ra? "
"Ông yêu quý em, có lý do của nó. Em còn nhớ ông vẫn thường nói gì với chúng ta khi ông buồn không? Chúng ta sẽ làm gì nếu chỉ có một đôla mà lại muốn mua một đôi giày trượt tuyết những 100$? Ông thường hỏi mỗi khi anh họ của chúng ta đến thăm. Em nhớ là em đã nói gì không? "
"Không biết. Không nhớ. "
"Em nói rằng bà sẽ mua nó cho em vì sinh nhật của em không còn xa. Vì vậy, em sẽ dùng 1$ để mua chiếc trực thăng mà em thích. "
"Câu trả lời của em tầm thường sao?"
"Well, ông đã thích nó. Ông nói rằng em là người sẽ không bỏ buông 1$ hay đôi giả trượt tuyết. Thậm chí nếu em không thích thú đến công ty, ông luôn luôn cân nhắc đến em. Anh đã nghe rằng mỗi khi mọi người tập hợp ăn uống, ông thường nói người xứng đáng thừa kế ông là " Choi Han Kyul và không ai khác,". Tất cả các cô chú bác và anh chị em họ và thậm chí cả các cổ đông đều biết. Đó là lý do tại sao chúng ta cần em ngay bây giờ. "
"Cha không thích điều đó. Anh biết không? Cha sợ rằng ông sẽ lạo cha và để em là người thừa kế. Bác còn ghét hơn. Khi em tốt nghiệp trung học, ông nói rằng nếu em nghĩ sẽ tham gia vào công ty, tốt hơn là em nên chuẩn bị để đứng một mình trong sa mạc thậm chí không có súng, rằng công ty là một thế giới mà em không thể tin tưởng bất cứ ai ".
"Ý em là cha đã nói thế với một cậu nhóc à? Vì cái gì? Em đang nói rằng: em đang quá sợ hãi đến công ty? "
Han Kyul uống xong tách cà phê của mình và đứng dậy.
"Em đi tắm. Em còn một vài nơi phải đi. "
"Những hành động của Han Sung thật đáng lo ngại."
"Nó chả liên quan gì đến em cả."
"Đồ ngu, Cha có thể phải điều tra ngầm đó!"
"Vì cái gì? Trốn thuế? Rút quỹ? Đó thực sự là vấn đề đấy. "
"Ya!"
"Đó không phải là một vài điều chúng ta phải vượt qua khi bác chết sao? Bác lên súng và cha đã kéo lại, từ khi bác chết, theo cách nào cùng với khủng hoảng cha đã kết thúc bằng cách nắm quyền công ty. Khi anh nhìn nó như vậy, thì không khó để hiểu Han Sung hyung. "
"Đồ hỗn xược! Mày theo phe nào vậy? Tao biết mày và Han Sung vẫn qua lại với nhau, không phải là mày về phe anh ta đó chứ? "
Han Kyul ngừng lại ở phía trước cửa phòng tắm. Anh nhìn anh trai mình tức giận và nói giọng đầy kết tội:
"Chúng ta là gì, trẻ con chắc? Nói về phe phái. Nếu tất cả chúng ta cùng trong nhà, tất cả chúng ta sẽ cùng làm với nhau. "
"Câu đấy có ý gì?"
"Chúng ta cùng một dòng máu phải không?"
Ngoại trừ tôi.
Han Kyul vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen. Đầu anh cảm thấy nóng. Cảm thấy ngực mình căng lên như bị một võ sĩ sumo đè nó xuống. Từng từ trong kí ức của anh lướt qua đầu.
"Anh không cảm thấy đáng tiếc cho nó sao? Tại sao anh lại ác cảm với thằng bé thế? "
"Nó nên cảm ơn chúng ta vì đã mang nó về và chăm sóc cho nó. Chúng ta đã mang nó từ quê lên, nơi mà nó như một quả bóng bẩn thỉu, bây giờ thì nhìn nó xem. Nó thậm chí không biết thế nào là trả ơn ".
"Trả ơn? Trả ơn cái gì? Nó chỉ là một cậu bé. Nó đã phạm tội gì? Chỉ có người lớn mới là những kẻ có lỗi ... "
Đó là những âm thanh mà cha mẹ anh tranh cãi. Anh vô tình nghe lỏm được và cuối cùng đoán ra lý do tại sao không có ảnh sinh nhật đầu tiên của mình. Choi Han Kyul được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi ở một vùng quê.
***
"Hãy nén nó chặt xuống khi cậu đang pha chế nó. Cậu cần phải nén nó xuống mức 13.5kg nếu muốn có hương vị chuẩn. "
"Dường như anh đã được học ở đâu thì phải, huh, sajangnim?"
"Một số bạn bè của tôi ở Mỹ là người pha chế cà phê. Tôi học được một chút từ anh ta. "
Han Kyul, đôth ngột xuất hiện ở quàn vào buổi chiueef muộn, anh tập hợp mọi người lại và bắt đầu giảng giải. Bên ngoài, cơn mưa bụi mùa xuân vẫn đang rơi.
"Thiếu một người. Kẻ ăn bám đâu nhỉ? "
"Cậuta ra ngoài nhận mấy cuộn giấy gián tường mà chưa thấy về. Hey, No Sun Ki, anh ta không đi với cậu à? "
"Chúng tôi quay lại vì anh ấy nói là muốn xem một số thứ ..."
"Kệ cậu ta. Chắc lại đến nơi nào để ăn rồi. "
Han Kyul hấp tấp dọn dẹp bếp. Mùi cà phê lan tỏa khắp căn phòng. m thanh của mưa và mùi thơm của cà phê hòa trộn làm bầu không khí trở nên dễ chịu.
"Thế còn những tách cà phê?"
"Luôn luôn giữ ấm cho chúng."
"Tất nhiên."
Han Kyul lấy ra một ly thủy tinh, đổ đường và cà phê trước khi cho kem lên trên.
"Nào, đây là cà phê Vienna. Đừng khuấy nó. Đó là một sự xỉ nhục với cà phê Vienna. Bây giờ thì uống xem."
Ba cậu bé xinh trai nếm thử tách cà phê Vienna đầu tiên của họ và không tiếc lời khen ngợi. Mr Hong có vẻ bối rối, nhưng Han Kyul quyết định đẩy về phía trước. Dường như nó đang kích thích người đàn ông già. Có lẽ ông đã thực hành tại nhà; vị cà phê của Mr Hong ngày càng ngon hơn. Nó làm Han Kyul tự hào khi nhìn thấy những nỗ lực rõ ràng.
Khi anh cho tất cả mọi người về nhà và đóng cửa hàng, đã đến giờ ăn tối. Anh thực sự không muốn ăn tối tại nhà. Nếu anh gặp bàn bè, nhậu nhẹt là điều tất yếu, nhưng anh không thấy hứng thú với việc đến câu lạc bộ vào tối nay. Có vẻ như anh chả có sự lựa chọn nào là đến khách sạn. Có lẽ anh sẽ ăn tối và sau đó đọc một quyển sách ...
Han Kyul đưa tay vặn to volume. Ngón tay anh vỗ theo nhịp lên vô lăng vừa hát theo bài hát "Let’s hear it for the Boys” của Katty B. Mưa nặng hạt bên ngoài kính chắn gió, vàvà tiết tấu nhanh cảu bài hát hòa với nhau làm anh liên tưởng đến loại rượi Rum Jamaica mạnh mẽ. Anh muốn có một ly trước bữa tối nay. Anh đang nghĩ, "và có thể là một bồn tắm nóng nữa ...." khi bất ngờ một bong đen lao ra trước mũi xe của anh. Han Kyul nhanh chóng nhấn phanh. Tim anh đập như trống. Anh nhìn phía trước xe của mình, thở nhanh, nhưng anh không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Anh không đâm ai chứ? Nếu có, anh không cảm thấy gì cả ...
Khi Han Kyul ra khỏi xe, một người đang cùa quạng phía trước. Anh lờ mờ nhìn thấy cái gì đó trong ánh sáng của đèn pha.
"Oh, tôi rất xin lỗi, tôi thật sự rất xin lỗi." Cái đầu rõ lên nhờ ánh đèn.
"Cậu không s-... YA! "
Khoảnh khắc anh nhìn rõ khuôn mặt, vừa nhẹ người vừa tức giận dâng lên trong anh.
"Huh? Sajangnim? Chú đang trên đường về nhà à? "
"Nếu cậu đang định tự tử, thì hãy làm nó cho tử tế! Đừng có nhảy ra trước mũi xe thế chứ hả! "
"Ai nói rằng tôi đang tự tử?"
Han Kyul cảm thấy tức giận vì anh đã thực sự hoảng sợ. Anh kéo tóc En Chan.
"Đến đây nào cái đồ hỗn xược. Phải dạy cho cậu một bài học mới được. "Han Kyul tóm lấy đầu nó kẹp lại.
"OW!"
"Đây có phải là mộtj minh chứng cho sức mạnh của cậu không vạy"? Huh? Cậu cá cược xem cậu và cái xe ai thắng? Huh? "
"Ow ow ow oww!! Mẹ kiếp! Đau quá! "
Han Kyul kẹp chặt lấy En Chan trong khi nó đang cố gắng thoát ra, quần áo nó thì ướt nhẹp. Anh buông nó ra và ngạc nhiên nhìn En Chan đang run lật bật. Quần áo và đầu tóc của thằng nhóc đều ướt hết.
"Cậu làm cái quái gì ngoài mư-" Anh ngừng lại, nhìn cai En Chan đang nắm trong tay. "Cậu vẫn còn khuân mấy cái đó sao?"
"Không, tôi đã làm xong việc được giao rồi."
"Và sao?"
"Vì mọi người ném nó ra phố. Tôi cảm thấy như nó không tốt cho hình ảnh quán cà phê của chúng ta, vì thế tôi đang dọn xung quanh đây. Anh biết bao lâu chúng ta mới quyết định được mẫu giấy dán không? Chúng ta cũng sử dụng loại giấy tốt nhất. Đó là một sự lãng phí. Tôi sẽ hong khô nó và gián lại vào ngày mai. "
"Vì vậy, cậu lượn xung quanh đây trong trời mưa thế này hả?"
Trong một khoảnh khắc, Han Kyul nhìn En Chan chăm chú, cái cậu nhóc đang đứng dưới mưa. Nhìn khuôn mặt và mái tóc sũng nước đó làm anh có cảm giác thật lạ. Một cái gì đó đang dâng lên trong lồng ngực anh, anh thấy mình muốn ôm cậu nhóc đó, chăm sóc cho cậu ta… cái cảm giác không thuộc về anh cứ trỗi dậy.
"Đồ ngốc."
Han Kyul nguyền rủa thậm tệ mọi thú nhầm cố che dấu những cảm xúc khác lạ của mình.
"Cậu thật sự nghĩ rằng có thể tái sử dụng chúng nếu hong khô hả? Tôi chắc chắn mọi người sẽ thích nó nếu cậu đưa cho họ những mẩu giấy nhăn nhúm đó. Nhóc, đây là lý do tại sao người ta nói là tay và chân bị ảnh hưởng bởi cái đầu rỗng tuêch. "
"Có gì không tốt khi nó hơi nhăn một chút ...."
"Vào đây, nhóc."
"Huh? Tại sao? "
"Vào đi mau lên"
"Tôi phải về nhà và ăn cơm."
"Tôi sẽ cho cậu ăn, vì vậy vào xe đi, nhóc."
Han Kyul mở khoang hành lý sau xe và lấy cái túi thể thao của mình. Nó ở đây từ buổi sáng ngày hôm qua, khi anh muốn đi bơi.
"Đừng làm ướt ghế. Lấy cái này lau đi. "
En Chan vừa lau khô mặt và tóc bằng chiếc khăn tắm, vừa hít hà rồi nói:
"Cái khăn này có mùi nước hoa."
"Đó là vì tôi dùng nó ."
"Yecch!"
"Đừng có làm ra bộ sạch sẽ thế." Han Kyul lấy khăn từ chỗ En Chan nhăn nhó và lau đầu cho cậu ta.
"Ack! Tôi sẽ làm điều đó! "
"Ngồi nguyên đi nhóc. Cậu có nghĩ rằng mình sẽ không đi làm được vì cảm lạnh không vậy. tôi sẽ nướng cậu tại chỗ đó. "
"Tôi không bao giờ bị cảm vì những cái như thế này-ow!"
"Nhóc, cậu nhiều tóc quá đó. Lau khô nó hoàn toàn đi. "
Han Kyul ném chiếc khăn lại và mở máy. Anh lái xe về hướng khách sạn.
Những ngón tay của anh trên vô lăng cứ râm ran cả lên. Mỗi khi anh chạm tay vào tóc thằng nhóc đó là như có luông điện chạy qua người anh vậy ...