Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1


"Hey, hyung! Để nó đấy. Em sẽ làm việc đó. "
En Chan đặt cái bình Benjamin xuống khi Ha Rim đến và ngăn nó lại.
"Để em dọn phòng gnhir nam cho. Em làm điều đó tốt hơn. "
Lại là Ha Rim. Chú Hong nhìn cậu ta, tự hỏi, Cái quái gì thế nhỉ? Nó cảm thấy quá lo lắng, nó sẽ phát điên lên mất thôi.
"Uh, uh, em sẽ làm việc nặng nhọc." Sau đó, cậu ta thì thầm vào tai nó, "đó là việc nên để nam giới làm."
Nó lưỡng lự về việc có nên nói rằng điều này làm cho cuộc sống của nó dễ dàng hơn. Một cụm từ lóe lên trong đầu nó.
'Tôi hạnh phúc khi là một người phụ nữ ".
"Hey, không phải là Nak Kyun sao?"
Nak Kyun đang đi vào cổng. Nó ngạc nhiên nhìn cạu ta khi cậu ta cúi đầu chào và cười ngượng ngùng.
"Tôi đang ở đây."
"Cái gì thế này? Cậu trở lại làm việc. "
"Uh."
"Thật sao?"
En Chan cố gắng theo Nak Kyun vào phòng thay đồ, nhưng bị Ha Rim ngăn lại ở cửa.
"Dừng lại tại đây. Không hơn. "
"Ya."
Mắt En Chan lóe lên, nó cố gắng để đẩy Hà Rim đi.
"Nhìn đây, nuna. Cho đến bây giờ nó không đủ để chị nhìn thấy bằng lòng với mình sao? "
"Hey, Ai nói tôi-" En Chan gãi tai, ngượng ngừng. Thành thực mà nói, nó không thể nhìn mấy cậu con trait hay đò. Nhưng đó là bởi vì nó đã hòa nhập với họ và thuyết phục họ rằng mình là một thằng con trai. Nó không có ý là người thích nhìn trộm người khác thay quần áo.
"Dù sao cũng chả có gì để coi cả. Đặc biệt là cậu, Jin Ha Rim. Cậu là người-" En Chan làm bộ mặt chế giễu và lắc đầu. Sau đó Ha Rim hét lên với ánh mắt đầy oán giận,
"Cái gì?! Mẹ kiếp, em sẽ nói cho mọi người về chị! "
"Ya!"
En Chan cố gắng lấy tay bịt miệng Ha Rim khi Nak Kyun đến. Nó cười với cậu ta một nụ cười yếu đuối.
"Anh đứng đây làm gì vậy?"
"T-tôi chỉ đang cố gằng nói chuyện với cậu..."
En Chan chộp lấy Nak Kyun và kéo cậu ta ra ngoài.
"Chuyện gì đã xảy ra thế? Không phải cậu đã nói là sẽ quay lại công trường xây dựng cơ mà? "
"Sajangnim đã sửa quán hàng cho nhà em."
"Thật sao? Có chuyện gì đột nhiên xảy ra với Mr. Gàn dở vậy? Thế nên cậu sẽ lại bàn hàng ở quán sao? Thế còn mấy tên vô lại? "
"Chúng đang ở đồn cảnh sát rồi."
Nak Kyun cười khúc khích khi nhìn váo mắt En Chan đang mở tròn, đầy ngạc nhiên.
"Hyung, anh có biết là anh rất giống con gái khi làm bộ mặt như vậy không?"
"C-cái gì?" En Chan, giật thót mình, không biết phải làm gì. "Cậu không thấy tôi chiến đấu váo buoir tối đó à? Tôi đã làm nó tốt hơn cả giám đốc của chúng ta đấy. "
"Yea, đúng vậy. Ôi trời, hyung, anh thực sự rất nhanh đấy. "
Nó đã không nhìn thấy Nak Kyun nói chuyện với một khuôn mặt tươi sáng trong một khoảng thời gian dài như vậy.
"Không có bất cứ một sự giúp đỡ nhỏ bé nào là không có thể làm được trong thế giới này. Tôi không biết chi tiết, nhưng mấy tên du côn đó tự chúng làm cho mình như vậy"
"Chúng tự đến đồn cảnh sát phải không?"
"Yea. Lúc đầu em không tin, nhưng thực sự chúng đã làm thế. Không chỉ đền bù chi phí, chúng sẽ giúp cái quamns hàng của bố em một thời gian nữa. "
"Woah!"
"Em quyết định trở lại làm việc ở đây. Em đang tiết kiệm tiền học phí và sẽ trở lại trường vào kì học tới. "
"Đó thực sự là một ý tưởng tốt. Tuy nhiên, giám đốc nói cậu-"
"Các cậu đang đứng túm tụm ở đây và tán dóc chuyện gì thê hả?"
Cứ như ác quỷ, Han Kyul đột nhiên xuất hiện. Hôm qua anh không đến cửa hàng, chỉ nói rằng mình có bận một chút việc gì đó. Nó đã nghĩ anh ta không đến cửa hàng bởi vì cái mắt cá chân sưng đau, nhưng bây giờ trông anh thực sự giống người bận rộn. Bận đưa mấy tên du côn vào...
"Chào buổi sáng". Nak Kyun đứng dậy chào Han Kyul, anh ta chỉ nhẹ gật đầu trước khi vào bên trong. Oho, thế là việc Nak Kyun trở lại làm việc đã được định sẵn, huh? Sau khi đuổi cậu ta một cách nhẫn tâm....
En Chan, theo Han Kyul vào bên trong, vội vàng chuẩn bị cà phê. Nó mang cà phê ra chỗ mà Han Kyul dành riêng cho mình.
"Mắt cá chân của chú thế nào rồi?"
"Tốt."
"Chú không hỏi xem tay tôi thế nào à?"
"....."
En Chan nâng tay nó lên và cho anh ta coi chỗ bầm đã chuyển thành màu vàng vàng.
"Nó gần sắp khỏi rồi. Chiếu xạ chả có tí ảnh hưởng gì cả. Nó cũng rất tuyệt và ấm áp. "
Han Kyul mặc dù giả vờ khôngquan tâm, cũng liếc trôm. En Chan mỉm cười vì điều này. En Chan, đứng bên cạnh anh, tay cầm khay, nở một nụ cười thân thiện và nói,
"Sajangnim."
"Cái gì?"
"Tôi muốn nói với chú về việc nghỉ sớm một chút vào ngày hôm nay."
Han Kyul cầm tách cà phê đưa lên miệng khi anh đang đọc báo, ngước lên nhìn En Chan.
"Lúc ba... à không, hai giờ-ba mươi. "
"Đây là đâu, trường trung học à? Ý cậu là về sớm? "
En Chan đứng đó với cái mặt dài thuỗn. Anh hỏi,
"Cậu ốm?"
"Không. Oh, ý tôi là.. vâng. "
"Ở đâu?"
"Ý tôi là, không phải tôi, là mẹ tôi. Bà bị cảm cúm, và bà cảm thấy rất tệ. Xương cốt đau nhức và bà lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn ... En Se phải đến lớp học thêm...."
"Ngày mai cậu phải đến lúc 6 giờ ba mươi. Nếu cậu chỉ cần một phút, cậu chết chắc. "
"Cái gì? Oh, Vâng! Dĩ nhiên rồi! "
En Chan ngoác miệng cười, vừa cúi xuống ghé váo tai Han Kyul,
"Sajangnim, cảm ơn chú rất nhiều."
Nó lại mỉm cười với Han Kyul cáu kỉnh một lần nữa

Khi Han Sung đến, cô gái nhỏ trong chiếc quần jean rộng thùng thình và cái áo cao cổ màu xám đang nói chuyện điện thoại. Khi anh dừng xe, cô vẫy tay vừa ngồi vào chỗ vừa cười.
"Xin chào, chú khỏe không?" Sau đó, cô ấy lại tiếp tục nói vào điện thoại, "Oh, chỉ là một ahjumma mà tôi biết thôi. Tôi đã nói là mọi thứ ổn mà. Có chuyện gì đang xảy ra với chú thế? Nó không giống như là chú đang lo lắng cho tôi, nhiều hơn cả mẹ tôi đấy. Sajangnim, chú đã bao giờ nghe người ta nói rằng nếu bạn có biểu hiện của dấu hiệu trưởng thành muộn, nó là bởi vì đã đến lúc chết chưa? "
Ngay sau đó một giọng đàn ông vang lên trong điện thoại.
[Nếu cậu còn giữ cái kiểu ăn nói đó, tôi sẽ cắt cậu.]
"Cắt cho tôi? Cắt gì? Tóc của tôi à? "
Tiếng người đàn ông nghe giống Choi Han Kyul. Cô gái vừa cười khúc khích vừa đối đáp lại điều gì đó mà anh ta nói. Thật ngạc nhiên, tiếng cười lớn của Han Kyul có thể nghe một cách rõ ràng. Han Sung bị bối rối về điều đó. Anh chưa bao giờ nghe thấy Han Kyul nói chuyện với ai đó trên điện thoại mà thoải mái như vậy trước đây.
"Ah, tôi xin lỗi."
Han Sung lặng lẽ khởi động xe. Cô đã kết thúc cuộc gọi của mình. Sau đó, mặc dù anh không hỏi, cô vẫn nói với anh,
"Đó là sajangnim của chúng tôi. Tôi đã nói dối rằng mẹ tôi bị bệnh, và anh ta nói tôi nên đưa mẹ vào bệnh viện. Anh ta nói là anh ta đã gọi điện đặt phòng rồi. Chú có nghĩ là điều đó hơi quá không? Làm thế nào mà tất cả các bác sĩ đều thi hành bất cứ khi nào anh gọi nhỉ? Psh. Có lẽ anh ta đã đánh dấu tôi vì hôm nay tôi về sớm. Anh ta nói là mẹ tôi sẽ khỏe hơn thôi thế nên tôi không phải bịa lí do với anh ta để chuồn sớm. Nghiêm túc mà nói thì gã này có thể là một gã ngốc-"
Sau đó cô đổi chủ đề một cách nhanh chóng, như thể lo rằng cô đã đi quá xa.
"Tôi chưa cảm ơn chú vì lần trước. Một lần nữa, cảm ơn chú rất nhiều. Tay của chú thế nào rồi? "
"Lúc đó, Han Kyul trông thật sự rất tức giận. Cô ổn chứ? "
"Chú biết anh ta. Anh ta là như vậy mà, cảm xúc cứ thay đổi liên tục. "
"Anh ta, bây giờ ..."
"Hey, chúng ta đang đi đâu đây?"
"Cô sẽ nhìn thấy."
En Chan nheo mắt liếc nhìn Han Sung.
"Cái gì vậy?"
"Chú sẽ bảo tôi giả làm bạn gái của chú hay cái gì đó như thế, phải không?"
Han Sung bị hạ tấm màn bảo vệ, nhưng anh không giải thích. Anh trả lời,
"Không phải là người yêu. Cô chỉ cần ở bên cạnh tôi. "
Đột nhiên, En Chan bắt đầu đập đầu của mình vào cửa sổ xe. Han Sung rất ngạc nhiên rằng anh gần như không kiểm soát được mình và bị cuốn đi. Hành động đó không giống Han Sung một chút nào, người mà thường không bao giờ bị lung lay vì bấtt cứ điều gì, đó thật sự là một cú sốc.
"Arrgh! Arrgh! Tôi biết mà. Tôi biết mà! Chú không thể biến tôi thành con ngốc. Làm thế nào mà tất cả mọi người .... Tại sao tôi không chỉ mở một trung tâm dịch vụ bạn trai/bạn gái thay thế nhỉ, huh? Điều đó thế nào? "
"Ai khác nữa..." Han Sung một cách nhanh chóng bắt được mạch. Trong vòng hai tháng qua, anh đã nghe những lời đàm tiếu kì quặc về việc Han Kyul đi đâu cũng mang theo một cậu bé xinh trai. Bây giờ anh nghĩ về điều đó, nó có thể không phải là những lới đồn đại vô căn cứ. Đặc biệt, khi thấy biểu hiện và hành động của Han Kyul ở quán hàng đêm. Han Kyul có thể đã không đoán ra đó là một cô gái, hay là giả vờ không biết?
"Khi nào cô có kinh nghiệm, cô sẽ làm tốt công việc đó. Cô và Han Kyul khá thân nhau phải không? "
"Chả thân thiết gì cả. Chúng tôi suốt ngày đấu đá và cãi nhau. Ôi trời, ngày nào cũng toàn những điều khó chịu giữa chúng tôi. Chúng tôi không thể hòa thuận hay cái gì đó. Oh, mà không giống như bói toán hay bất cứ điều gì. Chỉ là năng lượng giữa hai người, chú biết không? Tôi không nghĩ rằng chúng tôi hợp nhau. Làm thế nào để chú hiểu bây giờ nhỉ? Chú không phải là anh em gì, phải không? "
"Anh hem họ".
"Ồ, tôi hiểu rồi. Vâng, trong trường hợp đó thì... Cái cô gái lần trước ... "
Khi Han Sung không trả lời, En Chan tự trả lời mình.
"Một n-người bạn, huh? Phải không? Nó không phải giống như tình yêu tay ba, phải không? "En Chan cười lớn với mình. Rồi nó ngượng nghịu im lặng.
Khi En Chan yên lặng, Han Sung nhận ra anh cảm thấy thật trống vắng. Sau cuộc gặp mặt tại Da Soop, trong khoảng thời gian đó, anh đã một lần nghĩ tới cô. Sự thông minh và thân thiện tảo ra từ cô. Sau hôm gặp Yu Ju vào đêm đó, anh cảm thấy bị mắc bẫy và nản chí. Và sau đó anh đã nói chuyện với cô gái này một lúc, và nhận thấy rằng mình đang cảm thấy tốt hơn, thật kì lạ, tâm trí cảu anh trở nên bình tĩnh. Anh thật sự thấy thú vị về hành động của mình, bật cười khi anh nổ mấy tấm bọt xốp ...
"Việc kinh doanh tốt chứ?"
"Không. Chúng tôi thực sự đang làm rất tệ, thế nên ai cũng lo lắng. Sajang của chúng tôi đã đầu tư rất nhiều vào đấy. "
Han Sung đã nghe nói về vụ thỏa thuận giữa Han Kyul và bà cậu ta. Rằng thực sự tình hình đang đẩy anh vào tình thế khó khăn. Một phần, anh muốn Han Kyul cso thể làm tốt và tiếp tục sống theo những gì cậu ta muốn, nhưng một phần khác, anh lo lắng rằng Han Kyul có thể theo ý của bà, nhận thức tiềm năng quản lý của mình, và bắt đầu thích công việc, mợit thứ sẽ phức tạp.
"Chúng tôi quyết định ngày mai sẽ chuyển ra ngoài, do đó, mọ thứ sẽ tốt hơn. Nếu không có gì khác, sajangnim có một số ý tưởng tốt đẹp trong đầu. Tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ không thất bại đâu. "
"Han Kyul vẫn không biết?"
"Huh? Oh ... yea. "
"Cô có chắc chắn không?"
"Tất nhiên rồi. Nếu anh ta biết, chú nghĩ rằng anh ta còn để tôi như thế này sao? Anh ta sẽ hỏa thiêu tôi. "
"Cô sẽ không thể giấu nó mãi mãi."
"(Thở dài) Tôi cũng không biết nữa. Đôi khi tôi muốn đến trước mắt anh ta và nói hết cả ra, nhưng mỗi lúc tôi có cảm giác đó thì tôi lại kết thúc bằng việc cãi nhau với anh ta. Đôi khi tôi muôn anh ta có thể tự đoán ra, và đôi khi tôi lại cảm thấy lo sợ rằng tôi sẽ bị phát hiện. Cảm xúc của tôi cứ lẫn lộn. "
"Điều đó khá lạ. Cậu ta không phải là một thằng ngốc. "
"Hầu hết mọi người không để ý đến điều đó. Nếu chú không gặp tôi tại Da Soop, có lẽ chú sẽ không biết được, ahjussi. Hey, ổn chứ nếu tôi gọi chú là ahjussi? Nếu tôi là bạn gái, tôi phải gọi chú theo tên hoặc gọi là obba? Hoặc “honey”? Yecch! Nó làm tôi sởn tóc gáy. "
Han Sung bật cười. Thật ngạc nhiên khi xem En Chan tự nói chuyện với mình, đếm đếm mọi thứ với những ngón tay rồi rung mình ghê sợ tất cả. Cô thực sự có vẻ giống như một cậu bé chuyên gay rắc rối. Anh có thể hiểu được Han Kyul bị làm cho rối tung như thế nào.
"Khi nào chúng ta ăn?"
"Cô đói à?"
"K-không thực sự .. chỉ là ... vâng. "
"Chúng ta không có thời gian ...."
Khi Han Sung nhìn đồng hồ, En Chan nhanh chóng nhana là anh ta đã đún. Han Sung buộc cô phải chấp nhận, rồi anh cho xe đậu vào bãi đỗ của một cửa hàng làm đẹp. Sau khi vào bên trong cửa hàng, anh đắt cái cắp tài liệu lên bàn của của hàng. Các nhà thiết kế mà anh đã liên hệ đang chờ để đưa En Chan đi. Trước khi cô biến mất, En Chan làm bộ như một chú chó con bị xua đuổi và nói rằng,
"Chú không thể đi mà không có tôi, ok?"
Han Sung bỏ công việc của mình ra, và cố tập trung vào nó một lúc nhưng tâm trí anh cứ rối tung cả lên. Lạnh lung và vô cảm với người làm kinh daonh khác là di truyền cảu dòng họ anh. Vì vậy, thật sự ngạc nhiên rằng Han Kyul lại lo lắng quan tâm đến sức khỏe. Không chỉ vậy, cả En Chan cũng nói một cách tự do với Han Kyul bằng một thái độ chả lễ phép gì, thế mà Han Kyul vẫn giữ cô ta ở lại cửa hàng. Như thể nó chỉ là một chuyện rất nhỏ. Cô ấy đã nói với anh ta cái gì nhỉ? Dấu hiệu của sự trưởng thành muộn có nghĩa là bạn sắp chết? Điều này, từ một nhân viên, với ông chủ của mình. Và ông chủ chấp nhận điều đó? Không phải ông chủ nào khác- mà là Choi Han Kyul toàn năng chấp nhận nó? Làm sao có thẻ tưởng tượng được chứ.
Và một điều đáng ngạc nhiên hơn là chờ đợi bữa tiệc diễn ra.
Han Sung cầm tập hồ sơ lên nhưng anh không thể tập trung. Thời gian này, anh đang bị phân tâm vì sự tò mò về Ko En Chan, cô đang được đưa vào phòng thử đồ sau khi làm tóc và trang điểm. Cuối cùng, Han Sung bỏ lại công việc của mình và đến giúp En Chan chọn váy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui