Chương 14
Mềm mại và ấm áp như coffee late
Trong phòng có một vài người với những bức tranh. Mỗi người mặc những bộ quần áo kì cục, đi lại xung quanh với một ly trong tay và nói chuyện với nhau hoặc xem các bức họa. En Chan kéo lại bên vai áo của chiếc đầm màu chocolate và theo sau Han Sung. Nửa dưới của chiếc váy chạm xung quanh chân cô. Cảm giác đó thật mát và mềm mại, giống như cảm giác của những con sóng biển vậy. Nó chưa bao giờ mặc thứ gì mỏng, mềm và vừa với thân hình như vậy trước đây. Nó đi cẩn thận vì phải mang một đôi giày cao gót. Sự thật là bộ quần áo điều khiển mọi di chuyển của cơ thể nó. En Chan thật sự cảm thấy mình giống như một phụ nữ duyên dáng và quyến rũ.
En Chan vuốt mái tóc giả đang lòa xòa nới mi mắt. Nó không thể tin vào những ý nghĩ của chính mình. Sự bất ngờ của mọi người xung quanh nó không thể sánh với cú sốc mà nó đang cảm thấy. Có thể diễn tả như là hoang tử và cô gái nghèo khổ vậy. Lúc này nó như cô bé lọ lem được đến cung điện. Nhưng đúng vào thói quen vốn có, En Chan không thể kiểm soát được mình trước thức ăn. Khi nó thấy đồ ăn được xếp ở một bên hội trường, nó mất cả lí trí. Nó bỏ Han Sung và tiến thẳng tới chỗ trước mặt nó.
"Đây rồi."
En Chan không có ở vị trí để trả lời. Không chỉ là vì miệng đầy thức ăn mà còn là hai tay nó đang cầm những mẩu bánh mì phết trứng cá và canapé. Han Sung nhíu mắt nhìn nó đang nhồm nhoàm nhai. En Chan cười ngượng nghịu trước khi đưa cho anh một miếng bánh.
"Không, cảm ơn."
Han Sung lắc đầu rồi đưa nó một ly nước. Ngay sau đó, anh nhận thấy một người đàn ông và một phụ nữ đi vào cửa.
"Ăn sau nào."
Anh nắm lấy cổ tay En Chan vẫn đang cố vươn ra để lấy đồ ăn. Nó nhìn Han Sung.
"Đừng nói bất cứ điều gì. Giọng nói của cô có thể làm hỏng tất cả mọi thứ. Bây giờ, nụ cười đi. "
En Chan mút ngón tay khi nó bị lôi đi.
"Chúc một buổi tối tốt lành, Ngài nghị sĩ."
"Oh, thế ra là cậu đó à. Lâu rồi chúng ta không gặp. "
Han Sung nghĩ rằng sau này rồi anh sẽ hối tiếc vì việc mình đã làm. Nhưng anh muốn, chỉ một lần thôi, làm cho Ngài nghị sĩ biết rằng anh không mất nhân phẩm của chính mình. Anh không quan tấm nếu đó là sự ngang bướng vô ích hay lọng tự trọng lố bịch. Anh cần phải làm điều này, cần phải kết thúc nó.
"Thế là cậu đang phụ trách công ty dược phẩm? Tôi nghe nói là cậu đang làm rất tốt. Mọi người nói rằng đam mê của một người đàn ông trẻ là điều làm cho mọi người đều phải run sợ. "
"Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi hy vọng có được sự giúp đỡ của ông. "
"Tôi có thể giúp cậu cái gì nào? Tôi mới là người mong sự hướng dẫn đấy. "
Ngài Nghị sĩ đáng kính không hề tỏ ra một chút gì lung túng khi ông cười một cách nồng nhiệt. Mẹ của Yu Ju, Đứng bên cạnh ông, đơn giản là chỉ đứng đó, cứng nhắc. Han Sung lịch sự nghiêng đầu chào bà, nhưng bà vẫn không nói nửa lời.
"Em yêu, đây là Yu Ju ..."
"Ồ, đúng rồi. Lần sau chúng ta sẽ uống với nhau chứ? "
"Tất nhiên rồi, Ngài nghĩ sĩ."
Han Sung nghiêng đầu, và chủ tâm không quay lại. Anh cảm thấy ánh mắt cảu Yu Ju nhìn sau lưng anh khi anh sánh bước cùng En Chan từ cổng vào. Ngay sau đó, En Chan phát hiện ra Han Kyul đang bước vào.
"Mẹ kiếp!"
Lúc này, En Chanthấy cả người mình cú quay mòng mòng, nó bắt gặp ánh mắt của Yu Ju. Han Sung đặt một tay lên đôi vai trần của nó.
"Bình tĩnh nào." Anh thì thầm vào tai nó, "Tôi sẽ chăm sóc nó."
En Chan cảm thấy Han Sung chạm vào lưng mình và nó nhìn anh. Vì một vài lý do nào đó, nó cảm thấy người đàn ông này đang rất thích thú với những việc đang xảy ra, trong khi nó thì cảm thấy máu mình như đang đông lại trong huyết quản.
"Em không biết là anh đang ở đây đấy, hyung."
"Đây là một sự kiện của công ty. Dĩ nhiên anh phải ở đây rồi. "
En Chan đứng đó, giằng xé trong nỗi sợ hãi và đề phòng. Một mặt, nó chắc chắn ràng anh không thể nhận ra nó, nhưng mặt khác nó laik mong anh có thể nhận ra. Như thể cơn rung mình của nó được truyền ra, bàn tay sau lưng nó di chuyển nhè nhẹ.
"Và đây là ..."
En Chan cụp mắt xuống khi Han Kyul nhìn nó. Nếu như nó nhìn vào mắt anh, nó cảm thấy mình rồi sẽ mất tự chủ mà thốt lên với anh rằng: “Đó là tôi”.
"Một người bạn."
Han Kyul chun mĩu lại trước câu trả lời ngắn gọn của Han Sung.
"Kểu trả lời gì vậy? Đây có phải là cô bạn gái mà anh giấu ở đâu đó không thế? "
"Xem lại những lời em nói đi."
"Oh, xin lỗi. Anh phải hiểu chứ. Tôi chỉ là một tên du côn. Tên tôi là Choi Han Kyul. "
Han Kyul chìa tay ra. En Chan phân vân không biêt có nên đưa bàn tay to lớn, thô ráp, và chả có chút nữ tính nào ra hay không. Măy mắn thay, người phụ nữ đó cũng xuất hiện. Trái tim En Chan đập nhan hơn. Không chỉ trong suốt cuộc cạnh tranh này làm nó hồi hộp.
"Em ở đây à? Oh, anh cũng đến sao, obba? "
"Wow, trông chị tuyệt quá, Han Yu Ju. Em như muốn lôi phang chị ra khỏi đây. "
Ngay sau khi nghe những gì Han Kyul nói. En Chan cảm thấy cơn tức giận bốc lên ngùn ngụt bên trong nó. Bất ngờ, nó nhận ra nó giận đến mức không thể diễn tả bằng lời. Nó nhanh chóng hướng ánh mắt của mình lên, nhìn khắp lượt người phụ nữ. Cô ấy mặc một chiếc đầm đen với một đường cắt sâu ở phía trước, thật sự là trông rất trang nhã. Trên cổ là chiếc vòng ngọc trai với mái tóc búi cao. Lần trước khi En Chan nhìn thấy cô ấy, dáng người cao và gầy, có vẻ lung thùng trong chiếc váy. Cô gái đó thật xinh đẹp làm cho En Chan muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nó đột nhiên trở nên rất chán nản.
"Bữa tiệc thành công lắm. Xin chúc mừng, Han Yu Ju ".
"Cảm ơn." Yu Ju cười e lệ trước những lời của Han Kyul. Hình ảnh nụ cười đó như cứa vào tim En Chan. Nó thề sẽ về nhà học cho được cái nụ cười ấy.
"Em đã nghĩ phng cách của chị bị giới hạn bởi cái nhìn nữ tính như kiểu Degas, nhưng hiện đại theo trường phái nghệ thuật Chilean? Thật ngạc nhiên," Han Kyulvừa nói vừa nhìn các bức tranh.
"Đó là bởi vì chị đã đến thăm phòng triển lãm Santiago trong lần đi du lịch. Chuyến đi đó thực sự đã giúp chị rất nhiều. "
"Thấy chưa? Em đã nói với chị mà. Em đã nói điều đó 2 lần rồi, đi ra nước ngoài là việc làm tuyetj nhất cảu chị đó. Hey, có nhảy nhót gì trong bữa tiệc không vậy? Em muốn nhảy điệu Blues với chị. "
Han Kyul ôm éo kéo người phụ nữ đi.
"Em đang làm gì vậy? Dừng lại. "
Người phụ nữ cố gắng đẩy anh tar a nhưng dường như cô không quan tâm nhiều lắm. En Chan xem cả hai nhìn nhau và nói chuyện, ngọn lửa bên trong nó gào thét. Vì vậy, không kiểm soát được, nó thổi mấy sợi tóc lòa xào trước mắt. Ngay sau đó, nó bắt gặp đôi mắt của Han Kyul. Cùng lúc đó mắt nó mở to, còn mắt Han Kyul lộ vẻ đầy nghi ngại. Cái nhìn sắc lẹm của anh dường như xuyên thấu tâm trí nó. Ngay cả những suy nghĩ cảu nó cũng chỉ có bỏ chạy, En Chan như dông cứng lại và không thể cử động được một ngón tay nào. Han Sung, dường như nắm bắt được tình hình, ngay lập tức anh nói:
"Được rồi, thôi, chúng ta ra khỏi đây nao...."
"Đợi đã."
Han Kyul tiếp cận họ. Không kiềm ché được mình, En Chan quay đi, nhưng đôi chân nó chưa quen với đôi giày cao gót, chúng văng ra khỏi.
"Ồ!"
Cánh ta nó vung lên khi bị trượt ngã. Cả hai người đàn ông cùng đưa tay đỡ lấy một bên tay nó. En Chan nhìn Han Kyul với bộ mặt cứng nhắc. Han Sung nắm một tay kia và hỏi,
"Em ổn chứ?"
En Chan gật đầu rồi giật tay về. Nó chao đảo rồi bước đi tập tễnh. Bất ngờ, nó thấy cơ thể mình đang được nhấc lên trong không khí. Han Sung đã đến và bế cô lên. Đột nhiên thấy mình trong cánh tay một người đàn ông, nó ngạc nhiên đến nỗi không biết phải làm gì. Sau đó, nó nhìn, qua vai của Han Sung, phản ứng Yu Ju. Cô ấy shock.
"C-chú đang làm gì vậy?"
"Yên nào."
"Mọi người đang nhìn đấy."
"Shh."
Trên thái dương Han Sung hàn lên những mạch máu vì sức nặng của nó. En Chan, xấu hổ và tức giận, gầm gừ vào tai Han Sung,
"Đặt tôi xuống."
"Chúng ta gần ra ngoài rồi."
En Chan nhìn lại Han Kyul và Yu Ju, hai người đang nhìn họ. Cà hai đều biểu lộ sự ác nghiệt. Nó sợ rằng Han Kyul có thể theo họ.
Han Sung đặt En Chan xuống cái ghế ở ngoài sân. Trán anh lấm tấm mồ hôi, vì En Chan dù là một cô gái nhưng khá là nặng.
"Tại sao chú lại làm điều đó? Chân của tôi ổn mà! "
En Chan hét lên giận giữ. Tấ cả sự lo lắng và căng thẳng nó cố giấu bên trong bây giờ bật ra hết, và nó không nhìn thấy bất cứ cái gì khác. Những hình ảnh của Han Kyul với người phụ nữ đó lấp đầy trong đầu nó, không chịu biến đi. Nó càng suy nghĩ thì ngọn lửa trong người nó lại càng bốc lên dữ dội.
"Bây giờ thì tôi hiểu tại sao chú lại đưa tôi đến đây. Chú muốn cho người phụ nữ đó nhìn thấy tôi, phải không?! Tôi đúng phải không?! "
Nhìn thấy người đàn ông lấy ra một điếu thuốc, đặt vào miệng, En Chan bất ngờ đứng lên. Đôi giày cao gót lại tuột ra làm nó loạng choạng.
"Mẹ kiếp!"
En Chan cởi đôi giày ra và cầm nó trên tay, và đi bộ với đôi chân trần. Sau đó nó quay lại và nói, vẫn còn tức giận,
"Đôi giày này và chiếc váy này."
Nó lôi bộ tóc giả rộng thùng thình trên đầu xuống.
"Và bộ tốc giả này, tôi sẽ gửi trả lại cho cửa hàng vào ngày mai, vì vậy hãy làm bất cứ cái gì mà chú muốn!"
"Nhìn đây."
Người đàn ông tiến về phía nó và nắm lấy cánh tay En Chan. Nó giật lại hết sức giận dữ,
"Chú là đồ rá rưởi."
Mặt người đàn ông trở nên méo mó, trông đầy khiếp sợ.
"Cái gì?"
"Tôi nói, chú là đồ rác rưởi! Làm chú có thể đối xử với người khác như thế! Chú nghĩ chú là ai chứ! "
"Cô nên cẩn thận hơn với lời nói của mình đi .."
"Thế chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nào? Nó còn tốt hơn hàng trăm lần cái cách mà chú không quan tâm đến việc minh đối xử với người khác. "
Hai người thở khó nhạc khi nhìn nhau. En Chan không cố che giấu sự kinh tởm và phản đối, nó cảm thấy như mình bị bắn vậy ,
"Cái quái quỷ này là gì vậy? Chú làm điều này để cho họ thấy cái gì nào? Chú không nghĩ rằng điều này thật ngu ngốc sao? Chú có biết khó khăn thế nào khi tôi phải câm lặng trong khi bản thân lại chỉ muốn nói ra hết sự thật? Gia mà giám đốc không có ở đây.... Grrrr! Ko En Chan thực sự đã học được cách kiềm chế cơn nóng giận."
En Chan ngưng nói để kiểm chế bản thân rồi lại tiếp tục.
"Thậm chí nếu tình yêu có nghĩa là ngu ngốc đi nữa, chú cũng không nên làm bất cứ cái gì như thế. Chú nghĩ xem có đúng không khi sử dụng một người để làm tổn thương một người khác? Điều gì làm tôi như thế này? Khi tôi yêu cầu chú đừng đưa tôi vào rắc rối, bởi vì tôi tuyệt vọng. Vậy mà chú đã đối xử vối tôi như thế này sao? Ôi trời, tôi càng nghĩ thì tôi lại càng giận! Mẹ kiếp! "
Nó quay người bỏ đi khi người đàn ông giữ nó lại.
"Chờ đấy. Tôi sẽ lái xe đưa cô về. "
"Quên nó đi! Đây là kết thúc, phải không? Chúng ta đã làm xong! "
"Cô định đi đâu với bộ dạng như thế!" người đàn ông hét lên. Bản thân anh cũng không cảm thấy tốt hơn gì. Bị phán xét dưới cái nhìn của một người phụ nữ, đó thực sự là điều đó đang xảy ra ở đây. Đây có phải là mối tình tay ba không nhỉ? Có ve như giám đốc thực sự thích cô ấy ...
"Mẹ kiếp, Làm thế quái nào mà tôi biết được cơ chứ? Không vấn đề gì với tôi cả! "
"Dừng ngay đó, Ko En Chan!"
En Chan quay người lại vì tiếng hét của Han Sung, cảm thấy một ánh mắt khác và nó quay đầu nhìn. Cái mà nó nhìn thấy làm cho nó ngạc nhiên đến mức muốn ngã ngửa ra sau. Người phụ nữ ấy đứng đó. Cô ta đã ở đó bao lâu rồi?!
"Mẹ kiếp!"
En Chan hít một hơi thật sâu. Yu Ju ngạc nhiên tập trung vào mái tóc của En Chan. Vẻ mặt của cô ấy nói rằng, tôi không thể tin được điều này. Tôi biết cô là ai. Chỉ sau đó En Chan mới nhớ rằng nó đã tháo mái tóc giả. Không cần đến ý nghĩ thứ hai, En Chan bắt đầu chạy như một người điên. Nó xô tay Han Sung một cách thô bạo và chạy băng qua khu vườn với đôi chân trần.
Fuck! CCo ta đã ở đó bao lâu? Co ta đã nghe thấy bao nhiêu? Chết tiệt! Ngày càng càng có nhiều người phát hiện ra. Mẹ kiếp! Điều này đã nằm ngoại tầm kiểm soát!