Ba năm sau.
Mễ Vị đeo tạp dề đứng bận rộn cạnh bếp lò, Lý Nhị Mai ở một bên trợ thủ.
Từ lúc Thần Hi biết đi đường, Mễ Vị liền khai trương lại tiệm cơm Thật Mỹ Vị, những khách quen trước kia sau mấy năm rốt cuộc chờ được tiệm cơm Thật Mỹ Vị khai trương lại một lần nữa, cả đám kích động đến rơi nước mắt, ngày thứ nhất khai trương mà cửa tiệm cơm đều sắp bị đạp nát.
Miệng Chu Mậu Tài sớm đã bị Mễ Vị nuôi cho kén chọn, ba năm chưa được ăn đồ ăn Mễ Vị làm, lại ăn món khác ăn không trôi, vậy nên cứng rắn gầy vài vòng, vốn là một phú thương mập mạp, ba năm sau lại biến thành hình thể người bình thường, làm Mễ Vị chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi, lần đầu tiên biết mình còn có thể giúp người giảm béo.
Bất quá đáng tiếc là, từ lúc tiệm cơm Thật Mỹ Vị khai trương lại, Chu Mậu Tài mỗi ngày đều đến không sót hôm nào, sau đó lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà phình to lên, nhanh chóng lấy lại tư thế phú thương bệ vệ của ngày nào.
Mễ Vị đang nấu ăn, từ bên ngoài có một đứa nhỏ vội vội vàng vàng chạy vào, chính là Nha Nha nhà Lý Nhị Mai, Nha Nha sốt ruột hoảng sợ nói: "Mễ a di, Thần Hi lại cùng những hài tử khác đánh nhau, ta can không được, a di mau đi xem một chút."
Mễ Vị vừa nghe, vội vàng buông muôi xuống, theo sau Nha Nha chạy tới trong một ngõ nhỏ khác, sau đó liền nhìn thấy nữ nhi nhà mình đang ngồi trên người một nam hài béo đại khái sáu bảy tuổi, nắm đấm nhỏ đang chào hỏi không ngừng trên người thằng bé, làm cho nó oa oa kêu to, chung quanh còn có mấy nam hài tử khác, không biết có phải là bị hoảng sợ hay không, cả đám núp ở một bên không dám đi lên giúp đỡ.
Đây không phải đánh nhau, hoàn toàn chính là đơn phương đánh người nha.
Mễ Vị vội vàng đi lên ôm Thần Hi dậy, Thần Hi cho rằng người khác muốn công kích nó, chân giơ lên liền muốn đá, kết quả nghe được giọng Mễ Vị lập tức thu chân về, ngoan ngoãn cho Mễ Vị bế dậy, sau đó ôm cổ nàng, mềm mềm nhu nhu kêu một tiếng nương.
Mễ Vị lại không ăn bộ này của nó, nghiêm túc hỏi: "Nương không phải bảo con ngoan ngoãn ở hậu viện chơi sao, sao lại chạy đến đây đánh nhau?"
Thần Hi ủy khuất nói: "Con muốn ăn kẹo hồ lô, liền đi ra mua, nhưng mà bọn họ cướp kẹo hồ lô của con ăn, còn muốn lấy mũ của con nữa nè."
Cái mũ mà Thần Hi nói là Mễ Vị cố ý làm cho cho bé, mũ này cũng giống như mũ che nắng ở thời hiện đại, có thể che mặt con bé lại, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài, đây là phòng ngừa diện mạo của Thần Hi bị người bên ngoài nhìn thấy, nổi lên ý xấu, rất nhiều người lái buôn chuyên môn chọn những hài tử xinh đẹp như vậy để hạ thủ, còn có không ít những tên biến thái thích hài tử có dung mạo xinh đẹp, Mễ Vị không thể không phòng.
Bất quá đối với lòng hiếu kỳ của đám hài tử mà nói, càng che bọn nó càng hiếu kỳ, thường xuyên có hài tử ngứa tay muốn gỡ mũ che của Thần Hi xuống, muốn xem xem con bé trông như thế nào, kết quả là bị Thần Hi cho đánh, cho nên Mễ Vị thường xuyên nhìn thấy gia trưởng dẫn theo hài tử đến mắng vốn.
Nhìn xem mấy đứa nhóc bị đánh đến trầy trụa đổ máu, Mễ Vị thật không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói Lý Nhị Mai nâng bọn nhóc đến, sau đó dẫn từng đứa đi tìm cha mẹ của chúng, sau đó đền bù tiền thuốc men, nói xin lỗi.
Thằng nhóc mới bị Thần Hi đè dưới thân đánh là con trai của ông chủ một nhà tửu lâu phía trước đường cái, nhũ danh gọi Tráng Tráng, người cũng như tên, đích xác khỏe mạnh, những hài tử khác đều đánh không lại nó, bởi vậy thành bá vương của đám trẻ ở đây, cả ngày dẫn theo một đám tiểu tử rêu rao khắp nơi, khi dễ bắt nạt mấy đứa nhỏ khác, đặc biệt là những đứa nhỏ hơn bọn nó, thường hay bị bọn nó đánh.
Nhưng hôm nay thực bất hạnh, bọn nó thật đá phải ván thiết.
Ai có thể nghĩ tới một đứa con gái còn chưa cao tới đùi người lớn, bộ dáng ôn nhu yếu ớt mềm mềm nhu nhu lại là nữ kim cương, một chân có thể đá bay người đâu?
Khi đến nhà Tráng Tráng, nhìn thấy cha nó, Tráng Tráng "Oa" một tiếng khóc thành tiếng, ủy khuất đến không được, nức nở nói: "Cha, ta bị đánh —— "
"Ai đánh ngươi?!" Nhìn thấy nhi tử bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cha Tráng Tráng giận dữ, đập bàn đứng lên, tựa hồ một giây sau liền muốn dẫn nhi tử đi tìm người trả thù.
Tráng Tráng tự biết có cha chống lưng, chỉ vào Mễ Vị cùng Thần Hi cáo trạng, "Chính là hai người này!"
Cha Tráng Tráng nhìn thấy Mễ Vị, sắc mặt lập tức biến đổi, dù sao cũng lăn lộn ở kinh thành nhiều năm như vậy, không có khả năng không biết Mễ Vị, tất nhiên biết thân phận chân thật của Mễ Vị, nào dám đắc tội, nộ khí vừa nổi lên lập tức tiêu tan, nở nụ cười lấy lòng nói: "Hoá ra là bà chủ Mễ à, mau vào mau vào, nhất định là có hiểu lầm, chúng ta ngồi xuống từ từ nói."
Mễ Vị khoát tay, "Ta tới để nói lời xin lỗi, tiền thuốc men cho hài tử nhà ngươi ta sẽ bồi thường, ngươi dẫn hài tử đi y quán nhìn xem đi."
Cha Tráng Tráng lại nói: "Không cần không cần, đứa nhỏ này nhà ta được mỗi cái da dày, nhất định là làm cái gì chọc tới bà chủ Mễ đây, cho nên ngài mới ra tay dạy dỗ, cũng xem như thay ta dạy con một chút.
Làm gì phải thường tiền thuốc men gì chứ."
Tráng Tráng ở một bên phản bác: "Cha ơi cha lầm rồi, không phải bà ta đánh ta, là nó kìa!" Hắn chỉ Thần Hi đang ngoan ngoãn đứng cạnh chân Mễ Vị.
Cha Tráng Tráng sửng sốt, "Ngươi nói cái gì?"
Mễ Vị lúng túng tằng hắng mấy tiếng, chỉ chỉ Thần Hi nói: "Cha Tráng Tráng ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta đánh hài tử nhà ngươi, là nữ nhi của ta, hai đứa nhỏ náo loạn mâu thuẫn, đánh nhau."
Cha Tráng Tráng thẳng tắp nhìn chằm chằm Thần Hi yếu ớt ôn nhu vẫn chưa tới ngực nhi tử nhà mình, đầy mặt mà không thể tin, lại quay đầu đi hỏi nhi tử nhà mình, "Ngươi là nói tiểu cô nương này đánh ngươi?"
Tráng Tráng bi phẫn gật đầu như giã tỏi, "Chính là nó! Nó đánh ta đau quá!"
Cha Tráng Tráng lúc này nhặt chổi lông gà đặt trên quầy lên, liền hướng vào nhi tử nhà mình trút xuống, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi thằng nhãi con này, bị một đứa bé gái nhỏ như vậy đánh mà còn không biết xấu hổ nói ra? Mặt già của phụ thân ngươi đều bị ngươi vứt sạch rồi!"
"A a a, cha đừng đánh ta, nha đầu kia đánh người thật sự rất lợi hại, ta đánh không lại nó không thể trách ta được, ta đã rất thảm rồi mà, nương ơi cứu mạng a ——" Tráng Tráng bị đánh đến mức chạy tán loạn.
Mễ Vị dở khóc dở cười, lại đi lên khuyên nhủ, cuối cùng vẫn bồi thường chút tiền thuốc men xem như chấm dứt.
Chờ sau khi dẫn Thần Hi về tiệm cơm, khách nhân ngồi đợi trong đại đường đã không ít, nhưng tất cả mọi người không có giục Mễ Vị, bởi vì hai năm qua, tình huống Mễ Vị động một chút là phải đi bồi thường cho người ta đã rất quen thuộc, các thực khách ai cũng biết, nhìn hai người trở về ngược lại còn khuyên nhủ: "Bà chủ ngươi đừng nóng giận, Tiểu Niếp Niếp còn nhỏ, hài tử nhỏ đánh nhau chơi ấy mà.".
"Nhất định là người khác bắt nạt Tiểu Niếp Niếp cho nên Tiểu Niếp Niếp mới đánh nhau, ngươi chớ mắng nó."
"Đến đây đến đây Tiểu Niếp Niếp, đến thẩm thẩm này, thẩm thẩm cho ngươi kẹo ăn."
"Ta có táo này, ngọt lắm, Niếp Niếp đến đây, tới bên này lấy táo ăn."
Mễ Vị quả thực dở khóc dở cười, mỗi lần đều như vậy, chỉ cần Thần Hi gây họa liền có người liều mạng bênh vực nó, sợ mình đánh chửi Thần Hi một câu, Thần Hi hiện tại đã thành cục cưng của cái tiệm này rồi.
Một lát sau, trong yếm nhỏ của Thần Hi đã nhồi vào một đống đồ ăn vặt, hai chân ngắn chạy bẹp bẹp vào phòng bếp ôm lấy đùi Mễ Vị, bắt đầu làm nũng, "Nương ơi, bụng bụng của con rất đói."
Mễ Vị liếc nó một chút, "Đánh nhau nên đói bụng đúng không?"
Thần Hi ngượng ngùng uốn éo, gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên đùi nàng, thật làm lòng người muốn tan, làm nũng còn ghê hơn anh của nó khi còn nhỏ.
Mễ Vị có muốn tức giận cũng tức không nổi, lấy mì trứng gà cà chua nó thích ăn nhất ra, dùng cái tô to như chậu rửa mặt múc tràn đầy một tô lớn bưng đến trên bàn cho nó ăn.
Con bé nhìn thấy thức ăn liền hơi xoa xoa tay, xác định không có ai, lúc này mới cẩn thận lấy mũ của mình xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp đến không chân thật kia, sau đó trèo lên ghế dựa ngồi vững, cầm lấy đũa vùi đầu khổ ăn.
Nhưng dáng vẻ ăn cơm của con bé dưới sự giáo dục cẩn thận của Mễ Vị cũng không khó nhìn, ngược lại rất tao nhã, không có vang lên tiếng sùm sụp, cũng không thô lỗ, ăn từng miếng từng miếng, kiên quyết tuân thủ quy tắc nhai kĩ nuốt chậm.
Bất quá, nhai kĩ nuốt chậm không có nghĩa là ăn ít, sức ăn của con bé này hoàn toàn không kém với Mễ Tiểu Bảo khi còn nhỏ nửa phần, một bữa cơm có thể ăn hết một tô to như cái chậu rửa mặt, thấy không, một tô lớn mì cán tay mà không đến một chén trà liền lặng yên không một tiếng động bị nó giải quyết, sau khi ăn xong còn vẫn chưa thỏa mãn sờ sờ bụng, hiển nhiên chưa ăn no, sau đó vui sướng lấy đồ ăn vặt trong cái yếm nhỏ của mình khi nãy được các thực khách cho ra, răng rắc răng rắc ăn.
Mễ Vị nhìn dáng vẻ nó gặm đồ ăn giống như con chuột nhỏ, không khỏi thở dài, cứ như vậy, ăn cái gì cái gì cũng không thừa, đánh nhau hạng nhất, về sau nàng còn có thể có con rể được không? Vị dũng sĩ nào dám làm con rể nàng đây?
Buổi chiều giờ Mùi, tiệm cơm đóng cửa, Hiên Viên Tố dẫn theo Mễ Tiểu Bảo tới đón người, Mễ Vị đem công việc còn lại giao cho Lý Nhị Mai, sau đó ôm Thần Hi lên ngựa.
Mễ Tiểu Bảo tự mình đánh xe, nhìn thấy Mễ Vị đi ra, kêu một tiếng nương, sau đó liền ôm Thần Hi tới ngồi ở trong lòng mình, cúi đầu hỏi: "Hôm nay muốn cùng ca ca ngồi đánh xe ở bên ngoài không?"
Thần Hi gật gật đầu nhỏ, "Muốn muốn, nhưng muội muốn ôm phụ thân một cái đã." Nói xong cũng chui vào xe ngựa, giống như con thỏ nhỏ mà chui vào trong lòng Hiên Viên Tố, hai cánh tay ngắn ngủn gắt gao ôm cổ của hắn, yêu kiều cọ cọ lên mặt hắn, cất giọng phụng phịu kêu: "Phụ thân ~ "
Hiên Viên Tố hôn hôn đầu nhỏ của nó, lấy mấy trái vải tiến cống từ hoàng cung mang ra ngoài cho nó ăn.
"A, vải nha!" Thần Hi quá vui mừng, cầm lấy một trái vải, hoàn toàn không cần người lớn giúp, ngón tay nhỏ mũm mĩm nhẹ nhàng bóc ra giống như xé một tờ giấy ra, đơn giản liền lột hết lớp vỏ ngoài, mất chưa đến một giây, có thể thấy được là nó chuyên nghiệp ăn vải rồi.
Quả vải đầu tiên nó cũng không tự mình ăn, mà đưa đến bên miệng Mễ Vị trước, cười hì hì nói: "Nương ăn trước đi."
Mễ Vị mở miệng ăn, "Cám ơn Thần Hi."
Con bé chững chạc đàng hoàng trả lời không cần cảm tạ, tiếp tục bóc vải, quả thứ hai cho Hiên Viên Tố ăn, quả thứ ba cho Mễ Tiểu Bảo đang đánh xe ngựa bên ngoài ăn, cuối cùng mới đến phiên mình.
Ăn được quả vải ngọt ngào, con bé mừng đến đôi mắt cũng híp lên, chân nhỏ vô ý thức đung đưa, đầu gật gù, dáng vẻ hoàn toàn giống như đúc Mễ Tiểu Bảo khi còn nhỏ.
Bất quá bây giờ Mễ Tiểu Bảo đã tám tuổi, sẽ không còn chuyện làm nũng bán manh để xin đồ ăn như trước giờ nữa, cũng sẽ không vì ăn được đồ ngon mà khoa tay múa chân.
Không biết có phải là do sau này tiếp xúc với Hiên Viên Tố nhiều quá hay không, hiện tại tính cách của Mễ Tiểu Bảo dần dần phát triển theo hướng gióng Hiên Viên Tố, lời nói không còn nhiều như trước, bắt đầu thay đổi thành trầm mặc ít lời, biểu tình trên mặt cũng không còn muôn màu muôn vẻ, dần dần có xu hướng mặt không có biểu tình gì, hiển nhiên là một bản thu nhỏ của Hiên Viên Tố.
Điều này làm cho trong lòng Mễ Vị tiếc nuối cực kì, thật là rất tưởng niệm Mễ Tiểu Bảo của ngày xưa.
May mắn còn có một Thần Hi đáng yêu, không thì một nhà ba cha con mặt than này thật sự làm nàng chán muốn chết.
Thần Hi ăn xong vải, chà chà ngón tay, sau đó tự mình ngoan ngoãn đội mũ che mặt lại vào, lúc này mới bò ra trên chỗ đánh xe, leo vào trong ngực của ca ca ngồi vững, cùng ca ca đánh xe ngựa, vừa chơi còn vừa ngửa đầu méc ca ca: "Ca ca, hôm nay Tráng Tráng dẫn theo mấy tiểu hài định kẹo hồ lô của muội."
Mắt Mễ Tiểu Bảo vẫn nhìn phía trước, nhạt giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó hắn còn định vén mũ của muội lên, nương đã nói, muội ở bên ngoài không được vén mũ lên cho người ta nhìn thấy mặt muội, cho nên muội tức giận ghê."
Mễ Tiểu Bảo hỏi: "Vậy muội đánh bọn nó sao?"
"Đánh!" Thần Hi gật gật đầu, "Muội đánh ngã tất cả bọn họ, nhưng mà muội không đánh mạnh, muội chỉ dùng chút xíu chút xíu khí lực thôi, chỉ tại bọn họ quá yếu, nhẹ nhàng đẩy một cái liền ngã, còn khóc nữa."
Mễ Tiểu Bảo có kết luận: "Tại bọn nó quá yếu."
Thần Hi tán thành: "Đúng, quá yếu."
Mễ Vị: Ai có thể chống lại cú "đẩy nhẹ nhàng" của đại lực sĩ ngươi chứ!
Nói đến đây, gương mặt con bé bỗng như xụ xuống, giọng nói cũng buồn thiu, "Nhưng mà muội đả thương bọn họ, nương tức giận, còn phải bồi thường tiền cho người ta." Trong lời nói, đối với việc bồi thường rất là đau đớn.
Mễ Tiểu Bảo an ủi vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, "Không sao cả, muội cố gắng luyện thật giỏi thuật điểm huyệt mà ca ca dạy muội, lần sau bọn nó lại chọc muội, muội liền điểm huyệt bọn nó, làm cho bọn họ động đậy không được, gấp đến tè ra quần luôn."
"Dạ được, ca ca, muội nhớ kỹ, về sau muội sẽ không đánh bọn họ nữa, bọn họ quá yếu, đánh còn phải bồi tiền, nương kiếm tiền rất vất vả, muội không thể lại lãng phí tiền."
Mễ Vị: Hai cái đứa hài tử này hình như phải được giáo dục tư tưởng lại một chút đúng không nhỉ?
Trở về phủ, Hiên Viên Tố dẫn theo Mễ Tiểu Bảo cùng Thần Hi đi luyện võ tràng luyện công ; trước đó chỉ có Mễ Tiểu Bảo một mình thụ huấn, nhưng từ khi Thần Hi biết nói chuyện biết đi, liền tự mình bước cái chân ngắn ngủn còn chưa đi vững chạy đến luyện võ tràng, có giữ nó lại thế nào cũng không muốn rời đi, Hiên Viên Tố liền tính luôn Thần Hi vào, tự mình huấn luyện võ vỡ lòng cho con bé m.
Mễ Vị vốn đang do dự có nên để Thần Hi học võ hay không, vốn bản thân con bé đã có sức lực đến như vậy, nếu còn cho đi học võ có thể lực sát thương quá mạnh rồi hay không.
Kết quả chuyện này không phải nàng muốn ngăn là ngăn được, con bé này cũng giống y như cha cùng ca ca nó, đối với võ học có yêu thích cùng cố chấp dị thường, vừa biết đi liền dựa vào luyện võ tràng nhìn cha cùng ca ca luyện võ, nâng má ngồi một bên nhìn, miễn bàn có bao nhiêu nghiêm túc, có dỗ nó thế nào cũng không đi, thậm chí còn thừa dịp người lớn không chú ý vụng trộm đến sờ đao sờ kiếm.
Có thể nói, trong cuộc đời mới bắt đầu của con bé, luyện võ là có thể so sánh ngang bằng với mỹ thực, hai bên đều yêu thích bằng nhau.
Nhìn thấy con bé như vậy, Mễ Vị liền không đành lòng ngăn cản nó luyện võ.
Xem ra đã định trước nhà bọn họ chỉ có một mình nàng là cô gái yếu đuối rồi..