Vừa dứt lời, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên hừ một tiếng, cánh tay ôm lấy cổ Mễ Vị căng chặt.
Mễ Vị biến sắc, "Có phải bắt đầu đau hay không?"
Mễ Tiểu Bảo cắn chặt môi không lên tiếng, song thân thể đang gồng cứng lên của thằng bé đã nói rõ hết thảy.
Không nghĩ đến hiệu quả của thuốc nhanh như vậy đã bắt đầu phát tác, Mễ Vị lo lắng nhìn về phía Hiên Viên Tố, hắn vẫn là dáng vẻ không có biểu cảm gì, tựa như thuốc kia đối với hắn không có chút tác dụng gì cả, nhưng nàng biết, giờ phút này hắn khẳng định cũng rất đau.
Tên này chính là như vậy, coi như trên người bị cắt thịt cũng có thể không rên một tiếng.
Biết rõ thống khổ, nhưng Mễ Vị cũng không có bất kỳ biện pháp nào giảm bớt đau đớn cho bọn họ, đành phải để Hiên Viên Tố nằm xuống, đem Mễ Tiểu Bảo đặt nằm bên cạnh hắn, sau đó cởi áo khoác của mình, cũng leo đến trên giường nằm xuống, ôm thân thể nho nhỏ của Mễ Tiểu Bảo vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ, Hiên Viên Tố thì ôm cả hai mẹ con vào lòng, ba người một nhà ôm chặt lấy nhau.
"Bảo Bảo, nương kể chuyện xưa cho con nha, muốn nghe hay không?" Mễ Vị muốn mượn chuyện này dời đi lực chú ý của Mễ Tiểu Bảo, giảm bớt thống khổ.
"Muốn, muốn nghe." Mễ Tiểu Bảo nói chuyện mà giọng cũng run lên vì đau.
Mễ Vị hôn hôn lên cái trán nhỏ của nó, sau đó từ từ kể: "Truyền thuyết nói rằng, cách đây thật lâu thật lâu rồi, tại vương quốc Đông Thắng Thần Châu Ngạo Lai, có một ngọn núi Hoa Quả Sơn, trên núi có một khối đá tiên, một ngày nọ khối đá này chợt nổ tung, từ bên trong nhảy ra một con Thạch Hầu, đôi mắt nó bắn ra từng luống ánh hào quang, còn hướng tứ phương triều bái.
Một hôm khác, đám khỉ phát hiện ra một cái thác nước, phía bên trong thác nước có cái sơn động, có một con hầu tử nói: 'Ai có thể chui vào trong mà không bị thương, liền bái hắn làm vương.' Vừa hô lên ba lần, con Thạch Hầu kia liền nhảy ra, cao giọng nói ∶ 'Ta đi vào, ta đi vào!' Thạch Hầu kia nhắm mắt thả người nhảy vào thác nước, phát hiện bên trong thật sự là một địa phương tốt, có ghế đá, giường đá, chậu đá, chén đá, mọi thứ đều có, vì thế dẫn theo đám khỉ khác đi vào, đồng thời theo như lời đã hứa, đám khỉ liền bái Thạch Hầu là vương, Thạch Hầu từ đây leo lên vương vị, bỏ bớt chữ thạch trong tên mình, tự xưng là 'Mỹ Hầu Vương'."
Mễ Vị chỉ nhớ rõ đại khái nội dung, cho nên chỉ có thể kể đại khái một chút, đương nhiên, cho dù chỉ kể một chút, không đặc sắc được như trong phim, nhưng vẫn mê hoặc được Mễ Tiểu Bảo, tiểu gia hỏa nháy mắt chăm chú nhìn Mễ Vị, nghe đến ngon lành, ngay cả đau đớn trên người tựa hồ cũng không quá nghiêm trọng như vậy.
Giờ phút này thấy Mễ Vị dừng lại, nó vội vàng hỏi tới: "Sau đó thì sao? Hầu tử biến thành Mỹ Hầu Vương, sau đó làm cái gì?"
Mễ Vị nở nụ cười, tiếp tục nói: "Mỹ Hầu Vương mỗi ngày mang theo đám khỉ du sơn ngoạn thủy, rất nhanh đã trôi qua mấy chục năm.
Một ngày nọ, khi đang vui đùa thì Mỹ Hầu Vương nghĩ đến bản thân mình tương lai khó tránh khỏi cái chết, không khỏi bi thương đến rớt nước mắt xuống.
Lúc này, trong số bầy khỉ liền nhảy ra một con Thông Bối Viên Hầu, nói ∶ 'Đại vương muốn trường sinh bất lão, chỉ có đi học thuật pháp của phật, của tiên, của thần.' Mỹ Hầu Vương quyết định đi khắp chân trời góc biển, cũng phải tìm được thần tiên, học được bản lĩnh trường sinh bất lão.
Ngày thứ hai, đám khỉ làm cho hắn một cái bè gỗ, vừa chuẩn bị một ít quả dại, vì thế Mỹ Hầu Vương cáo biệt đàn khỉ, một mình chống bè gỗ, lênh đênh trên biển cả mênh mông..."
Mễ Vị liên tục kể đến khi Đường Tăng ở Cao Lão Trang thu phục Trư Bát Giới, thời gian bất tri bất giác đã đến giờ hợi, bên ngoài vạn vật u tịch, cả thế giới tựa hồ cũng rơi vào yên lặng, Mễ Tiểu Bảo cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng ngủ, ngủ thì tốt; ngủ sẽ không đau đớn nữa.
Nàng giương mắt nhìn về phía Hiên Viên Tố, phát hiện hắn đàn không nháy mắt nhìn mình, cũng không biết hắn nhìn chăm chú như vậy bao lâu, không khỏi sờ sờ cái cằm của hắn, "Chàng cũng ngủ đi, ngủ sẽ hết đau."
Hiên Viên Tố thản nhiên lắc đầu, "Chút đau đớn đó ta còn có thể nhịn được, đừng lo lắng." Trên chiến trường, đau đớn hơn cả thế này hắn cũng đã chịu qua, giờ phút này coi như có đau, nhưng có thê nhi ở bên người, vậy cũng chả coi vào đâu.
.
truyện đam mỹ
Mễ Vị: "Vậy chàng không ngủ được, muốn làm gì? Chẳng lẽ giương mắt nhìn đến sáng mai?"
Hiên Viên Tố lại không nói chuyện, mà nhẹ nhàng ôm Mễ Tiểu Bảo dậy, di chuyển nó xuống cuối giường, sau đó ôm lấy Mễ Vị vào trong lòng, cằm cọ cọ nhẹ lên trên trán nàng, sau đó môi mỏng hôn nhè nhẹ, một đường từ trán hôn đến lỗ tai, vừa hôn vừa dán vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Muốn làm cái này."
Mễ Vị đẩy đầu của hắn ra, dỗi hắn một chút, nàng cũng phục rồi, người này, đã đau thành như vậy còn có tâm tư làm mấy chuyện này.
Như hiểu được ý nghĩ trong mắt Mễ Vị, Hiên Viên Tố khẽ cười một tiếng, kề bên tai nàng nói: "Nhìn thấy nàng, khi nào ta cũng có tâm tư làm."
Mễ Vị:...!Nha, có thể a, trêu người a.
Hiên Viên Tố thuận tay kéo ngón tay trỏ mảnh khảnh của nàng đưa vào bên miệng khẽ cắn, tựa hồ như mang ý làm nũng nói: "Nàng kể chuyện xưa cho oắt con dời lực chú ý cho nó, ta cũng cần nàng dời lực chú ý cho ta."
Mễ Vị: "Ta tiếp tục kể từ khúc Đường Tăng thu phục Trư Bát Giới cho chàng nghe nga?"
Hiên Viên Tố lại a một tiếng, "Nhưng ta không thích nghe chuyện, cái cách đó không dời được lực chú ý của ta."
Mễ Vị lúc này còn chưa phát hiện người nào đó dụng tâm hiểm ác, nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: "Vậy chàng muốn thế nào? Không thì ta hát cho chàng nghe nha?"
Hiên Viên Tố không nói lời nào, lại dùng hành động thực tế cho thấy mình cần như thế nào mới có thể dời đi lực chú ý.
Sau đó Mễ Vị cũng cảm giác một bàn tay lớn ấm áp từ dưới vạt áo mình duỗi lên, một đường hướng về phía trên, ngón tay theo vết chai dày lướt qua trên làn da mềm mại, mang lên cảm giác run rẩy từng đợt.
Mặt Mễ Vị lập tức đen, nhìn chăm chú vào Hiên Viên Tố, cắn răng hỏi: "Đây chính là phương thức để chàng dời đi lực chú ý hả?"
"Ừ." Hiên Viên Tố tựa hồ không thấy được mặt Mễ Vị đen, ngược lại còn đưa tay thò đến sau cổ nàng, lưu loát tháo bỏ dây yếm của nàng, triệt để giải thoát hết trói buộc, bàn tay to trong vạt áo càng thêm không còn chướng ngại.
"Hiên Viên Tố!" Mễ Vị đè lại bàn tay đang tác loạn của hắn một phen, muốn cắn hắn một ngụm.
Hiên Viên Tố giương mắt nhìn, trong mắt tựa hồ mang theo chút khẩn cầu, "Nhưng như vậy thật sự có thể dời đi lực chú ý của ta, ta đang cảm thấy đau lắm đây."
"..." Mễ Vị ngừng, nhất thời không biết mình rốt cuộc là nên lấy đại móng heo của hắn ra hay vẫn cứ như thế thuận theo hắn.
Thừa dịp Mễ Vị do dự, Hiên Viên Tố được một tấc lại muốn tiến một thước, vùi đầu vào trong lòng nàng, giống như trẻ sơ sinh đói đến nóng nảy, làm cho Mễ Vị cho dù muốn đẩy ra cũng không có khí lực, bởi vì trên người mềm rũ ra đến còn hình dáng gì, sâu trong nội tâm vậy mà dâng lên một tia khao khát xa lạ.
Mễ Vị hoảng sợ, sau khi ý thức được mình đang khao khát cái gì, xấu hổ đến mức đầu ngón chân cuộn lại, lợi dụng cái cảm giác xấu hổ này mà dùng lực đẩy đầu của hắn, thở gấp nói: "Chàng, không cho chàng ầm ĩ, náo loạn."
Nhận thấy nàng không chịu nổi, Hiên Viên Tố nghe lời không nháo, nhưng miệng lại không buông ra, đầu vùi vào trong lòng nàng, giọng nói không rõ mà thỏ thẻ: "Ta không động đậy, cứ như vậy thôi có được hay không?"
Mễ Vị:...!
Trong lòng là một đại nam nhân, hơi ấm lại lần nữa kích thích xúc cảm khác thường, Mễ Vị vô cùng không được tự nhiên, nhưng không được tự nhiên mãi cũng thành quen, sau đó không biết khi nào đã ngủ, khi tỉnh lại vẫn là bị thanh âm Mễ Tiểu Bảo đánh thức.
"Cha! người xấu quá, thừa dịp ta ngủ cướp nương đi để cùng ngủ với người!"
Mễ Vị vừa mở mắt liền nghe thấy câu lên án này của Mễ Tiểu Bảo, lập tức nhớ tới tối qua Hiên Viên Tố vì thỏa mãn tư dục mà phát rồ, đem con trai ruột đến cuối giường, sau đó ôm nàng ngủ như thế.
Sau đó trong sự kích thích, nàng cũng quên mất luôn con trai ruột của mình.
Trong lòng chột dạ, Mễ Vị lập tức nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ, nàng quyết định tạm thời không muốn tỉnh, cứ để cho bão táp đổ về phía Hiên Viên Tố đi thôi.
Chỉ nghe Hiên Viên Tố không một chút áy náy đối với Mễ Tiểu Bảo, nói: "Nương con là của ta, tất nhiên cùng ta ngủ."
Mễ Tiểu Bảo tức giận đến dậm chân, làm cho giường kẽo kẹt lắc lư, phát ra thanh âm két két, "Nương là của con chứ, con là cục cưng của nương, người không thể nhân lúc con ngủ cướp nương đi."
Hiên Viên Tố: "Ta là tướng công của nương con, nương con là thê tử của ta, chỉ có nương con là của ta thì mới có thể có con, không thì con cũng không được sinh ra.
Con không biết có cha có nương mới có thể có hài tử sao?"
Mễ Tiểu Bảo cũng thật sự biết vậy, còn từng hỏi Mễ Vị vấn đề này, cho nên lập tức liền ngây dại, thật lâu cũng không tìm được lời nói.
Mễ Vị lặng lẽ mắng Hiên Viên Tố trong lòng, một đại nam nhân vậy mà đi nói mấy cái này với nhi tử, rõ ràng bắt nạt người ta nhỏ không hiểu chuyện nha.
Bất quá này hai phụ tử cũng thật lợi hại, trên người đau thành như vậy mà cũng không ngăn được hai người chững chạc đàng hoàng cãi nhau.
Mễ Tiểu Bảo tranh luận không nổi với phụ thân, đành phải nhào vào giữa hai người, cứng rắn chen Hiên Viên Tố ra một chút, sau đó nhào vào trong lòng Mễ Vị ôm chặt lấy nàng, chôn mặt vào trong lòng nương, biểu thị chủ quyền công khai nói: "Dù sao nương là của con, người không thể dời con đi như vậy được."
Mắt thấy chiến cuộc đã định, Mễ Vị làm bộ như vừa mới tỉnh lại, ngáp một cái, sau đó mờ mịt mở hai mắt ra, giả vờ như không phát hiện ra cái gì cả, hôn lên trên trán Mễ Tiểu Bảo một cái, "Tiểu Đầu Trọc, chào buổi sáng a."
Mễ Tiểu Bảo nhìn thấy nương tỉnh, lập tức ủy ủy khuất khuất méc, "Nương, phụ thân xấu lắm, phụ thân thừa dịp con ngủ mang ta đi, sau đó một mình ôm người ngủ."
Mễ Vị lập tức làm bộ như kinh ngạc lại tức giận nói: "Còn có chuyện này? Nương còn chưa biết đâu."
Mễ Tiểu Bảo gật gật đầu, "Nương, người khẳng định cũng ngủ, cho nên phụ thân mới như vậy."
Mễ Vị lòng đầy căm phẫn trừng mắt về hướng Hiên Viên Tố mặt không có biểu tình gì, "Chàng thật là thật quá đáng! Sao có thể như thế với Bảo Bảo của chúng ta chứ."
Mễ Tiểu Bảo tán thành gật gật đầu.
Đúng, Sao có thể như thế với nó chứ.
Hiên Viên Tố im lặng nhắm mắt lại, nhận chỉ trích của Mễ Vị.
Thấy phụ thân không dám nói lời nào, Mễ Tiểu Bảo cho rằng phụ thân biết sai rồi, rốt cuộc hài lòng, bỏ qua cái chuyện này, sau đó sờ bụng nhìn Mễ Vị nói: "Nương bụng con rất đói."
Mễ Vị không nghĩ đến đau đớn không chỉ không cản được nó cãi nhau, còn không cản được nó muốn ăn cơm.
Nàng sờ sờ bụng nhỏ của, dỗ nói: "Hôm nay vẫn chưa thể ăn được, phải chờ tới sáng sớm ngày mai mới được."
Mễ Tiểu Bảo lập tức nhăn mặt, "Nhưng hiện tại con rất đói rất đói, sáng sớm ngày mai chắc con chết đói mất."
"Nói bậy." Mễ Vị chững chạc đàng hoàng phổ cập khoa học, "Người không ăn không uống có thể sống bảy tám ngày mà không có chuyện gì đâu, con mới đói một ngày sẽ không chết, vừa lúc con quá tròn rồi, bớt mập một chút cũng tốt."
"Huhu ——" Mễ Tiểu Bảo sinh không còn gì luyến tiếc mà chôn trong lòng nàng bất động.
"Còn nhớ rõ câu chuyện tối hôm qua nương kể cho con nghe không?" Mễ Vị lại dời đi sự chú ý của nó.
Mễ Tiểu Bảo lập tức ngẩng đầu, quên mất chuyện đói bụng, kích động nói: "Nhớ nhớ, nương kể đến đoạn thu phục Trư Bát Giới, sau đó thì sao, bọn họ đi đâu?"
Lại một lần nữa thành công dời đi sự chú ý của nó, Mễ Vị âm thầm cười một tiếng, định hôm nay cái gì cũng không làm, cứ ở nơi này cùng này hai cha con, cho nên đổi tư thế cho thoải mái, lại từ từ kể chuyện.
Kể đến giữa trưa, Mễ Vị vốn không muốn đi ăn cơm, muốn cùng hai cha con nhịn một ngày, nhưng Hiên Viên Tố và Mễ Tiểu Bảo đều không đồng ý, Mễ Tiểu Bảo nói: "Nương người như vậy gầy, yếu như vậy, một bữa không ăn khẳng định sẽ bị gió thổi bay mất."
Mễ Vị: Ta làm gì kém cỏi đến như vậy?
Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được hai cha con, Mễ Vị ra ngoài ăn đơn giản một miếng, rất nhanh liền trở về phòng cùng hai cha con, tiếp tục kể chuyện Tây Du Ký.
Kể một loạt đến buổi tối, kể đến khi Tôn Ngộ Không dùng quạt Ba Tiêu quạt ba cái, đêm lại càng tối hơn, Mễ Tiểu Bảo cũng rốt cuộc rơi vào giấc ngủ trong trạng thái vừa đau lại đói.
Hiên Viên Tố rót ly nước cho Mễ Vị, Mễ Vị nhận lấy ừng ực ừng ực uống đến thống khoái, liên tục kể chuyện cả một ngày, cổ họng nàng đã nóng cháy, giờ phút này thanh âm cũng không được bình thường.
Nhưng may mà trấn an được Tiểu Đầu Trọc, để cho thằng bé không phải quá thống khổ, chỉ chờ tới lúc sáng sớm ngày mai, hết thảy đã tốt rồi.
Hiên Viên Tố nhận lấy cái ly Mễ Vị uống xong, bỏ lên bàn rồi mới lần nữa bò lên giường, sau đó lại muốn dời Mễ Tiểu Bảo đi như tối qua vậy, Mễ Vị lập tức ngăn cản: "Sáng nay nó sắp tức chết rồi, chàng còn như vậy! Ngày mai tỉnh lại chắc nó bùng nổ luôn."
Hiên Viên Tố lại nói: "Nó đã chiếm lấy nàng một ngày rồi, buổi tối nàng thuộc về ta." Nói xong hắn không lưu tình chút nào lại chuyển tiểu gia hỏa đến cuối giường, sau đó quen thuộc cởi bỏ xiêm y Mễ Vị, lại một lần nữa vùi đầu vào trong lòng nàng.
Mễ Vị cố gắng không để cho mình rên lên tiếng, đứt quãng nói: "Kia, vậy chàng nhớ, sáng mai, trước khi tỉnh lại, chuyển nó về."
Hiên Viên Tố ừ một tiếng, sau đó liền càng thêm hung mãnh tấn công, làm cho Mễ Vị rốt cuộc nói không ra lời.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Mễ Vị phát hiện Mễ Tiểu Bảo đang nằm ngủ ngon lành trong lòng mình, Hiên Viên Tố quả nhiên trước khi tiểu gia hỏa này tỉnh lại liền chuyển người về, điều này làm cho nàng nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn Hiên Viên Tố, phát hiện người này cũng đang trợn tròn mắt nhìn nàng, không biết cả đêm không ngủ hay là tỉnh lại sớm.
"Thế nào? Trên người còn đau không?" Đây là vấn đề nàng quan tâm nhất.
Hiên Viên Tố thản nhiên cong môi, "Không đau, độc trên người hẳn là đã giải hết rồi."
Mễ Vị nở nụ cười, giờ khắc này thật như trút được gánh nặng.
Quá tốt, nguyện vọng lớn nhất trong lòng nàng đã thực hiện.
Nghĩ đến hai cha con này đã chịu khổ cả một ngày, Mễ Vị đau lòng, rón rén dời tay chân Mễ Tiểu Bảo đến một bên, sau đó rời giường mặc quần áo, nhìn Hiên Viên Tố nói: "Hai người đói lắm rồi đúng không, ta đi phòng bếp làm chút món ngon cho các ngươi, đợi lát nữa Mễ Tiểu Bảo tỉnh lại liền có thể ăn."
Mễ Vị trực tiếp đi phòng bếp nhỏ, đong gạo hầm một nồi cháo thịt nạc trứng muối, đồng thời lại làm chút bánh bao chiên cộng thêm bánh cuốn, một bữa sáng phong phú dị thường trực tiếp xông vào mũi làm cho Mễ Tiểu Bảo tỉnh lại, vừa nhìn thấy đầy bàn đồ ăn, đôi mắt liền sáng lên, nhanh như hổ đói vồ mồi xông về hướng bàn.
Nó đói bụng cả một ngày lại được ăn, sức ăn còn mạnh hơn bình thường nhiều, vùi đầu vào trong chén không kịp ngẩn đầu lên, ăn vô cùng ngon lành.
Đương nhiên, sức ăn của Hiên Viên Tố so với Mễ Tiểu Bảo càng lớn hơn, hai phụ tử đem một bàn tràn đầy đồ ăn ăn sạch sẽ, một giọt không thừa.
Gia Cát Lão Đầu vừa ăn xong điểm tâm liền đến, tỉ mỉ bắt mạch cho hai phụ tử, sau đó tuyên bố: "Độc đã giải hết rồi."
Những lời này như thiên âm, tất cả mọi người nhịn không được bật cười, Mễ Vị cùng Hiên Viên Ý càng là cười đến ướt hốc mắt.
Gia Cát Lão Đầu lại xem vết thương trên người cho Hiên Viên Tố, nói điều trị thêm một tháng liền có thể triệt để khôi phục, đây cũng là một cái kinh hỉ, làm người một nhà cực kỳ cao hứng.
Hiên Viên Tố lúc này phân phó bốn người Cận Kha rời khỏi Thánh Y Cốc trước một bước rời đi, bảo bọn họ về trước kinh chuẩn bị, những người còn lại sau một tháng liền xuất phát.
Chỉ còn thời gian một tháng, Mễ Vị còn nhớ rõ đã đáp ứng Gia Cát cốc chủ chuyện sách nấu ăn, liền tranh thủ mất ngày cuối cùng để viết, tiệm cơm liền toàn quyền giao cho bọn người Dương Minh, nàng ngoại trừ cách vài ngày ra cửa một lần đề điểm cho bọn họ một chút thì cũng không tham dự bất cứ chuyện gì khác.
Dù sao cũng sắp rời đi, chuyện tiệm cơm về sau vẫn phải cần bọn họ quản lý, hiện tại cứ để bọn họ sớm thích ứng một chút.
Một tháng này, dưới sự tận tâm huấn luyện của Mễ Vị, năng lực cải tiến, sáng tạo của mọi người tăng lên vùn vụt, đã tự mình có thể nghiên cứu ra không ít món mới, rất được những khách nhân yêu thích.
Năm người Tiểu Liên Tiểu Cương cũng tiến bộ cũng rất nhanh, hiện tại đã có thể giúp nấu ăn cho những khách nhân, có bọn họ gia nhập, tiệm cơm Thật Mỹ Vị cho dù có bận rộn cũng rất chuyên nghiệp, nhìn thấy bọn họ như vậy, Mễ Vị rất là vui mừng, cũng rốt cuộc có thể an tâm mà giao tiệm cơm Thật Mỹ Vị lại cho bọn họ.
Ngày cuối cùng của tháng, Mễ Vị rốt cuộc đem một quyển sách nấu ăn dày chừng một viên gạch tự mình giao tận tay Gia Cát Minh Nghi, xem như hoàn thành tất cả hứa hẹn đối với hắn..