Thẩm Thiều Quang tiếp tục mở rộng chủng loại đồ ăn trong tiệm.
Mua xong cá nheo, hai ngày sau đó, không ngờ lại gặp được người bán cá kia, Thẩm Thiều Quang vội vàng tới hỏi thăm.
Người bán cá kia sống ở ngoại thành, bây giờ đã qua vụ thu hoạch, có thời gian rảnh thì thỉnh thoảng tới bờ sông câu cá thả lưới. Nếu thả lưới được nhiều thì sẽ bỏ trong chum, sáng hôm sau đưa vào thành bán kiếm chút tiền.
Thẩm Thiều Quang lại hỏi: “Mỗi lần có thể thả được bao nhiêu?”
Người kia cười đáp: “Cô nương hỏi câu này là không hiểu nghề của bọn ta rồi, cái này sao có thể nói chính xác được? Cá to dài hơn một thước thì đôi khi được vài ba con, đôi khi lại được sáu bảy con, lớn chừng bàn tay thì nhiều hơn một chút, nhưng đôi khi lại chỉ được vài con cá con con.” Lại nói chủ yếu là thu được cá mè, cá chép, cá diếc.
Thẩm Thiều Quang cười hỏi: “Nói thế nghĩa là hai con cá nheo hôm trước là ta gặp may?”
Đại thúc bán cá cũng cười: “Đúng là gặp may. Thả lưới không được mấy con cá nheo, loài này rất gian xảo, huống hồ là cá nheo lớn như vậy.”
Thẩm Thiều Quang bàn bạc với người bán cá để mỗi lần có cá hắn sẽ đưa thẳng tới tiệm của nàng, không quản lớn nhỏ, chỉ cần còn tươi là được.
Không cần phải rao bán, đương nhiên là người bán cá bằng lòng ngay, vội vàng đồng ý.
Mỗi lần cá lớn bé khác nhau, chủng loại cũng không giống nhau, đương nhiên cách làm sẽ phải khác nhau, không thể nào ghi cụ thể trên thực đơn, Thẩm Thiều Quang nghĩ ngợi một lúc, quyết định phân ra làm hai loại “xích lân ngân ngọc” và “cẩm khẩu tiểu tiên”, cái trước suất to, cái sau suất nhỏ, không phân chủng loại cách làm, định hai mức giá, đơn giản mà dứt khoát.
Ngày hôm sau Thẩm Thiều Quang nhận được ba con cá chép hoa dài hơn một thước, cùng với mấy con cá diếc nhỏ dài hai tấc.
Cá diếc thì dễ xử lý, cứ muối như trước kia là được.
Còn cá chép hoa thì phần ngon nhất là đầu cá – đầu to, thịt mềm, nếu như là kiếp trước thì cho thêm ớt băm nhỏ rồi hấp, hấp xong thì tưới dầu hoa tiêu, vừa cay vừa thơm, không biết là ngon cỡ nào, nhưng bây giờ không có ớt, cho nên không thể làm gì khác ngoài cách thêm đậu phụ, dùng niêu đất hầm lên. Còn thân cá thì vo thành viên là được rồi.
Món đầu cá chép hoa hầm đậu phụ cũng không có bí quyết gì đặc biệt, nhưng nhiều người hầm không ra được nước canh trắng như sữa lại thơm nồng, vẻ bề ngoài đã thua một bậc.
Bí quyết của nước canh là ở chỗ phải rán trước, sau đó mới thêm nước vào rồi đun lửa lớn.
Cái gọi là canh sữa chẳng qua chỉ là kết quả của quá trình nhũ hóa dầu trong canh, lửa lớn thúc đẩy quá trình nhũ hóa của các hạt chất béo, kết hợp với nước tạo thành dịch sữa. Nếu chiên không đủ dầu, hoặc là chưng lửa nhỏ như thịt mã não thì chắc chắn không ra được nước canh màu trắng sữa.
Thẩm Thiều Quang nhìn nồi nước canh trắng như sữa bò tỏa mùi thơm nức trước mặt thì chậc chậc hai tiếng, đây không phải một nồi canh mà là một nồi mỡ!
Nhưng không thể phủ nhận rằng nồi canh này rất ngon! Mùi vị ngon nhất trên đời không gì bằng cholesterol, thứ khó ăn nhất là thực phẩm dinh dưỡng*, lời này quả là không sai chút nào.
* Một câu nói của Thái Lan [tác giả]. Thái Lan là một doanh nhân, nhà sản xuất phim, người dẫn chương trình và cũng là một chuyên gia ẩm thực có tiếng. Ông hiện là Chủ tịch danh dự của Hiệp hội ẩm thực lành mạnh người Hoa toàn thế giới.
Phường đinh Lưu Kim, Vương Thanh gọi một giác rượu, hai đĩa đậu hoa lan và rau trộn, thêm hai cái móng heo, ăn cho miệng dính đầy dầu mỡ.
A Viên bưng lên một tô đầu cá hầm đậu phụ.
Lưu Kim đã uống không ít nhưng vẫn còn chưa say lắm: “Bọn ta đâu có gọi cái này?”
Thẩm Thiều Quang đi tới, cười nói: “Đây là tiệm ta mời. Bình thường may có các vị lang quân chiếu cố, tiệm bọn ta mới có thể buôn bán yên ổn.” Cái này là nói tới chuyện hôm đó hai người dẫn hai kẻ vô lại kia đi.
Lưu Kim vóc dáng không cao, khuôn mặt tam giác trang nghiêm không lớn lắm, đôi mắt hơi lồi, thoạt nhìn có nét giống kiến thành tinh, cũng là thủ lĩnh đám phường đinh trong phường Sùng Hiền, đương nhiên là cũng luyện được tính khôn khéo, lập tức cười đáp: “Cô nương khách khí rồi.”
Thẩm Thiều Quang cầm hai cái bát không, tự mình múc canh cá cho hai người.
Lưu Kim lại hơi sợ hãi, đứng lên nhận lấy cái bát, cười nói: “Cái này để ta tự làm là được.”
Vương Thanh cũng vội vàng đứng lên.
Thẩm Thiều Quang vẫn giúp hai người múc canh, cười nói: “Hai vị lang quân nếm thử xem có ăn được không?”
Lưu Kim cười đáp lại trước: “Nếu cả cái này còn không ăn được thì mấy món bán trên đường đều phải đổ xuống mương hết.”
Hai người đều nếm thử, dù rằng vừa rồi đã bị rượu và móng heo đậm đà làm lửng bụng nhưng bây giờ vẫn bị bát canh thơm nồng kích thích: “Ngon! Ngon lắm!”
Vương Thanh cúi đầu ra sức ăn, Lưu Kim lại không vội, quay sang cười nói với Thẩm Thiều Quang: “Cô nương đừng lo lắng, ngài là người có phúc, tự có quý nhân bảo hộ.”
Thẩm Thiều Quang cười nhíu mày, lời này là có ý gì?
Đương nhiên Lưu Kim biết tại sao cô nương chủ tiệm này lại bưng đồ ăn lên rồi còn múc canh ra cho mình. Hai tên vô lại kia là do huyện pháp tào tham quân Trường An thẩm vấn, Lưu Kim là thủ lĩnh phường đinh phường Sùng Hiền, ít nhiều gì cũng có chút mặt mũi trong pháp tào tham quân, cho nên cũng biết hai tên vô lại kia bị xử thế nào.
* Pháp tào tham quân là cơ quan chuyên xét xử các vụ án.
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Lưu Kim liền nói thật cho nàng biết: “Hai tên kia đều bị phạt trượng hình, chắc chắn sẽ không dám tới quấy rối nữa.”
Lúc còn ở trong cung, nàng đã từng đọc qua một ít luật thời Đường, bị đánh từ năm mươi gậy trở xuống thì gọi là xuy hình, đánh từ sáu mươi tới một trăm gậy thì mới gọi là trượng hình. Hai người này bị phạt không nhẹ nhỉ.
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Chắc hẳn hai tên vô lại kia thấy ta là nữ tử nên mới tới quấy rối.” Nói xong lại lắc đầu thở dài: “Nữ tử tự thân lập nghiệp, đúng là không dễ dàng gì.”
Có thể là vì đã uống hơi nhiều, cũng có thể là vì thấy mỹ nhân thở dài, có chút không nỡ, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nợ nhân tình của người ta, Lưu Kim nhìn trái nhìn phải thấy không có người thì thấp giọng nói: “Cô nương đề phòng một chút, nghe nói là bởi vì thấy cô nương mở quán ăn, lại bán cả rượu cả thịt, còn làm ăn phát đạt như vậy, làm mất mặt quán rượu lớn.” Lại còn tỏ ra thần bí, lấy ngón tay chấm rượu viết lên bàn một chữ “Vân”.
Lúc đầu Thẩm Thiều Quang chỉ là lại nổi chứng vọng tưởng, thuận miệng giả bộ gạ hỏi một câu, không ngờ rằng thực sự là có chuyện mờ ám! Quán ăn nhỏ của mình so với quán rượu Vân Lai thì còn kém xa, có cần phải thế không?
Thẩm Thiều Quang lại muốn nghe ngóng về “quý nhân” che chở cho mình, nhưng Lưu Kim lại cười, cái này sao có thể nói ra được chứ? Ngày đó người tới tìm hắn là tôi tớ theo hầu bên cạnh Lâm thiếu doãn của phủ Kinh Triệu, huyện pháp tào tòng quân Trường An lại xử hai tên vô lại kia nặng như vậy, chắc hẳn cũng là vì hắn đã đánh tiếng. Cô nương chủ tiệm này vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, người tôi tớ họ Lưu lại tuổi trẻ khí thịnh, thế này…
Tể tướng cạnh nhà là quan thất phẩm, mặc dù Lâm thiếu doãn không phải là tể tướng nhưng cũng là quan to áo đỏ, mấu chốt là hắn còn làm quan ở phủ Kinh Triệu, quan trọng hơn nữa là Lâm phủ ở ngay trong phường, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, tạo quan hệ tốt cũng không hại đi đâu được.
Hoặc giả như người tôi tớ họ Lưu kia là làm việc thay quý nhân… Vậy thì lại càng khỏi phải nói! Lưu Kim híp đôi mắt đã hơi lờ đờ nhìn Thẩm Thiều Quang, đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, ai biết về sau phúc phận thế nào? Ở thành Trường An này xưa nay thiếu gì chuyện kỳ lạ!
Thẩm Thiều Quang thấy hắn không nói thì cũng thôi. Có lẽ vị khách nào đó là đại lão thâm tàng bất lộ, ví dụ như là tể tướng đương triều hay gì đó, lúc đó trong lòng căm phẫn, thấy nàng và A Viên chỉ là hai nữ tử yếu đuối gặp cảnh khốn khó thì ra tay tương trợ?
Nữ tử yếu đuối A Viên dùng một tay xách một túi gạo đi vào: “Cô nương, cô nương tới kiểm tra gạo thử xem!”
Thẩm Thiều Quang đáp lời, cười nói với hai người Lưu Kim thêm vài câu rồi đi vào trong bếp.
Buổi tối về am, trong lúc ngâm chân, Thẩm Thiều Quang nói cho A Viên biết chuyện hai tên vô lại kia là do quán rượu khác gọi tới quấy rối.
Đối đầu với vô lại dám vung nắm đấm, nhưng nghe nói kẻ địch là quán rượu lớn thì A Viên hơi sợ hãi: “Nếu bọn họ lại bày trò thì phải làm sao đây?”
“Sợ tôm càng kêu thì không cày ruộng nữa sao?” Thẩm Thiều Quang cười nói: “Cần làm cái gì thì cứ tiếp tục làm cái đó, cẩn thận một chút là được.”
A Viên hơi lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Chúng ta có cần thu mình lại một chút, đừng bán nhiều rượu thịt như vậy nữa không?”
Thẩm Thiều Quang giải thích cho nàng ta: “Nếu cứ theo ý của bọn họ thì chúng ta chỉ có nước bán bánh rán ở cửa phường mới được yên ổn. Mà cho dù bán bánh rán thì chỉ sợ là cũng chướng mắt đôi người.” Nói xong còn cố ý chớp chớp mắt ra hiệu với A Viên.
A Viên bật cười, biết là nàng ám chỉ Lô tam nương.
“Sống ở trên đời này ấy à, ắt sẽ có người cảm thấy ngươi đang hít thở luồng không khí mà hắn muốn hít thở, nhưng chúng ta cũng không thể vì vậy mà không hít thở nữa, đúng không?”
A Viên nghĩ ngợi, rất đúng! Không hít thở nữa thì chẳng phải sẽ chết sao?
“Chúng ta không chỉ phải hít thở, mà còn phải quang minh chính đại hít thở thật vang dội! Thở thật nhanh thật mạnh!” Thẩm Thiều Quang tức giận nói.
A Viên yên lặng một lúc, sau đó nói: “Nghe nói thở vừa mạnh vừa gấp thì gọi là “chứng hen suyễn”…”
Thẩm Thiều Quang cắn răng, cầm tất lên muốn đập vào đầu nàng ta, A Viên bật cười thành tiếng.
Thẩm Thiều Quang cũng cười, buông tất xuống, nghĩ xem phải “thở thật vang dội” thế nào, nếu quán ăn bán rượu bán thịt là không hợp quy củ thì phải mở rộng mặt tiền cửa hàng, chính thức đổi tên, gọi là quán rượu luôn – danh chính thì ngôn thuận mà.
Đương nhiên, Thẩm Thiều Quang cũng đã chuẩn bị cho cảnh bị người ta bóp cổ, khi đó thì lại chuyển tới chỗ khác bày sạp bán bánh rán thôi, cũng đâu phải là chưa từng bán đâu…