Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Bên này Thẩm Thiều Quang đã tính đến nước phải nghiến răng chịu đựng, lại không biết là bên quán rượu Vân Lai cũng đã sa sút.

Phùng chưởng quỹ dùng ngón tay ra sức dí vào đầu Ngụy Tam: “Chỉ biết gây chuyện cho ta!”

Ngụy Tam hơi oan ức, trước đây chuyện hai tên lưu manh người Hồ đi quấy rối tiệm ăn Thẩm Ký đâu phải là không nói cho ngươi, nhưng lúc đó ngươi cười khà khà, nói gì mà “Đừng để bọn họ làm quá mức, dạy dỗ một chút là được. Người ta là cô nương, đừng để người ta chịu không nổi.”

Bây giờ biết chuyện này có dính dáng tới thiếu doãn phủ Kinh Triệu thì lại trút giận lên đầu ta.

Mặc dù trong bụng oán thầm nhưng ngoài mặt Ngụy Tam vẫn cười lấy lòng: “Chẳng qua chỉ là một tên người hầu nho nhỏ bên cạnh thiếu doãn, chưởng quỹ không cần phải lo lắng quá mức.”

“Người hầu nho nhỏ? Người hầu có thể sai khiến quản gia tự mình đi mua bánh ngọt?” Phùng chưởng quỹ tức giận nói.

Chuyện qua bao nhiêu ngày rồi tên phế vật này mới tới báo lại, bảo là hai tên vô lại kia bị giải tới pháp tào, còn bị phạt trượng hình! Hắn cảm thấy không đúng lắm, nhờ người hỏi thăm, lại nghe nói là trước Trung Thu quản gia Lâm phủ đích thân tới Thẩm Ký mua rất nhiều bánh ngọt. Hành động thế này… cũng không giống một người tôi tớ theo hầu có thể làm được.


“Ngài nói là… Lâm thiếu doãn?” Ngụy Tam kinh hãi mở to mắt: “Không thể nào chứ?”

“Sao lại không thể? Cô nương kia là một tiểu mỹ nhân đấy.”

“Tiểu mỹ nhân thì trong thành Trường An này chẳng nhiều lắm sao? Hơn nữa Lâm thiếu doãn là con cháu thế gia vọng tộc, sao có thể coi trọng một cô nương bán bánh đầu đường?” Ngụy Tam không tin suy đoán này lắm, thử nhìn mấy cô nương nghệ kỹ trên phường Bình Khang xem, vừa xinh đẹp lại biết đàn hát, còn có thể ngâm thơ vịnh phú.

Phùng chưởng quỹ cũng hơi phân vân.

Ngụy Tam đi theo Phùng chưởng quỹ không phải mới ngày một ngày hai, rất biết đoán ý đối phương: “Ta khuyên ngài cũng đừng lo lắng quá. Cho dù là Lâm thiếu doãn thì sao chứ? Bây giờ thì có thể hiển hách huy hoàng, ai biết được ngày nào đó lại đắc tội với người ta, bị trục xuất tới chỗ khỉ ho cò gáy nào đó thì sao. Quan trong phủ Kinh Triệu đổi chăm lắm.”

Thấy Phùng chưởng quỹ không nói gì, Ngụy Tam lại bồi thêm một câu: “Chúng ta đây chẳng phải đã trải qua mấy vị thiếu doãn sao? Thật đúng là còn chăm đổi hơn quán chúng ta đổi chén đổi đĩa.”

Phùng chưởng quỹ đá Ngụy Tam một cú, cười mắng: “Chuyện được giao thì làm không xong, nhưng bản lĩnh nói nhảm lại đứng hàng đầu.” Vẻ mặt đã dịu đi đôi phần.


Chưa tính tới những lời Ngụy Tam nói mà hãy nói về Lâm thiếu doãn trước, người này cũng không phải là kiểu quần là áo lượt sẽ vì một cô nương mà làm gì đó, hơn nữa hai tên vô lại kia cũng chưa gây ra chuyện gì lớn. Vừa rồi sốt ruột như vậy chủ yếu là sợ gây ra phiền toái cho chủ nhân, chủ nhân là người thuần hậu cẩn thận, mỗi lần gặp gỡ đều dặn dò mọi người ở trong kinh thành phải an phận, phải đàng hoàng, lại nghe nói hằng năm vương phủ đều phải tiêu tốn rất nhiều tiền cho các đại thần trong triều…

“Được rồi, dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi. Cho dù cô nương kia có quan hệ gì với Lâm phủ hay không thì cũng không được chọc vào nàng ta nữa.” Lại dặn thêm một câu: “Sau này đàng hoàng một chút, đừng rước vào người mấy chuyện không đâu.”

Phùng chưởng quỹ cũng tự nhắc nhở bản thân sau này phải cẩn thận, kinh thành này rắc rối phức tạp, con chuột chạy trên đường cũng có thể là sủng vật của tể tướng cơ mà…

Thẩm Thiều Quang thì đang bàn bạc chuyện thuê lại mặt tiền cửa hàng vải vóc bên cạnh.

Thẩm Thiều Quang và Lý nương tử chủ cửa hàng vải vóc cũng coi như người quen, hai người thường xuyên trao đổi mấy điều tâm đắc trong nấu nướng. Thẩm Thiều Quang nói chuyện với nàng ta, lộ ý muốn thuê một cửa hàng rộng hơn, vốn là nghĩ rằng nàng ta ở chỗ này đã lâu nên quen thuộc, muốn nhờ nàng ta hỏi thăm giúp, không ngờ rằng Lý nương tử lại vỗ tay ngay: “Ngươi thuê luôn cửa hàng của ta, hai cái hợp làm một chẳng phải là rất tốt sao?”

Tướng công của Lý nương tử là Quách đại lang tới thành Trường An từ năm mười mấy tuổi, học nghề ở một tiệm tơ lụa lớn ở Tây Thị, hai mươi mấy tuổi thì cưới Lý nương tử, sau khi thành hôn thì Lý nương tử dùng của hồi môn thuê một cửa hàng nho nhỏ, hai người buôn bán vải vóc.

Chắt chắt bóp bóp hai mươi mấy năm, vợ chồng Quách gia cũng đã tích cóp được chút tiền, bây giờ cha mẹ đã già, hài tử ở quê cũng đã thành gia lập thất, cho nên hai người muốn về quê sống với họ hàng anh em – rất nhiều người làm ăn xa quê đều như vậy.


Hồi hương an cư là chuyện tốt, Thẩm Thiều Quang không biết tới bao giờ thì mình mới có thể thoải mái về mặt tiền bạc để sống cuộc sống an nhàn, nàng cười chúc mừng Lý nương tử, lại hỏi thăm về chủ cho thuê và tiền thuê cửa hàng này.

Từ lúc con trai cưới vợ, Lý nương tử đã bắt đầu tính toán đến chuyện về quê hưởng phúc, nhưng tiền thuê đã giao tới tận sang năm, nếu bây giờ có người thuê lại thì hẳn là có thể lấy lại khoản tiền thuê này, cho nên lập tức cười đáp lại Thẩm Thiều Quang: “Cô nương cứ yên tâm, chủ nhà này rất là bớt chuyện, lần nào cũng là quản gia đứng ra thu tiền, chúng ta thuê cửa hàng này đã bảy, tám năm rồi mà chưa từng dong dài, cũng chưa từng tăng tiền thuê.”

Thẩm Thiều Quang cũng coi trọng chỗ này, mở rộng mặt tiền ngay tại đây thì quá tốt, vất vả lắm mới gây dựng được chút thanh danh, có thể không đổi chỗ thì vẫn không nên đổi chỗ, huống hồ tiền thuê cũng không đắt, cửa hàng mặt tiền này rộng chừng ba bốn mươi thước vuông, phía sau là ba gian nhà, một cái sân nhỏ, mỗi tháng một ngàn năm trăm văn, nếu là lúc trước bán bánh rán ở cửa phường thì chắc chắn là không thuê nổi, nhưng bây giờ muốn thuê lại dễ.

Thẩm Thiều Quang liền nhờ vợ chồng Quách gia nói giúp.

Quả nhiên người tới bàn chuyện ký khế ước là một người có điệu bộ quản gia, nghe nói Thẩm Thiều Quang muốn thuê làm quán rượu, lại nghe nói nàng muốn sáp nhập với tiệm ăn ngay bên cạnh thì không khỏi nhíu mày – nhiều quán rượu nhỏ rất lôi thôi bẩn thỉu, sau này muốn cho người khác thuê lại thì còn phải tới quét vôi, như vậy quá phiền phức, huống hồ còn muốn đập tường!

Thẩm Thiều Quang mời hắn sang tiệm ăn bên cạnh của mình quan sát, lại cười nói: “Đến lúc ta không thuê nữa sẽ tìm thợ xây lại tường, chắc chắn không dám để lại phiền phức, cái này có thể viết vào trong khế ước.”

Người quản gia kia vừa bước vào quán đã thấy đập ngay vào mắt là bức tường trắng xóa, bình sứ trắng lọ trúc xanh, siêu nước bằng đồng được lau sáng bóng, hắn không khỏi ngẩn ra, nhớ tới trước kia chỗ này là cửa hàng thịt, bức tường bên trong đen thui, nền nhà lồi lõm nhấp nhô, cái bàn dính dớp bẩn thỉu, lại nghe Thẩm Thiều Quang nói bằng lòng sau này sẽ xây lại tường, ngẫm nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý.

Vợ chồng Quách gia nhớ nhà, quyết định thời gian bàn giao cửa hàng là một tháng sau, người quản gia kia cũng không làm khó, thật sự trả lại tiền thuê cho bọn họ, rồi lại lập khế ước với Thẩm Thiều Quang, thu tiền, ba bên giao nhận rõ ràng. Như vậy Thẩm Thiều Quang chỉ còn chờ sang tháng sau dọn nhà, trùng tu bày biện cửa hàng mới.


A Viên lại càng thêm bội phục cô nương nhà mình, cô nương đúng là nói được thì làm được, nói “thở thật vang dội” thì đúng là “thở thật vang dội”!

A Viên lại mừng rỡ: “Bây giờ chúng ta cũng có chỗ của mình rồi! Đỡ phải ở trong am, phải nhìn mặt ni cô Tịnh Từ kia. Nàng ta khách khí với Bàng nhị nương như vậy mà đối xử với cô nương lại lạnh nhạt thế kia, tưởng là chúng ta không nhìn ra sao?” Nói đến phần sau thì có phần tức giận bất bình.

Thẩm Thiều Quang thấy buồn cười, người ta chỉ sợ ngươi không nhìn ra đấy!

Thẩm Thiều Quang đột nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn với A Viên, tỳ nữ trong nhà danh gia vọng tộc đều kiêu căng ngạo mạn, sống an nhàn sung sướng, giống như trong Hồng lâu mộng nói, có thể so với “Phó tiểu thư”, còn tỳ nữ của “nữ tử xuất thân thế gia” là nàng đây thì ngày ngày rửa chén lau bát, nhặt rau thái thịt, có lúc còn phải động thủ đánh kẻ vô lại…

Nàng quay đầu nhìn A Viên, nàng ta đã vui vẻ đi thu dọn đồ đạc của mình.

“Ngươi vội cái gì chứ? Còn phải đợi mấy ngày nữa, Lý nương tử dọn đi rồi, chúng ta cũng phải thu dọn lại mấy gian nhà kia một lượt mới dọn tới ở được.”

“Nhưng mà ta vui! Ta dọn trước.”

Ai chà, vui là tốt, Thẩm Thiều Quang không quản A Viên nữa, nàng ngồi nghĩ ngợi, nếu mở rộng cửa hàng rồi thì chỉ có hai người chắc chắn không ôm hết việc được, phải tăng thêm nhân thủ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận