Lại tới ngày lập hạ. Trước lập hạ chừng mấy ngày, bốn người quán Thẩm Ký đã bắt đầu bận rộn làm bánh hoa.
Thẩm Thiều Quang đúng thật đã mượn người làm biển hiệu “Bánh hoa thám hoa lang” treo bên cạnh, khách mới khách cũ gì đều nhất định sẽ hỏi thăm vài câu, sau đó sẽ được nghe chuyện thám hoa lang Tết Thượng Tị năm nay đã ưa thích món bánh hoa của Thẩm Ký thế nào.
Người kể chuyện chủ yếu là A Viên – người phụ trách tiếp đãi thám hoa lang lúc đó.
Lúc ban đầu, câu chuyện của A Viên là như thế này: “Vị thám hoa lang đó mua bánh của bọn ta, còn khen rằng “Bánh còn đẹp hơn hoa” đấy.”
Nghe A Viên kể chuyện như vậy, Thẩm Thiều Quang vội vàng tiến hành huấn luyện chuyên môn cho A Viên, sau đó câu chuyện mà khách được nghe trở thành vị thám hoa lang kia tuấn tú ra sao, lúc thám hoa bên Khúc Giang làm sao mà nhìn thấy sạp bánh hoa của Thẩm Ký, rồi lại vừa gặp đã thương, khen món bánh hoa thế nào, mua những loại bánh nào, nếm xong thì nói ra sao… Đủ khởi, thừa, chuyển, hợp lại thêm tình thêm cảnh, thật chẳng khác gì một tác phẩm truyền kỳ.
Không ít thực khách từng nghe qua một lần nhưng quay lại vẫn hỏi tiếp, A Viên lại kể lại lần nữa, lúc đầu còn hơi lắp ba lắp bắp, nhưng sau dần trở nên lưu loát, lúc kể vẻ mặt lại rất thành khẩn, đúng là thật tới không thể thật hơn.
Thẩm Thiều Quang nghi hoặc, không biết là nha đầu này có thiên phú bịa chuyện hay là nói dối nhiều lần rồi tự mình cũng cho là thật luôn?
Thẩm Thiều Quang hỏi nàng ta, A Viên chớp mắt mấy cái: “Vốn dĩ chính là như vậy mà… Chẳng qua là ta không tỉ mỉ được như thế thôi.”
A Viên cũng nghi hoặc: “Cô nương, lúc đó cô nương không có mặt, sao cô nương lại biết được vậy?”
Thẩm Thiều Quang: “…”
Ta không chỉ biết mà còn có thể đặt cho câu chuyện này cả đống nhan đề nữa đấy, ví dụ như là “Thật kinh ngạc! Thám hoa lang tân khoa thốt ra những lời này”, “Bí sử thám hoa của thám hoa lang”, “Sở thích ngọt ngào của thám hoa”, “Kiều sủng: Thám hoa lang và điều ngọt ngào nhỏ bé” hay “Thám hoa Khúc Giang thử bánh ngọt, nhân gian có vị gọi thanh hoan”… Tùy thuộc phương tiện truyền tải mà có thể tự do lựa chọn.
Thẩm Thiều Quang lại lần nữa cảm thấy cuộc đời thật là quá tịch mịch, rõ ràng nàng am hiểu chuyện mồm mép ba hoa hơn, thế nhưng bây giờ lại chỉ có thể kiếm ăn bằng tay nghề nấu nướng, thật là sinh nhầm thời…
A Viên vẫn còn chưa xong: “Rõ ràng những người này đều đã nghe ta kể rồi, sao vẫn còn hỏi lại nữa?”
Thẩm Thiều Quang phân tích cho nàng ta nghe tâm lý ưa quảng cáo của quần chúng: “Có lẽ là vì cảm thấy đồ ăn có thêm điển cố như thế này thì ăn vào cũng có thể có chút nét như thám hoa lang? Phong lưu hàm súc, trong miệng ngọt thơm.”
Chẳng mấy khi A Viên không phụ họa lời của Thẩm Thiều Quang, chỉ lẩm bẩm: “Bánh của chúng ta vốn dĩ rất thơm mà.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Được được, lời này cũng rất đúng.
Lâm Yến vào quán rượu, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ như bình thường, khóe miệng mỉm cười, nghe người tỳ nữ có bộ dạng hơi khờ khạo của Thẩm Ký kể cho khách nghe “Chuyện mua bánh của thám hoa lang” một cách sinh động. Không cần hỏi cũng biết câu chuyện này là do ai soạn ra.
Không thể không thừa nhận, cho dù không có tay nghề nấu nướng khéo léo thì cô nương vẫn có thể sống rất ổn ở thành Trường An, có khi còn có thể trở thành khách quý ở cửa hàng sách Đông Thị, khiến bao nhiêu người mỏi mắt trông chờ được đọc truyền kỳ nàng viết. Thật là chưa thấy cô nương nhà nào lanh lợi tinh quái như vậy…
Nghĩ tới chuyện viết truyền kỳ, Lâm Yến lại nhớ lại chính mình lúc còn bé, thấy hang kiến sẽ nghĩ đó là một quốc gia, trong đầu tự vẽ ra bao thăng trầm hưng suy vinh nhục… Lâm Yến liếm môi dưới, nghiêng đầu tiếp tục nghe truyền kỳ bánh hoa, không nghĩ ngợi gì nữa.
Thẩm Thiều Quang phát hiện ra mấy hôm nay Lâm thiếu doãn càng ngày càng tới thường xuyên, gần như mỗi ngày đều tới báo danh, lại đều không phải là tới ăn bữa chính, có đôi lúc tới giữa chiều, chỉ ăn chút điểm tâm, có đôi lúc lại là buổi tối khi quán sắp đóng cửa thì ăn bữa khuya. Hơn nữa đồ ăn cũng càng ngày càng không kén chọn, hỏi ăn cái này không ăn cái kia không, lần nào cũng nói “được”.
Chắc lẽ là mùa hè nóng nực rồi bữa chính ăn ít, cho nên nửa buổi mới đi ăn tạm chút đồ lót bụng.
Thẩm Thiều Quang bưng trà lên trước, hỏi ăn cái gì, đề nghị vài món, quả nhiên lại nghe câu trả lời “được” kinh điển của Lâm thiếu doãn. Thẩm Thiều Quang đi chuẩn bị, chẳng bao lâu sau đã bưng khay đi ra, trên khay là một bát bơ sữa mật đậu và mấy món bánh hoa mới làm.
//
Bánh hoa thì không nói làm gì, dạo này Thẩm Thiều Quang rất mê món bơ sữa mật đậu.
Làm mật đậu không phiền phức lắm, ngâm đậu đỏ mấy canh giờ rồi nấu chín, bỏ đường vào, nấu cho đến khi cạn khô nước là được, nhưng phải chú ý không thể nấu thành đậu bột mà phải còn nguyên hình dáng hạt đậu và cảm giác hơi dai.
Dùng mật đậu để gói cơm nắm hoặc làm đồ ngọt ăn nhanh đều rất ngon, nhưng ngon nhất vẫn là cho vào trong bơ sữa, ngâm trong nước múc từ dưới giếng ở hậu viện một lát, đúng là một món mỹ vị giải nhiệt tuyệt vời vào ngày hè.
“Lâm lang quân nếm thử món bơ sữa mật đậu chiêu bài của quán ta xem.” Thẩm Thiều Quang cười nói.
Trên thành bát vẫn còn vương lại chút ẩm ướt của nước giếng, Lâm Yến bưng bát lên, dùng thìa múc một thìa bơ sữa mật đậu cho vào trong miệng, chậm rãi nhai, sau đó ngước mắt lên, mỉm cười nói: “Mùi vị rất ngọt ngào.”
Thẩm Thiều Quang nhìn chút bơ sữa trắng dính bên môi hắn, trong mắt dâng lên ý cười thiếu đứng đắn, nhưng ngoài miệng lại nói rất nghiêm túc: “Mùa hè uống chút bơ sữa mật đậu có tác dụng giải nhiệt khai vị, loại trừ các bệnh ẩm mốc, rất thích hợp cho người hằng ngày phải động não lo nghĩ, vất vả bận rộn như Lâm lang quân.”
Lâm Yến buông bát, cầm khăn lau miệng.
Thẩm Thiều Quang hơi tiếc nuối dời mắt đi, miệng của Lâm thiếu doãn thật là đẹp mắt, không mỏng không dày, đỉnh môi hiện rõ, còn cả châu môi nữa, vừa ăn xong môi vừa đỏ vừa trơn bóng…
“Bơ sữa chiêu bài…” Lâm Yến cong cong khóe mắt, không nhìn Thẩm Thiều Quang: “Chẳng lẽ cũng có điển cố gì sao?”
Thẩm Thiều Quang nhướng mày, á à! Lâm thiếu doãn còn học được trò chọc ghẹo người khác nữa rồi sao? Bọn ta soạn ra câu chuyện bánh hoa thám hoa lang thì sao chứ? Mà đó cũng là chuyện có thật, cùng lắm chỉ có thể coi là thêm chút nghệ thuật gia công mà thôi.
“Nếu như thiếu doãn mỗi ngày tới ăn một bát thì sau này nó sẽ thành điển cố. Món bơ sữa này có thể gọi là “bơ sữa mật đậu thám hoa lang” hoặc là “bơ sữa mật đậu thiếu doãn”, Lâm lang quân thấy thế nào?” Thẩm Thiều Quang cười híp mắt đáp lại.
Lâm Yến nhìn nàng một cái, nhếch môi.
Thẩm Thiều Quang cười mỉa trong lòng, người này nghiêm túc quá!
“Cái sau vẫn hơn.” Lâm Yến bưng bát lên, lại múc một thìa mật đậu cho vào trong miệng.
Thẩm Thiều Quang hơi ngẩn ra một lúc, sau đó cười nói: “Được.”
Lâm Yến lại nhếch khóe môi lên.
Thẩm Thiều Quang liếc mắt nhìn môi hắn lần nữa, nói “Lâm lang quân từ từ thưởng thức” rồi xoay người đi bận rộn chuyện của mình, đúng là nam sắc lầm người mà, ta còn chưa làm xong việc đâu!
Lâm Yến còn chưa ăn xong điểm tâm thì người theo hầu của hắn đã tới tìm, Lâm Yến đứng lên, nói gì đó với người theo hầu, sau đó khẽ gật đầu với Thẩm Thiều Quang rồi đi ra khỏi quán.
Lưu Thường đi tới cười nói với Thẩm Thiều Quang: “Điểm tâm và đồ ăn của cô nương thật sự rất ngon, a lang nhà ta ăn rất vừa miệng. Cô nương xem xem có thể thế này không, mỗi tháng mỗ sẽ thanh toán bạc một lần, hoặc là trả bạc trước cho quán? Như thế này a lang không cần lần nào cũng phải mang túi tiền theo.”
Không chỉ không thích gọi món ăn mà ra ngoài còn không thích mang tiền theo… Lâm thiếu doãn thật đúng là mang tính quý nhân. Thẩm Thiều Quang chế giễu trong bụng nhưng ngoài miệng lại cười đồng ý.
Cung kính chắp tay hành lễ cáo từ Thẩm cô nương xong, Lưu Thường ra khỏi quán, lắc đầu, a lang ấy à, nam nhân ấy à…
Lưu Thường thì chỉ cảm khái một chút, nhưng còn nhà bếp trong Lâm phủ thì lại phát hoảng, mặc dù trước giờ a lang không thích nói chuyện nhưng cũng không phải là kiểu kén ăn hay thích xoi mói bắt bẻ, ăn uống vẫn bình thường, thế nhưng dạo này sức ăn lại giảm không ít, điểm tâm buổi tối cũng không cần, a lang thế này là không thích ăn? Hay là chê đồ ăn ngán?
Giang thái phu nhân cũng phát hiện ra điều này: “A Yến, ngươi chỉ ăn có một chút thế, không hợp khẩu vị sao?”
“Mùa hè hơi chán ăn mà thôi.” Lâm Yến cười đáp.
Giang thái phu nhân nhíu mày: “Bây giờ mới lập hạ mà đã chán ăn, đến khi trời nắng nóng thì phải làm sao?” Lại cẩn thận nhìn mặt Lâm Yến: “Hình như hơi gầy đi rồi.”
Lâm Yến cười giải thích: “Giữa buổi đói bụng thì sẽ ăn tạm chút điểm tâm lót bụng.”
Múc cho bà nội nửa bát cháo rau xanh, Lâm Yến lại thản nhiên nói tiếp: “Bánh hoa của Thẩm Ký thật sự rất ngon miệng.”
Giang thái phu nhân bật cười: “Không phải ngươi không thích ăn đồ ngọt sao?” Lâm Yến còn chưa kịp nói gì, Giang thái phu nhân đã cười nói: “Bánh hoa của Thẩm cô nương đúng là rất ngon, kiểu dáng cũng nhiều loại, ngươi thích cũng đúng.”
Lâm Yến mỉm cười, rũ mắt xuống, cầm thìa chậm rãi ăn cháo.
“Thẩm cô nương khéo tay mà cũng tháo vát, nữ tử bình thường không sánh được.” Nhớ tới bánh lập hạ ăn mấy hôm nay, Giang thái phu nhân cảm khái.
“Dù sao cũng là con cháu nhà danh môn.” Lâm Yến nói chậm rãi.
Giang thái phu nhân gật đầu.
Vú già A Tố đứng cạnh lại liếc mắt nhìn Lâm Yến, hôm nay a lang rất lạ lùng, bình thường lúc nhắc tới các cô nương thì a lang đều không tiếp lời.
Mặc kệ người trong nhà nghĩ thế nào, Lâm Yến vẫn duy trì phương thức ăn uống khoa học kiểu ăn nhiều bữa, mỗi bữa đều ăn ít của hắn.
Về việc Lâm thiếu doãn coi quán rượu thành nhà bếp nhà mình thế này, Vu Tam chỉ bĩu môi, tới không gọi món, đi không trả tiền, đây là tự coi mình thành a lang nhà ta rồi đấy à?
Vu Tam đột nhiên hiểu ra mưu tính của Lâm thiếu doãn, mãi hồi lâu sau chợt “a” một tiếng, nam nhân ấy à…
Nhìn lại cô nương nhà mình ngày ngày tận tâm phối hợp bưng cơm bưng rau bưng điểm tâm cho Lâm thiếu doãn, Vu Tam bĩu môi, đi vào bếp bận rộn chuyện của mình.
Nếu như Lâm Yến tới vào buổi chiều, Thẩm Thiều Quang sẽ chuẩn bị cho hắn chút bánh ngọt hoặc bơ sữa, thậm chí có hôm còn chuẩn bị cả hoa quả và rau sống. Nếu hắn tới vào buổi tối thì sẽ nấu một chút cháo hoa, cháo rau cải, cháo thịt nạc, cháo bo bo đậu đỏ, cháo đậu xanh, nộm chút dưa chuột, xào chút lạp xưởng với mầm đậu, thỉnh thoảng tâm trạng tốt còn làm đĩa cá thái lát.
Cho dù bưng lên món gì thì Lâm thiếu doãn đều ăn rất nghiêm túc, không hề kén chọn, Thẩm Thiều Quang sẽ cảm thấy hài lòng về bản thân, tay nghề tốt, kết hợp tốt mới có thể khiến cho cái vị quen ăn ngon mặc đẹp này hài lòng như thế.
Lâm thiếu doãn là khách, cơm của hắn đều được làm riêng, chỉ là hôm đó hơi đặc biệt – đúng lúc bốn người quán Thẩm Ký chuẩn bị ăn bữa tối.
Kinh doanh quán rượu thì ăn uống không theo quy luật được, vào giờ ăn thì phải phục vụ người khác, bữa cơm của mình thì hoặc là thay phiên nhau ăn, hoặc là ăn trước hoặc ăn sau giờ cơm. Bởi vì trời càng lúc càng lâu tối, ban ngày lại nóng, cho nên mấy người quán Thẩm Ký đa số thời gian là chờ hết khách rồi mới ăn cơm.
Vừa bưng cơm nước lên thì vị Lâm thiếu doãn kia tới.
Thẩm Thiều Quang đứng lên chào, cười hỏi: “Hôm nay Lâm lang quân muốn ăn cái gì?” Đang định nói hôm nay có cá mè tươi, có thể làm chút cháo cá thì lại nghe Lâm thiếu doãn nói: “Cô nương chia cho ta một bát lãnh đào là được.”
Thẩm Thiều Quang ngước mắt lên, chợt nhớ tới vụ năm ngoái hắn cướp mất cháo của nàng và A Viên, đây là thấy đồ ăn của người khác mới ngon sao? Ây chà, vị Lâm thiếu doãn này còn có nét ấu trĩ như thế đấy, tốt, tốt.
Bốn người quán Thẩm Ký đã quen ngồi quanh một bàn cùng nhau ăn cơm, bây giờ có khách tới, A Xương bưng bát đi xuống bếp trước, Vu Tam liếc mắt nhìn Lâm Yến, lại nhìn nhìn Thẩm Thiều Quang, cũng yên lặng đứng lên, A Viên thì vẫn ngồi yên nhưng lại bị Vu Tam túm cổ áo một cái, kéo vào bếp.
Lâm Yến không đi tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ như thường lệ mà ngồi vào vị trí đối diện chỗ ngồi của Thẩm Thiều Quang lúc nãy, chờ nàng lấy lãnh đào.
Thẩm Thiều Quang cười một cái rồi cũng ngồi xuống, lấy mì đặt xuống trước mặt hắn: “Đồ ăn kèm thì lang quân tự thêm vào đi.”
“Được.” Lâm Yến gật đầu.
Thẩm Thiều Quang liền trộn lãnh đào của mình lên, ngồi ăn đối diện Lâm Yến.
Ánh đèn hơi lay động, Lâm Yến ngước mắt nhìn cô nương ngồi ngay ngắn dùng bữa đối diện mình, cúi đầu ăn một bữa ăn hết sức bình thường, khóe mắt hơi cong lên.