Quán rượu mới bắt đầu buôn bán, phần lớn thời gian Thẩm Thiều Quang đều ở phường Thân Nhân. “Cô nương mới vừa đi”, “Chắc là cô nương sắp về rồi”, “Hôm nay cô nương ở phường Thân Nhân”… Dạo gần đây mỗi lần Lâm Yến tới quán rượu thì người quản sự mặt tròn ở Thẩm Ký đều nói những câu như vậy.
Lâm Yến tiu nghỉu buồn bã. Nhìn người quản sự, trong lòng Lâm Yến nghi ngờ, có phải A Tề có tình cảm đặc biệt với mặt tròn hay không, nhìn nô bộc lẫn tỳ nữ của nàng mặt ai cũng tròn vo – chỉ mỗi mặt nàng là chẳng tròn chút nào.
Trên đường cưỡi ngựa tới phường Thân Nhân cùng Bùi Phỉ, Lâm Yến vẫn đang nghĩ ngợi vấn đề này, dạo gần đây bận rộn, không biết có phải nàng lại gầy thêm rồi không? Nào ngờ vừa tới đầu đường thì bức họa cá hoa cúc to đùng và bốn chữ lớn rất trang nghiêm kia đã đập ngay vào mắt.
Không cần nhìn biển hiệu cũng biết ngay đó là Thẩm Ký. Mấy chữ này, Lâm Yến nhếch miệng, cảm giác như thể mình còn chưa được hưởng thụ đặc quyền bị người khác mạo phạm, A Tề còn chưa từng…
Bùi Phỉ còn lải nhải bên cạnh: “An Nhiên, ngươi phải cười nhiều lên một chút, cô nương nhà ngươi thích đùa giỡn như vậy, ngươi thì cả ngày mặt lạnh, trông còn nghiêm túc hơn cả mấy chữ lệ trên tường kia, thế thì làm sao được chứ?”
Lâm Yến lườm hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười bước vào quán Thẩm Ký tại phường Thân Nhân.
Thẩm Thiều Quang đang đứng sau quầy nói chuyện với quản sự Từ Khai. Mặc dù Từ Khai là người tinh ý nhanh nhạy, trước đó cũng đã cho thử việc ở quán cũ mấy ngày, nhưng nói cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chưởng quỹ của một quán rượu, vẫn còn nhiều chỗ cần trau dồi.
Đang nói chuyện thì mành cửa lay động, Thẩm Thiều Quang ngẩng đầu lên: “Lâm lang quân, Bùi lang quân…”
Không ngờ rằng hai vị này lại chóng tới ủng hộ như vậy. Bây giờ đã sắp sang giờ mùi, thế này là tan triều rồi tới đây? Vậy thì chắc hẳn là đã ăn bữa phụ rồi… Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bọn họ cố ý để bụng đói để tới đây ăn cơm.
Thẩm Thiều Quang phỏng đoán trong lòng, ngoài miệng lại thoải mái cười đùa: “Hai vị lang quân thật đúng là “đời người không nơi nào không có tương phùng” nhỉ.”
Bùi Phỉ cười ha ha, ngay cả Lâm Yến cũng mặt mày cong cong.
Thẩm Thiều Quang đã quá quen với hai người này, đưa thực đơn lên, giới thiệu “món ăn đặc sắc trong ngày”: “Hôm nay có gà rừng quay. Gà lôi do thợ săn đưa tới lúc sáng, rất mập, nướng cho tới lúc hơi sém thì rắc bột thì là lên, để nhắm rượu là ngon nhất.”
“Lại có mẻ cá lư rất tươi, mặc dù không phải cá lư bốn mang nhưng cũng rất thơm ngon, hai vị muốn chiên hay muốn thái lát? Cá lư hôm nay rất lớn, không hợp để hấp, nếu không thì hấp lên cũng rất ngon.”
Bùi Phỉ ăn chực, ăn món gì thì là do Lâm Yến chọn.
Lâm Yến nhớ tới “tú sắc khả xan” bên ngoài kia, ngoài miệng nói: “Cô nương xem rồi tự quyết định là được.”
Thẩm Thiều Quang nói: “Vậy thì thái lát đi. Có thể giữ được vị tươi ngon, hai vị lang quân cũng nếm thử kim tê mới làm của quán.”
Thẩm Thiều Quang lại thêm các món ngải cúc xào, sườn dê mật ong, lươn hạt dẻ, tôm nõn đậu phụ, thêm một phần canh rau chân vịt nấm hương.
Nghe nói có canh rau chân vịt, Bùi Phỉ cười gật đầu: “Canh này rất tốt.”
Thẩm Thiều Quang không hiểu, chẳng qua là canh rau chân vịt thôi mà, có cần cười tươi thế không?
Lúc Phúc Tuệ trưởng công chúa đi vào thì vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này của Bùi Phỉ, ái chà…
Thẩm Thiều Quang quay đầu, vội vàng tới nghênh đón.
Trưởng công chúa là hộ lâu năm ở phường Thân Nhân, nhiều người trong phường đều biết nàng ta. Thấy nàng ta đi tới, các thực khách trong quán bao gồm cả Lâm Yến và Bùi Phỉ đều nghiêm túc hành lễ, trưởng công chúa khoát khoát tay, đi thẳng tới ngồi xuống trước bàn của hai người Lâm, Bùi – bàn chân cao đều đã bị người khác chiếm hết, bọn họ vẫn ngồi bàn thấp nhỏ như trước.
Trưởng công chúa tới, các thực khách xung quanh không dám ăn cùng nàng ta, ai nấy đều vội vàng ra về. Thẩm Thiều Quang bảo quản sự Từ Khai giảm giá, có vài người còn miễn phí luôn – Thẩm Thiều Quang nhói lòng nghĩ, chỉ mong cái bàn quý nhân này có thể bù được vào khoản lỗ.
Thẩm Thiều Quang dâng thực đơn lên, hỏi vị quý nhân này muốn ăn cái gì.
“Món ở trên tường ấy.” Phúc Tuệ trưởng công chúa liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Những món khác thì cô nương cứ tùy ý là được.”
Thẩm Thiều Quang đáp lời, đang định lui xuống thì lại nghe Phúc Tuệ trưởng công chúa hỏi: “Có phải ta đã gặp cô nương ở đâu rồi không?”
“Nhi vốn mở quán rượu ở phường Sùng Hiền, quý nhân từng tới ăn lẩu, cũng cho một đôi vòng tay.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa lại liếc mắt quan sát Thẩm Thiều Quang: “Nhớ ra rồi…”
Thấy nàng ta không còn phân phó gì khác, Thẩm Thiều Quang lui vào bếp dặn dò.
Chỉ phục vụ ba người này cũng không mất nhiều thời gian, chẳng bao lâu sau Thẩm Thiều Quang đã dẫn một người chạy vặt bưng từng món lên.
Nhìn cá hoa cúc trước mặt mình, Phúc Tuệ trưởng công chúa gắp một miếng, nếm thử: “Rất ngon!”
Thẩm Thiều Quang cười xòa, đương nhiên là ngon rồi, làm theo khẩu vị của ngươi, bỏ nhiều hơn bình thường hai thìa đường đấy.
Phúc Tuệ trưởng công chúa liếc nhìn Bùi Phỉ, lại nhìn Thẩm Thiều Quang: “Hai lần đều vừa miệng như vậy, khẩu vị của cô nương tương tự của ta sao?”
Lâm Yến nhíu mày, đang định nói gì đó thì Thẩm Thiều Quang đã nghiêm nghị nói: “Mong quý nhân thứ cho dân nữ được phép nói thẳng. Dân nữ và quý nhân e là khẩu vị khác nhau xa: quý nhân xuất thân cao quý, thích thứ màu sắc đẹp đẽ mùi vị thơm ngon; dân nữ ở nơi hương dã, chỉ thích thanh đạm.”
Thẩm Thiều Quang chỉ món cá lư thái lát mà tiểu nhị mới bưng lên: “Nhìn thì thanh đạm nhưng thực ra lại rất có mùi vị, dùng kim tê và thanh giới trộn chung lên, trong cay có chua, rất ngon miệng!”
Phúc Tuệ trưởng công chúa nhìn Thẩm Thiều Quang, Thẩm Thiều Quang cười.
Thanh đạm… Phúc Tuệ trưởng công chúa nhìn Lâm Yến như chợt hiểu ra. Thực ra Phúc Tuệ trưởng công chúa phóng túng thì phóng túng nhưng bình thường cũng chẳng để ý tới một vị quan lớn áo đỏ như thế này, nhưng ai bảo hắn là bằng hữu của Bùi Phỉ chứ?
Lâm Yến nhấp môi, Bùi Phỉ cũng hơi xấu hổ, mình và An Nhiên bị hai cô nương ví như món ăn…
Một lúc sau, Phúc Tuệ trưởng công chúa nhướng hàng mày xinh đẹp lên, cười hỏi: “Thấy ngon miệng thật sao?”
Thẩm Thiều Quang nuốt nước miếng: “Hơi nồng mũi! Nếu quý nhân thích ăn ngọt thì e là ăn không quen.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa phì cười thành tiếng, nhìn hai món cá với cách chế biến khác nhau, một lúc sau mới nói: “Có thể thấy đúng là khẩu vị khác nhau.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu phụ họa, đúng vậy, đúng vậy, may mà khẩu vị khác nhau.
//
Phúc Tuệ trưởng công chúa tràn đầy hứng thú tiếp tục ăn món cá hoa cúc của mình, lại nếm thử mấy món củ mài ngào đường, sườn dê mật ong, chân ngỗng ngâm rượu, cuối cùng còn ăn một bát nhỏ bánh trôi hoa quế cơm rượu.
“Nếu nửa đêm đói bụng, ăn một bát này đủ để chống đói.” Phúc Tuệ trưởng công chúa buông bát xuống, tán thưởng, lại hỏi: “Nhưng tại sao lại không dùng hoa quế tươi?”
Thẩm Thiều Quang giải thích: “Có lẽ là vì khó bảo quản, cho nên trên chợ ít bán hoa quế tươi.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa khoát tay chặn lại: “Ta đưa cho ngươi một ít là được rồi, đám hoa quế sau vườn nở ra cũng bỏ không cả.”
Thẩm Thiều Quang vội vàng nói tạ ơn, được voi lại đòi tiên: “Nếu đã dùng hoa quế của quý nhân, vậy vẫn mong quý nhân ban tên cho.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa nghĩ ngợi một lúc: “Vậy cứ gọi “bánh trôi hương quế Xích Hà” là được.”
“Nếu vậy… trong quán còn cháo hoa quế, bánh đường hoa quế, ngó sen gạo nếp hoa quế, vịt hoa quế…” Tự Thẩm Thiều Quang không khỏi bật cười trước.
Phúc Tuệ trưởng công chúa chưa từng thấy ai được nước lấn tới như vậy, không khỏi hậm hực: “Trước đây nếu như ta có thể như ngươi thì ngoài vườn Xích Hà này ta đã có cả Đồng Viên ở núi Chung Nam, Bích Đầm ở cạnh Vị Thủy rồi, làm gì còn cho cửu nương với thập nhất nương được hời chứ.”
Thẩm Thiều Quang cũng thấy tiếc thay nàng ta, nhà to ở núi Chung Nam, nhà nghỉ ở cạnh Vị Thủy kìa… Thì ra công chúa cũng có giấc mộng nhà cửa không thể thành sự thật!
Thẩm Thiều Quang vô cùng ước ao: “Lúc này thú hoang trên núi đều đang độ béo mập, dẫn người lên núi Chung Nam săn ít thỏ rừng, hoẵng, hươu, gà núi gì đó, lấy cành cây bắc làm giá nướng, nếu thích ngọt thơm thì quét thêm từng lớp từng lớp mật rồi nướng, nếu thích ăn mặn thì chấm muối tiêu, nếu thích ăn cay thì rắc thêm hạt sẻn, thì là, hồ tiêu…”
“Có năm bát lang săn được con gì đó rất lạ, cả người màu nâu, đầu lại hai màu trắng đen, giống mèo mà lại không phải mèo, giống cáo nhưng cũng không phải cáo, bọn ta nướng ăn luôn ngay trong núi, rất thơm ngon. Về sau Tống phó nghe nói, hỏi bọn ta con thú đó có phải là “đuôi trắng có bờm” không, nói rằng có lẽ đó là “phỉ phỉ”, nuôi làm cảnh thì thú phải biết.” Phúc Tuệ trưởng công chúa đang kể chuyện chừng mười năm trước, “bát lang” chính là vị Hà Dương Vương có nam thiếp rất xinh đẹp kia.
Thẩm Thiều Quang nghĩ ngợi một lúc, cho ý kiến chuyên môn: “Nếu sau lại săn được thì quý nhân thử muối khô xem sao, rồi dùng mật và rượu chưng lên, lấy dao sắc cắt thành từng miếng rồi ăn.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa gật đầu: “Muối qua rồi chắc là sẽ không ngấy nữa.”
Nghe hai người ngươi một câu ta một câu bàn tán cách ăn thần thú trong “Sơn hải kinh”, Lâm Yến có dự cảm rất không tốt, chỗ này gần phủ của Phúc Tuệ trưởng công chúa như vậy, A Tề qua lại với vị trưởng công chúa càn rỡ này, đừng có bị hỏng lây đấy…
“Mùa xuân thì ở Vị Thủy tốt hơn một chút, nhân mùa lũ lúc hoa đào nở có thể thả câu, có khi lại câu được cá lớn.” Hai người đã nói tới Vị Thủy.
Thẩm Thiều Quang cảm thấy trưởng công chúa thật là thi ý, thật là biết hưởng thụ cuộc sống, “hoa đào trôi dòng, cá mè mập”, khi đó thịt cá mè mềm nhất, dù chỉ cho thêm chút muối nấu thành canh thì cũng rất tươi ngon.
Thẩm Thiều Quang lại cho Phúc Tuệ trưởng công chúa một lời kiến nghị: “Mùa xuân ba ba cũng rất ngon, cho nên ở một số vùng phía nam mới có câu “hoa cải vàng, ba ba mập”. Cái loài ba ba này rất giảo hoạt, nhưng dùng một chút gan gà hay thịt dê làm mồi thì không sợ nó không mắc câu. Ba ba mùa xuân mang đi kho, chưng, nấu canh, hầm với thịt gà hay thịt hươu đều rất ngon.”
Gạt hẳn hai người Lâm, Bùi sang một bên, Phúc Tuệ trưởng công chúa và Thẩm Thiều Quang nói từ ăn uống nói tới nhà cửa, lại từ nhà cửa nói sang ăn uống, sau đó cứ thế nói sang tới các trào lưu đang phổ biến.
Mãi cho tới lúc nói mệt rồi, Phúc Tuệ trưởng công chúa mới cười nói: “Cuối cùng cũng coi như đã chờ được một người có thể nói chuyện cùng! Hôm khác lại tới tìm ngươi.”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Cầu còn không được.”
Lâm Yến mặt mày nghiêm nghị, Bùi Phỉ thì lại rất thản nhiên.
Trước khi đi, trưởng công chúa không để tiền lại – ý tứ là không coi Thẩm Thiều Quang như những người buôn bán bình thường, Thẩm Thiều Quang cảm tạ sự tôn trọng của nàng ta, nhưng cảm thấy nếu nàng ta lại tháo một đôi vòng tay khác tặng cho nàng thì cũng không tính là không tôn trọng.
Nào ngờ ngày hôm sau trưởng công chúa đã cho người đưa một rương hoa quế tươi tới, còn to hơn cái rương trước kia Lâm thiếu doãn đựng hoa hồng, mà mấu chốt là người ta không phải là nhờ chế biến hộ mà là người ta tặng. Trưởng công chúa thật ngầu! Yêu trưởng công chúa chết mất! Thẩm Thiều Quang lập tức biến thành kẻ nịnh bợ. Nhiều hoa quế tươi thế này có thể làm được bao nhiêu đồ ăn ngon.
Lại mấy ngày trôi qua, Thẩm Thiều Quang còn đang mày mò đám hoa quế tươi kia thì Phúc Tuệ trưởng công chúa lại sai người đưa tới một cái thẻ bạc lớn chừng bàn tay, dày nửa tấc, khảm hoa văn vàng, kích thước ngang ngửa thẻ bài ghi tên món ăn đặc sắc trong ngày ở trên quầy, phía trên viết “Hương quế Xích Hà”, tuyệt nhất chính là phía dưới còn có mấy cái khoen nhỏ, có thể móc đồ lên.
Thẩm Thiều Quang rất cảm động, trưởng công chúa thật là đáng yêu. Thế là nàng lập tức treo cái thẻ bạc này lên móc treo thẻ bài món ăn đặc sắc, phía dưới treo mấy tấm thẻ nho nhỏ nào là “bánh đường hoa quế”, “vịt hoa quế”, “canh hạt dẻ hoa quế”.
Dạo gần đây quản sự Từ Khai cảm thấy cuộc sống thật thần kỳ. Trước kia làm quản sự ở nhà huyện úy, thấy huyện lệnh đã to lắm rồi, bây giờ bị bán tới quán rượu trong kinh này, ngày đầu tiên đã gặp được thiếu doãn Kinh Triệu mặc thường phục tới, phân tới quán mới bên này, nghe nói là cùng phường với Phúc Tuệ trưởng công chúa, còn từng nghĩ là có phải ngày nào đó có thể bắt gặp vị quý nhân này ra ngoài không? Nào ngờ trưởng công chúa lại đích thân vào quán ăn, còn tặng hoa quế, còn tặng cả thẻ bài tên món ăn!
Từ Khai cảm thấy chuyện này đủ để kể cả đời rồi.