Tiệm Cơm Nhỏ

Trương Viễn nhưng thật ra lại trầm ổn hơn, đem quan bài ra cho Triển Linh xem, “Cô nương quả nhiên nhãn lực tốt. Xin hỏi chúng ta nơi nào để lại dấu vết?”

“Cảm giác mà thôi.” Triển Linh lắc đầu. Nhìn vào chén canh trước mặt hắn nói: “Không cần chờ, không có độc nên sẽ không phát tác. Lạnh rồi uống không ngon.”

Mỗi nghề nghiệp đều có sự đặc biệt riêng.  Giống như bọn họ là nhân viên công vụ, trên người có loại khí chất khác hẳn với người bình thường. Hơn nữa lại là loại cảm giác này, không khỏi cho Triển Linh cảm thấy một loại hoài niệm thân thiết. Nàng cũng từng ở trời giá rét như vậy bôn ba khắp nơi.

Trương Viễn liền có chút xấu hổ, bất quá tâm tình được buông lỏng, lại kêu Triệu Qua ngồi xuống. 

Triệu Qua vẫn như cũ thập phần cảnh giác, bỗng nhiên nhìn về phía Thiết trụ cùng Nhị Cẩu Tử, “Hai người các ngươi phạm tội gì? Vì sao lại hoảng loạn như vậy?”

Hai người mặt liền đỏ lên, ấp a ấp úng nói không nên lời.

Triển Linh thay bọn mở miệng, “do thiên tai, các ngươi chột dạ cái gì.” Nàng nhìn về phía Trương Viễn, “Bọn họ là nạn dân đến từ phương Bắc.”

Trương Viện liền minh bạch, thì ra là không có hộ tịch. Triệu Qua cũng biết mấy năm trước thật có một nhóm lưu dân lưu lạc khắp nơi. Còn có có một vài du côn đục nước béo cò giả trang lưu dân khắp nơi phá phách cướp bóc, đã có không quá vài vụ án tử. Quan phủ nảy sinh ác đọc liền bắt một đám không ít lưu dân thành thật. Đều là chim sợ cành cong. Hai người này có phản ứng như vậy cũng không kỳ quái.

Hiện giờ xác thực còn có một bộ phận lưu dân rải rác bên ngoài. Chỉ là bọn họ không trái pháp luật lại an ổn sinh sống, cho nên nếu họ không gây ra việc gì, quan phủ địa phương cũng lười bỏ ra sức lực tìm kiếm. Chỉ là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi. 

Lúc sau không khí trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, lúc này mới tiếp tục ăn cơm

Tuy rằng bởi vì cảm thấy nơi hoang vắng này lại có dân cư cơ ngụ nên mới dừng lại xem xét. Nhưng Trương Viễn cùng Triệu Qua xác thực đã rong ruổi một ngày đường, hai chân tê rần, trong bụng đói khát. Lúc này lại nghe thấy cơm canh nóng hổi, đơn giản liền không khách khí nữa. 


Ăn liền hai cái bánh, lại uống hai chén canh xương hầm. triệu qua liền khen “Triển cô nương trù nghệ thật tốt, nên mở Khách điếm. Phía trước mấy chục dặm cũng có một khách điếm, nhưng thức ăn không cho người ăn mà. Cố tình trong phạm vi mấy chục dặm chỉ có một nhà khách điểm đó, không ghé không được. Người đi đường phàm là không muốn bị đói hoặc ăn ngủ ngoài trời cũng chỉ có thể ghé vài.”

Trương Viễn cười một cái, từ trong lòng đem ra một bức họa, “Làm phiền Triển cô nương cùng hai vị huynh đệ nhìn một cái có từng gặp qua người này?”

Lần này bọn họ  tới Hoàng Tuyền Châu xác thực là theo lệnh quan trên. Dừng ở nơi này bất quá cũng xuất phát từ bản năng nghề nghiệp.

“Đào phạm sao? Phạm tội gì?” Triển Linh lau khô tay, tiếp nhận bức họa. Nhìn thoáng qua liền trầm mặt. 

“Người này thật sự tội ác tày trời. Chính là hái hoa tặc! Trong vòng 3 tháng đã cướp đi trong sạch của mười mấy cô nương, còn trộm cướp tiền tài. Thật sự chém không hết tội!” Triệu Qua tay hung hăng đập bàn nói. 

Ở cổ đại này, cô nương bị mất trong sạch liền coi như xong rồi.

Triển Linh thở dài, thuận thế đem bức họa đưa cho cho Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử, “Các ngươi nhìn xem một chút.”

Có lẽ là do khác thời không nên thẩm mỹ có cũng bất đồng. Dù sao đánh chết nàng cũng không nhìn ra cái gì. 

Kết quả Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử nhìn nửa ngày, lại thảo luận nửa ngày, cuối cùng vẫn là gãi đầu,  “Khó mà nói.”

“Các ngươi lại nhìn kỹ xem.” Triệu Qua không cam lòng.

“Đừng làm khó bọn họ.” Triển Linh bất đắc dĩ nói. “Nói thật, đổi lại là các ngươi có nắm chắc nhận được sao?”


Trương Viễn cùng Triệu Qua liếc nhìn nhau đồng thời ho khan một tiếng.  Biểu tình có chút rối rắm. 

“Đây là bức họa theo người gần nhất thấy hắn miêu tả mà vẽ lại.” Trương Viễn sờ chóp mũi nói, “bức họa không đều là như vậy sao.”

Triển Linh không biết nên khóc hay cười, tâm tình rất có điểm một lời khó nói hết.

“Ngoài râu quai nón, nhìn mặt đều không rõ ràng, phỏng chừng từ bỏ đôi mắt cùng chiếc mũi có điểm đặc thù riêng, nơi nào có thể nhận ra? Không sợ nói câu không xuôi tai, mặc dù người này ngồi ở trước mặt các ngươi, chỉ cần hắn cạo râu, các ngươi dù ngày đêm xem bức họa này có thể nhận được?”

Trương Viễn cùng Triệu Qua hai mặt nhìn nhau liền không nói. 

“Chính mắt ta thấy qua bộ dáng của hắn, hóa thành tro ta đều nhận được.” 

Nhắc tới việc này Trương Viễn liền hận đến ngứa răng, “Hắn làm bị thương hai huynh đệ của ta. Nếu lại để hắn chạy thoát, ta thề không làm người!”

Triển Linh đứng dậy, từ trong lửa lấy ra một thỏi than. Đơn giản mài giũa, lại đi lấy tờ giấy.

“Có thể miêu tả hình dáng đặc thù của hắn? Ta có vẽ. Tuy không nhất định đến trình độ xuất sắc.” 

Dùng bức họa này thật là làm khó có nhân viên điều tra ở cổ đại. Cầmbức họa như vậy ra ngoài tìm đến năm tháng nào mới tìm được người


Trương Viễn cùng Triệu Qua nghe vậy ngẩn ra. Trao đổi ánh mắt lúc này mới mở miệng, “Trên dưới 30 tuổi, mặt chữ điền, lông mày….”

Thôi coi ngựa chết như ngựa sống, trái phải bọn họ cũng không tổn thất gì. 

Trương Viễn chậm rãi nhớ lại miêu tả cho Triển Linh. Triển Linh tay ở trên giấy thỉnh thoảng dừng lại, cùng Trương Viễn hỏi vài câu.

Mắt thấy một khuôn mặt quen thuộc dần dần lộ ra trên giấy, Triệu Qua rốt cuộc nhịn không được nữa vỗ tay tán dương, “Thần kì! Quả là thần kì! “

Triển Hạc bị hắn làm cho hoảng sợ bánh trong tay rơi trên đất lăn vài vòng mới dừng lại. Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử lập tức đem ánh mắt khiển trách quăng tới. Triệu Qua mặt đầy xin lỗi, lại tay chân vụng về dỗ vài câu câu. Ai ngờ tiểu hài tử ngược lại cách hắn càng xa hơn. Hai huynh đệ này lại càng thêm xem thường, quan sai thì lại như thế nào, đều không phải không biết dỗ tiểu hài tử sao!

Sau khi Triển Linh đem bức họa cho Trơng Viễn xem, hắn tâm tình kích động quả thật khó thể giữ được. Xem qua xem lại nói, “Thần kỳ!”

Triển Linh lắc đầu, “Ta cũng không phải chuyên nghiệp. Ngươi Nhìn đi còn có chỗ nào không giống ta lại điều chỉnh.” 

Phác họa người dựa trên mô tả vẫn là là do người nọ dạy nàng, cũng có một thời gian không vẽ qua, khó tránh khỏi có chút mới lạ. Cẩn thận chỉnh sửa sửa vẫn là tốt hơn.

Phân biệt nặng nhẹ, Trương Viễn quả thật lại cẩn thận nhớ lại, đối chiếu với bức họa, “Đúng rồi, hai con mắt của hắn lớn nhỏ không đồng đều. Mắt trái to hơn chút, mắt phải khóe mắt hơi rủ xuống. 

“Đúng rồi, chính là hắn!”

Nhị Cẩu Tử chồm qua nhìn tới, “Quả nhiên lớn lên không giống người tốt. Tướng từ tâm sinh lời này cũng có chút đạo lý.”

Triệu Qua liền khen ngợi không dứt, mừng đến mặt mày phát quang. 


“Thật là thần kỳ, dường như là một người sống sờ sờ đứng trước mắt vậy. Triển cô nương, đa tạ đa 

Có bức họa này hỗ trợ còn lo bắt không được sao.  Nếu bọn họ họ còn không bắt được tội phạm, dứt khoát lột bỏ một thân quan phục này, tập thể đi ra cửa thành treo cổ cho xong.

Trương Viễn cũng là mừng đến rạng rỡ. Đều không biết nói gì cho phải. 

Triển Linh nói cái, “ta lại vẽ thêm mấy bức rồi các ngươi vào thành tìm một sư phó có kinh nghiệm khắc bản in ra. Mặc dù sẽ có chút thay đổi nhưng tổng thể cũng khá giống với người thật.”

Trương Viển cùng Triệu Qua đều đứng dậy bái chào. Trịnh trọng nói lời cảm tạ, “Chúng ta thay mặt những cô nương bị hại đó cùng người nhà họ đa tạ Triển cô nương.” 

Ngay sau đó hai người vội cầm bức họa mà chạy như bay.

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử liền hận không thể hướng Triển Linh quỳ xuống, “Triển cô nương ngài là thần tiên hạ phàm đi!”

Nhị Cẩu Tử mặt đầy kính ngưỡng nói, “Những tú tài chỉ sợ cũng không có có phần bản lĩnh này.”

Lúc này Thiết Trụ một chút cũng không cảm thấy huynh đệ nhà mình vuốt mông ngựa. Mà cảm thấy nói như vậy rất chính xác, cũng liền gật đầu theo.  Thập phần cảm thấy hãnh diện. 

Triển Linh khẽ cười một tiếng, lúm đồng tiền trên mặt khẽ hiện, “Nói tốt cũng vô dụng, dọn dẹp bàn liền đọc sách.”

Hai người nhất thời cảm thấy như cha mẹ chết.  Dường như có gió lạnh thổi qua mặt, bất quá vẫn là vẻ mặt đau đớn kịch liệt mà gật đầu.

Đọc sách biết chữ gì đó, thật sự quá khó khăn. Bọn họ thật sự có chút không hưởng thụ nổi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận