Tiệm Cơm Nhỏ


“Thân phận Họa sư?” Chư Thanh Hoài nhẩm lại một lần nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ là dặn dò Hạ Bạch “Bất luận thân phận Triển cô nương kia thế nào, hiện giờ người ta cũng không ác ý, với lại thần kỹ phi phàm rất dễ bị người để ý, ngươi đi dặn dò trên dưới lần nữa, bảo bọn hắn quản chặt miệng mình, chớ có nhiều lời.”
Mặc kệ người kia là đồng lõa muốn trả thù, hay có tâm tư nào khác, thì đối vị Triển cô nương kia cùng ông đều không phải là chuyện tốt…
Được Chư Thanh Hoài dung túng, hai ngày sau Chư Cẩm lại “Trộm” chạy ra khỏi thành.
Hạ Bạch không cản, chỉ có nhắc nhở tiểu thư nhà mình mặc thêm áo choàng Quang âm giữ ấm, im lặng cưỡi ngựa đuổi theo.
Vừa rồi một trận tuyết lớn đổ xuống, xiêm y tầm thường khó mà chịu nổi.
Hắn định khuyên Chư Cẩm ngồi xe cho ấm áp, nhưng đại tiểu thư cho rằng ngồi xe dễ bị phát hiện, cưỡi ngựa nhẹ nhàng và linh hoạt hơn.
Hạ Bạch liếc nhìn nàng không nói chuyện.

Thầm nghĩ, nếu đại nhân không cho phép, sao tiểu thư có thể chạy ra ngoài được chứ? Còn nữa, cưỡi ngựa nhẹ nhàng linh hoạt sao, chẳng lẽ người quản ngựa đều là người chết hả, thiếu mất một con danh câu cũng không nhìn ra…
Thời điểm chỗ Triển Linh, mọi người đang tính ăn lẩu.
Đúng như nàng dự liệu, tuyết rơi quá lớn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh ý, ba ngày liên tiếp khách điếm không có một vị khách nào.
Nhưng Triển Linh lại không chút hoang mang hay nóng nảy, riêng Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử từng bị nghèo túng thì gấp đứng ngồi không yên.
Triển Linh thì khác, nhân cơ hội này nàng chuyên tâm chuẩn bị món ăn ngày tết, nàng liệt kê tỉ mỉ lên giấy sợ sẽ xót.
Xào nấu có hạt thông, đậu phộng nè, hạt dưa chờ quả khô sẽ làm, còn có trứng muối, món kho, bánh mật chưng, đồ ăn hộp, thịt viên… nhiều nhiều món.
Ngoài ý muốn bị xuyên qua nhưng không ảnh hưởng lắm đến nàng, nàng dốc sức mình làm việc và hưởng thụ, đền bù công việc quá khứ bỏ qua khoản khắc này, hơn nữa… nàng rất thỏa mãn.
Viết nửa ngày, nàng đứng lên hoạt động chân tay, nhìn thành quả một buổi sáng của mình nàng vừa lòng gật đầu, mùa đông đến, ăn lẩu nóng cay là tốt nhất.
Trước kia mỗi khi trời đông giá rét thế này, nàng cùng hắn cũng sẽ đi ăn lẩu.

Bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn trong gió, mà trong nhà hương khí bốn phía ấm áp như mùa xuân, ăn một ngụm đậu hủ nóng, uống một ngụm nhỏ rượu thì còn gì bằng!
Hiện giờ chỉ là hồi ức và cũng chỉ có thể là hồi ức mà thôi…
Ngày hôm qua Triển Linh kêu Thiết Trụ mua mấy cân đậu nành về nấu sữa đậu nành và ngưng kết làm đậu hũ đựng trong ống trúc, dành trộn rau xào hay ăn lẩu cũng ngon.
Mộc nhĩ ngâm nước trước, gan heo, mề gà cắt miếng, miếng khô, giá đậu, cọng hoa tỏi non, khoai tây phiến bày đầy một bàn.
Ngay cả Triển Hạc còn nhỏ mà khẩu vị ăn cay cũng khá tốt, cậu bé thích món đồ chua lắm, duy có Thiết Trụ thì không ăn được cay, bởi vậy, hắn thường xuyên bị ba người còn lại khinh thường…
Thiết Trụ có chút ủy khuất.

Loại chuyện khẩu vị này hắn sao làm chủ được a, từ trong bụng mẹ đã định vậy rồi, hắn cũng muốn ăn lắm chứ, nhưng một lần ăn cay nước mắt, nước mũi thi nhau giàn giụa, hai mắt sưng đỏ lên, thật muốn mệnh hắn mà.
Triển Linh đành chuẩn bị một nồi lớn cay và một nồi nhỏ không cay, Nồi không cay dùng xương gà xương vịt nấu nước lèo, thêm ít nấm nữa đã thỏa mãn Thiết Trụ rồi.
Lửa vừa nhóm lên, nước còn chưa sôi thì có tiếng gõ cửa cùng âm thanh réo gọi bên ngoài “Triển tỷ tỷ, ta tới ăn cơm nhà tỷ!”
Triển Linh bật cười, tự mình ra mở cửa cho nàng “Mũi tiểu thư thật thính, biết hôm nay chúng ta nấu món ngon mà đến, vào đi, vừa đủ thêm một phần ăn nữa.”
Hôm nay Chư Cẩm khôn hơn, ra đường biết mặc ấm đầy đủ, bên trong váy áo mặc thêm áo da thỏ, bên ngoài khoát áo choàng Quang âm, che kín không kẽ hở, thời điểm nàng tiến vào trên trán còn rịn chút mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra sức sống.
Hạ Bạch ăn mặc như trước kia, trong tay còn cầm theo một con hoẵng.
Con hoẵng này ít nhất cũng mấy chục cân, nhưng hắn một tay cầm rất nhẹ nhàn, có thể thấy sức lực rất to lớn.
Chư Cẩm liền nói “Hôm kia dưới thôn trang đưa lên, bên ngoài không dễ mua đâu, ta cân nhắc mãi, đưa cho ai đều không thích hợp không bằng đưa cho tỷ tỷ.”
Thứ này xác thật không dễ mua, một con sợ phải hai, ba mươi lượng bạc, Triển Linh liền từ chối.
Chư Cẩm nào chịu “Tỷ tỷ tốt, cái này trừ tiền cơm đi, ta còn muốn đổi vài thứ với tỷ tỷ đó! Nếu tỷ tỷ không nhận ta thật không tiện mở miệng.”

Tuy rằng nàng là đại tiểu thư, nhưng một tháng cũng chỉ có năm lượng bạc, nếu tìm Chư đại nhân xin tất nhiên là được, nhưng nàng không muốn ông biết lại lo lắng này nọ, liền vào bếp ôm luôn một con hoẵng mang theo.
Trước khi đi Chư Cẩm còn dặn dò “Nếu phụ thân có hỏi, các ngươi nói là ta mang ra ngoài cùng các tiểu thư khác mở tiệc trà biết chưa.”
Người trông giữ hàng tết nhìn nhau, thầm nghĩ lão gia khôn khéo như vậy, chuyện ma quỷ này có thể tin sao?
Một đám tiểu thư quan gia có thể ăn được mấy cân thịt? Làm gì lấy luôn cả nguyên con đi như thế chứ!
Chư Cẩm nói đến như vậy, Triển Linh không thể chối từ nữa, bằng không xem nàng ta là người ngoài rồi.
Nàng nghĩ nghĩ “Cũng được, sau này tiểu thư cứ đến cùng ăn với chúng ta.

Chút về thấy thích gì nói với ta một tiếng.”
Vị Chư tiểu thư này đúng là đủ hồ nháo, hy vọng Chư đại nhân không nghĩ do nàng xúi giục đi.
Lát cho nàng ít trứng muối cùng ngó sen đem về ăn… Đúng rồi, vừa vặn có gà vịt, thuận tiện làm chút món kho, cũng không biết ngài ấy có để vào mắt không.
Lần này Hạ Bạch cũng ngồi cùng, sau đó mọi người liền phát hiện… Hắn không ăn cay được!
Chư Cẩm gắp cho mình một khối đậu hũ đỏ, sau đó phát hiện kinh ngạc nhìn hắn “Ngươi không thể ăn cay sao?”
Dù mùa đông băng tuyết hay mùa hè nắng chói, ăn một ngụm đồ cay là hạnh phúc cỡ nào!
Nhị Cẩu Tử khều nhẹ Thiết Trụ, nói nhỏ “Đại ca, ngươi có bạn.”
Nhìn vị quan gia này rất uy phong, nhưng ăn cay lại không được đó? Hắn đắc ý.


Xem ra những người như vậy cũng có thứ không làm được.
Thiết Trụ nhìn Hạ Bạch tựa như huynh đệ tri kỷ tình thâm.
Chưa bao giờ bị người khác nhìn mình như vậy, bàn tay để dưới bàn nắm thành nắm đấm nhưng trên mặt lại thản nhiên như không có gì nói “Không phải vậy, thân là hộ vệ, trên mình luôn mang trách nhiệm, ăn thức ăn nặng mùi dễ bị bại lộ hành tung.”
Chư Cẩm chớp chớp mắt “Ban ngày ban mặt, cũng không cần ngươi che dấu tung tích.”
Lại nói, trước kia nàng chưa bao giờ chú ý Hạ Bạch có thể ăn cái gì không thể ăn cái gì, cảm thấy người này tuy không nhiều lời nhưng có thể tín nhiệm, dường như không gì là không làm được, hôm nay bỗng nhiên có phát hiện này liền cảm thấy mới lạ.
Triển Linh liếc nhìn Hạ Bạch đầy ý cười, cảm thấy người này thật sỹ diện, rõ ràng không thể ăn được mà còn… thật khổ thân.
Nồi nấu lúc lâu bắt đầu sôi ùng ục, hương khí cuồn cuộn sương trắng mênh mông, một đám người giơ đũa ăn uống thỏa thích.
Triển Linh gắp cho Chư Cẩm một khối huyết heo, Chư Cẩm hỏi đây là cái gì, nghe được đáp án vẻ mặt nàng liền hoảng sợ, run run nói “Triển tỷ tỷ, thứ này rất dơ mau ném đi, sao có thể ăn được!”
Thời đại này mọi người không tôn sùng nội tạng, trừ bỏ những thứ thịt cá sạch sẽ nấu nước dùng, hay nấu món mặn, riêng những món dân gian tuyệt không đụng vào.
Chư Cẩm là đại tiểu thư quan gia, song thân lại chú ý phong nhã, đừng nói đến ăn nhìn thấy cũng chưa từng.
“Ăn ngon lắm!” Triển Linh cười nói “Đối với thân thể cũng có chỗ lợi, đặc biệt là nữ tử, ăn bổ huyết đẹp da đó.”
Kỳ thật nội tạng linh tinh là thứ tốt, tuyệt đại đa số giàu vitamin cùng nguyên tố vi lượng, ăn nhiều một chút cũng không sợ khó tiêu.
Tuy rằng mới nhận thức không lâu, Chư Cẩm đối với trù nghệ cùng mỹ thực Triển Linh rất là tín nhiệm, mãi luôn do dự, lại thấy vẻ mặt nàng ăn say mê, rốt cuộc hạ quyết tâm gắp một khối nhỏ cho vào trong miệng.
Huyết heo mềm mại so với ăn thịt cá, rau dưa ngày thường hoàn toàn bất đồng, tư vị có chút quái nhưng mà không khó ăn.
Lại nói, lá gan Chư Cẩm cũng khá lớn, bằng không nếu là các thiên kim tiểu thư khác chỉ sợ bị dọa khóc rồi.
“Cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, tư vị cũng không tệ lắm!” Chư Cẩm rốt cuộc cười gật đầu.
“Không đúng?” Triển Linh liền cười “Ăn một hai lần chưa quen, sau ta cắt nhỏ tim, gan đem xào, bảo đảm tiểu thư nghiện luôn.

Còn có huyết vịt ăn cũng ngon, lần tới ta làm món miến canh huyết vịt cho tiểu thư nếm, ăn khi đang nóng, sợ ăn một ngụm rồi không cưỡng lại được!”
Chư Cẩm gật đầu, nghe mà nước miếng trong miệng tứa ra, cảm thấy vài lần tiếp xúc ngắn ngủn lại khiến nàng hiểu biết thật nhiều điều, còn hơn mười mấy năm nhân sinh của mình, cảm xúc trong lòng đầy rạo rực.

Thấy tiểu thư nhà mình dám ăn món dân dã, mà chính mình món ăn cay cũng không thể chạm vào.

Hạ Bạch cắn chặt răng, múc nữa chén gan heo, cưỡng bách chính mình không nhìn màu đỏ của ớt, mặt không cảm xúc cho vào miệng ăn sau đó nhìn mọi người.
Mọi người cùng nhìn nhau, a ui, thật đúng là có thể ăn được.
Không ai biết, cái tay kia Hạ Bạch để dưới bàn không ngừng véo muốn đứt đùi mình ra.
Đồ ăn ở trong miệng chẳng khác nào lửa nóng! Muốn thiêu cháy lưỡi hắn rồi!
Mọi người lại vô cùng náo nhiệt ăn một lát liền nghe Hạ Bạch bình tĩnh nói “Chư vị chậm dùng, ta đi nhìn ngựa một chút, xem nó có đi loạn không.”
Nói xong, liền đứng dậy rời đi, không để ai nhìn ra manh mối gì.
Quay lưng với mọi người dáng đi thẳng tắp, nhưng thực ra trước mặt mắt mũi muốn giàn dụa.
Vừa ra khỏi cửa, trên trán Hạ Bạch túa ra một tầng mồ hôi, không ngừng thở hổn hển.
Vừa rồi cơ hồ hắn đã dùng hết nhẫn nại cả đời mình, lúc này cả khoan miệng như bị thiêu đốt.
Rời đi lâu sợ sẽ bị hoài nghi, Hạ Bạch hung hăng hít sâu vài lần, nhưng mà hiệu quả cực nhỏ.

Hắn ngó trái ngó phải rồi ngồi xuống lấy một ít tuyết…
Miệng bị đông cứng, nóng rát đau đớn tạm thời đi xa, dựa vào chân tường nghỉ ngơi, hắn cảm thấy chính mình có chút xuẩn.
Vừa rồi hắn vì cái gì với cái thể diện hão này?
Thật sự không có ý nghĩa gì cả!
——————–.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận