Triển Hạc nuốt xong miếng thịt móng heo trong miệng rồi, nhìn miếng thịt cánh gà Triển Linh đút cho Tịch Đồng liền muốn ăn nữa, cậu hết nhìn miệng Tịch Đồng lại đưa đôi mắt long lanh nhìn tỷ tỷ nhà mình.
Triển Linh phì cười, liền xé miếng thịt cánh gà đút cho cậu, lại nhìn qua Lý thị nói “Tẩu vất vả rồi, nếm thử một chút đi.”
Lý thị thụ sủng nhược kinh, liên tục xua tay “Như vậy sao được, món ăn này rất quý, ta, ta mỗi ngày đều được ăn uống đầy đủ rồi, chưởng quầy lưu lại để bán đi.”
Đây là lời thật lòng, tuy ra ngoài kiếm sống nhưng nàng sống ngần ấy năm, chỉ có khoản thời gian này là thoải mái nhất! Mỗi ngày đều được ăn no mặc ấm ngủ an, phòng bếp luôn ấm áp, nơi nào được như ở đây? Nàng béo lên vài vòng rồi đó!
“Khách điếm chúng ta tuy làm ăn buôn bán nhưng không chỉ biết kiếm tiền” Triển Linh cười nói “Ăn đi, chỉ một chút thịt vụn, làm như ăn hết cả đống này luôn vậy?”
Lý thị cảm động ẩn nước mắt, vẫn mãi do dự, sau nhỏ giọng hỏi “Chưởng quầy, ta, ta có thể lấy về phòng ăn được không?”
Nhìn nàng Triển Linh khẽ cười “Ta biết nhà tẩu còn có lão nhân và hài tử, cũng biết hôm nay nam nhân tẩu đến thăm, tẩu cứ việc ăn ở đây, huynh ấy đến ta gói cho một phần huynh ấy đem về nhà ăn tết.”
Nữ nhân ra ngoài kiếm sống thực không dễ dàng, nàng có thể giúp đỡ liền giúp một chút.
Lý thị nghe xong nhất thời lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống không ngừng dập đầu, nói nàng là Bồ Tát trên đời, mặc cho Triển Linh nâng đứng lên cũng không chịu, phải dập đầu đủ mấy chục cái mới chịu bò đứng lên.
Đây chính là thịt đó, chưởng quầy là người hào phóng, nói cho là liền cho không tính toán gì.
Triển Linh thở dài “Về sau không cần như thế, không chỉ tẩu, phàm những ai làm công ở đây đều có phần cả, không nói đến nhiều ít, chỉ là muốn mọi người nếm chút hương vị.
Như trong nhà của Tiểu Ngũ, có người già và trẻ nhỏ, ta nào thiên vị mỗi mình nhà tẩu đâu? Tẩu không cần quá bận lòng về chuyện này.”
Nói xong, nàng kêu Lý thị đem khay lớn lại, lấy một chút món kho này đặt vào, xíu chờ bọn Tiểu ngũ lại dùng cơm.
Lý thị vạn tạ ngàn ân, nàng chạy đi lấy khay.
Triển Linh lại thầm than, cảm xúc qua đi thì phát hiện Tịch Đồng cùng Triển Hạc nhìn mình lăng lăng, bất giác nàng bật cười “Nhìn cái gì?”
Tịch Đồng lắc đầu, lại bĩu môi nhìn hướng bên kia “Muốn nếm thêm chút thịt cổ vịt nữa…”
Quả nhiên buổi trưa tướng công Lý thị tới, hai người họ nói chuyện tư mật trong chốc lát, hỏi thăm sức khỏe nhau, sau đó nam nhân kia thấy bà nương nhà mình đem ra một gói thịt thơm ngào ngạt, tưởng nàng trộm lấy nhất thời sợ tới mức chân tay mềm nhũn, mặt trắng không còn giọt máu, mặc Lý thị giải thích thế nào cũng không chịu tin.
Sau lại nháo đến trước mặt Triển Linh mới tin, lại một phen cảm tạ rồi mới cáo biệt ra về.
Thời điểm đi bộ về đến nhà trời cũng nhá nhem tối, hắn còn chưa về lão phụ thân ra cửa đứng chờ mặc gió lạnh run rẩy.
Gia cảnh bần hàn nên không thắp nhiều đèn, lão đứng híp mắt trông ra phía trước, nghe động tĩnh liền hỏi “Tân Quang hả con?”
Ông hỏi như thế không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi trời tối mịt rốt cuộc nghe được tiếng hồi âm lại.
“Cha, trời lạnh như vậy sao người ngồi ở đây?” Tân Quang vội vàng chạy lại nâng cha già dậy.
Lão cha vừa muốn mở miệng liền ngửi ra mùi thơm của thịt, sắc mặt đại biến mắng “Ngươi, tiền đâu ra mà mua chân vịt về hả? Con ta, cha tuy không có bản lĩnh lớn gì nhưng từ nhỏ đã dạy dỗ con thế nào, chúng ta dù có nghèo phải cho sạch rách cho thơm! Mà ngươi”
Nhà bọn họ rất nghèo, nào rỗi tiền mà mua thịt ăn chứ? Tiền này quả nhiên là tiền bất chính có rồi!
“Cha!” Tân Quang biết phụ thân hiểu lầm liền vội giải thích, nức nở nói “Chưởng quầy là người tốt, nói cho nhà ta ăn tết, xem như phúc lợi nhân công, người nhà được hưởng một chút, mọi người làm việc ở đó đều có! Còn nói, sau này phàm là ngày lễ ngày tết đều có cả!”
“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, người tốt cả đời bình an, vô ưu vô tai, Bồ Tát phù hộ!” Lão cha nghe xong lệ rơi đầy mặt, lại run rẩy hướng khách điếm vái lạy vài cái.
Đã lâu chưa có thịt ăn, trong lòng hai người lớn đều một mảnh ấm áp, cùng đỡ nhau đi vào nhà, thấy gió thổi vào nhà mạnh đến lắc lư cái đèn trên bàn, Tân Quang vội nhanh đóng cửa lại.
“Cha!” Hai đứa nhỏ còn mang yếm chạy ra ríu rít hỏi thăm nương khỏe không, Tân Quang ôm lũ trẻ sờ sờ đầu nói rất tốt.
Nằm trên giường đất, một phụ nhân tóc hoa râm ho khan vài tiếng, híp đôi mắt lão thấy bao giấy trong tay hắn liền hỏi “Con ta, đó là vật gì? Nghe mùi rất là thơm?”
Đều do bản thân bất tài, đến mùi vị thịt mà mẫu thân cũng quên luôn rồi…
Tân Quang lau mạnh nước mắt xong, đi qua ngồi bên cạnh bà mở bao giấy ra cười nói “Nương, chưởng quầy chỗ Tú Phân làm việc là người phúc hậu, hôm nay con đi thăm nàng, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận và béo hơn trước rất nhiều.”
Lão phụ nhân chân đi không tiện, nhưng nửa người trên không vấn đề gì, được bạn già kê gối ngồi dậy, nghe xong lời này miệng không ngừng niệm Phật “A di đà phật, người tốt hảo báo, Tú Phân đúng là có phước đức.”
Tú Phân là hảo tức phụ, nuôi dạy con tốt lại hiếu thuận cha mẹ chồng, dù có mệt muốn chết cũng chưa nửa câu oán hận bao giờ, nếu không có biện pháp nào bọn họ cũng không để nàng ra ngoài làm công cho kẻ khác.
Lão cha đem cái đèn dầu nhỏ lại cẩn thẩn để một bên, nhịn không được nói “Đúng là người tốt, chưởng quầy còn nói với Tân Quang, về sau mỗi dịp lễ tết đều có cả! Bao thịt này, sợ không chỉ mấy chục văn đâu!”
“Thịt!” Hai đứa nhỏ đứng phía sau hô lên, duỗi dài cổ nhìn vào.
Nghe lão cha nói không chỉ mấy chục văn, bọn họ cảm thấy nhận lễ này thực lớn quá.
Tân Quang vội mở giấy bao ra, giữa ánh sáng mơ hồ nổi lên một trận hương thơm ngây ngất, bên trong có nguyên một bộ móng heo lớn và mấy cánh vịt lớn, hai đứa nhỏ nhất thời nước miếng chảy ròng ròng, hai vị lão nhân cùng Tân Quang cũng không nhịn được nuốt cuồng nước miếng.
Này, sao nhiều như vậy?
Ăn như thế nào đây!
Hai đứa nhỏ tuy thèm muốn chết nhưng vẫn biết lễ nghĩa, hai tay vịn cạnh bàn không ngừng nuốt nước miếng hỏi “Cha, chúng ta, chúng ta có thể ăn sao?”
“Nương ăn chưa?”
Ba người lớn nhất thời lệ rơi đầy mặt, Tân Quang gật đầu thật mạnh, xé một khối to da thịt chân heo (vai chính) đưa cho hai đứa nhỏ “Ăn đi, nương con ăn rồi, cha cũng ăn rồi, cái này đều cho hai con cùng ông bà.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, cẩn thận nhận, lại quay sang đưa cho ông bà “Gia, nãi, ăn trước ạ.”
Hai vị lão nhân tuyến lệ tung hoành, đẩy tới đẩy lui, rốt cuộc hai lão nhân cắn một miếng nhỏ trước hai đứa nhỏ mới chịu ăn.
“Cha, thật thơm!”
“Mấy tiên sinh diễn thuyết về miếng thịt to có phải giống vầy không?”
Lão cha bảo nhi tử ăn, Tân Quang cười từ chối, nói mình đã cùng bà nương ăn qua.
Lời còn chưa dứt thì lão nương hắn thở dài nói “Con ta, ngươi chớ dụ dỗ chúng ta, tuy ta mắt mờ nhưng tâm chưa hồ đồ đâu? Nhớ năm đó con còn nhỏ chúng ta cũng dụ dỗ thế này, bây giờ ngược lại con dụ dỗ chúng ta sao? Ta cùng cha con giờ đều là phế vật, nếu con không ăn, chúng ta càng không cần ăn nữa.”
Nghe vậy hai mắt Tân Quang lại đẫm lệ, liền cầm thịt lên từ tốn ăn…
Màn đêm buông xuống, một nhà năm người ăn xong một cái chân heo, món còn lại bao cẩn thận treo cao lên xà nhà.
Móng heo gặm hết thịt, xương cũng không bỏ mà để dành hôm sau nấu mì hoặc cháo, quăng đi như vậy là quá xa xỉ!
Sáng hôm sau Triển Linh sên kẹo mạch nha, theo thường lệ Tịch Đồng cùng Triển Hạc làm cái đuôi đi theo, ngẫu nhiên chàng trợ thủ giúp nàng khiến Lý thị không có đất dụng võ.
Hôm kia mạch nha cùng gạo nếp đã lên men, dùng vải bố ép nhiều lần ra hết nước, Triển Linh cho hết nước vào bình gốm lớn, nổi lửa chậm rãi sên, dùng gậy lớn quấy đều không ngừng, dần dà, trong không khí bắt đầu tản ra một loại hương vị thơm ngọt.
Hơi nước bốc lên, chất lỏng trong bình gốm càng lúc càng sắt lại, cuối cùng là một màu vàng óng chẳng khác nào mật ong.
Triển Linh dùng một chiếc đũa nhúng vào rồi kéo lên, càng kéo cao sợi tơ kẹo càng mảnh như trong suốt.
Nàng nếm một chút rồi quay sang cười nói với Tịch Đồng “Có lẽ do dùng nguyên liệu tự nhiên nên cảm giác thơm ngọt hơn thì phải?”
Tịch Đồng cũng nếm một chút, lại hướng nàng giơ ngón cái lên, lắc đầu cười “Chỉ có muội làm được.”
“Đương nhiên!” Triển Linh vuốt cằm, bày ra một bộ dáng thập phần đắc ý.
Lại qua một lát, chất lỏng trong bình gốm càng đặc sệt hơn, Triển Linh múc ra một chén nhỏ lại tiếp tục sên.
Tịch Đồng có chút khó hiểu “Không phải đã hoàn thành rồi sao?”
“Đó là kẹo mạch nha, ăn thì ngon nhưng để lâu lại không được.” Triển Linh giải thích “Nơi này không có chất bảo quản, cũng không có tủ lạnh, mùa đông còn được, năm sau xuân về hoa nở, không bao lâu liền hỏng rồi.
Ta cần cất hết hơi nước, làm thành kẹo mạch nha viên, dành ăn trong năm cũng không vấn đề gì.”
Nói xong, nàng dùng chiếc đũa có đầu nhọn quết cao kẹo mạch nha lên, nghĩ nghĩ chút, sau cho khối cao lên thớt gỗ uốn hình con bướm đơn giản, sau đó đưa Triển Hạc “Xong, cầm đi chơi đi.”
Nàng không rành lắm làm đồ chơi bằng đường, bất quá lúc này có chút linh tính, tuy rằng xúc tu con bướm có chút thô, thoạt nhìn có chút buồn cười nhưng lại có vẻ thuần phác.
Hai mắt Triển Hạc sáng lấp lánh, vui mừng nhận lấy, lai đem lên mũi ngửi, sau đó thật cẩn thận liếm một ngụm, nhất thời miệng nhỏ há thành chữ O.
Thật ngọt a!
Tịch Đồng thấy thú vị, giúp cậu đội cái mũ da thỏ lên.
“U, đây là cái gì?”
Ba người đang cười, Chư Cẩm lâu rồi không thấy bỗng xuất hiện, thấy trong tay Triển Hạc cầm kẹo đường bươm bướm liền tò mò hỏi.
“Kẹo mạch nha.” Triển Linh vẫy tay nàng vào, đưa nàng con bướm khác “Muốn liếm hay cắn tùy tiểu thư, đừng quên đánh răng là được, bằng không ăn nhiều đường răng sẽ đau.”
Trước lạ sau quen, lúc này nàng làm con bướm so với con vừa nãy đẹp hơn.
Chư Cẩm ưa ăn ngọt, nàng ăn qua biết bao món điểm tâm rồi, mà con bươm bướm này nàng chưa từng thấy qua, nói chi dùng chơi chứ? Lập tức trưng vẻ mặt mới lạ nhận, không cần người thúc giục, cũng học Triển Hạc liếm.
“Oa! Thật ngọt!”
Hạ Bạch đi theo sau, bên eo đeo trường kiếm ngọc trông chẳng khác nào kiếm khách.
Thấy hắn Triển Linh cười, lại vội làm con bướm thứ ba đưa cho hắn “Hạ hộ vệ.”
Hạ Bạch trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên “Đa tạ ý tốt Triển cô nương, ta không cần.”
Hắn cảm thấy chưởng quầy này giống như đang dụ dỗ hài tử vậy!
Hắn đường đường là lục phẩm hộ vệ, phụ tá đắc lực tri châu đại nhân, trên người có quân công, nhiều lần xử lý qua trọng trách lớn, bất quá bây thời điều tới bảo hộ đại tiểu thư mà thôi, sao có thể đánh đồng hắn cùng tiểu cô nương, hài đồng được chứ?
Không ăn! Nói sao cũng không ăn!
Nhưng mà Chư Cẩm trừng mắt, hắn không thể từ chối đành vươn tay nhận, cầm con bươm bướm trong tay chẳng khác nào cầm bức lương nói lời cảm tạ.
Lại sau đó…Thật ngọt!
Không bao lâu sau, Triển Hạc, Chư Cẩm cùng Hạ Bạch vướng chân vướng tay này bị Triển Linh đuổi ra ngoài chơi, tiết trời hôm nay rất tốt, cũng không có gió.
Hai lớn một nhỏ liền ngồi dưới mái hiên híp mắt phơi nắng, trong tay cầm kẹo đường con bướm liếm từng ngụm từng ngụm một, cảm giác thực thích ý.
Ai, thật ngọt!
Lúc này trong phòng bếp không có ai, Triển Linh mới nhìn về phía Tịch Đồng cười nói “Cũng cho huynh một con nha?”
Nàng làm nghiện luôn rồi.
Tịch Đồng lắc đầu, Triển Linh có chút thất vọng, nhưng giây tiếp theo liền cười nói “Nhưng cái này không giống nha.”
“Được nhỉ!” Triển Linh lại kéo kẹo mạch nha lên, mười ngón tay đang muốn thư “Làm cho huynh con chó con thì sao?”
Nàng nhớ rõ người này giống như rất thích chó con, trước đây còn lén lút sờ cẩu người ta, bị người ta tưởng cướp đường mà đề phòng.
“Ta thuộc họ rồng.” Tịch Đồng nghiêm túc nói.
Triển Linh: “…” Huynh lừa ta sao.
“Thật sự ta thuộc long.” Tịch Đồng lặp lại lần nữa, biểu tình cùng ánh mắt càng thêm chân thành tha thiết.
Triển Linh nháy mắt biến thành mắt cá chết.
Hai ta cùng tuổi, tiến trường quân đội cùng năm, đều xem qua hồ sơ đối phương, sao ta có thể không biết huynh thuộc họ rồng chớ?
Thứ đồ kia là muội làm sao? Ta nên cảm kích muội coi trọng ta không?
“… Huynh đi ra ngoài cho ta!”
Ba người ở bên ngoài phơi nắng một lát thì nghe động tĩnh, cùng ngẩng đầu liền thấy người duy nhất lưu lại phòng bếp cũng bị đuổi ra, trong tay cũng cầm một chiếc đũa, trên đầu chiếc đũa… À? Một viên kẹo đường không tròn không méo?
Bị ánh mắt bọn họ nhìn, Tịch Đồng chậm rãi đi qua sau đó trầm giọng nói “Ta cùng với các người bất đồng.”
Chư Cẩm: “…”
Hạ Bạch: “…”
Có quỷ bất đồng, của ngươi chính là cái cầu!
Tạo hình cơ bản đều không có, rõ ràng do chưởng quẩy không để tâm làm!
Vậy mà còn làm ra vẻ ưu việt hơn người!
Có lẽ Tịch Đồng cảm thấy nam nhân cầm kẹo đường quả cầu nói chuyện cùng ba người họ không hợp lắm, vì thế không đứng lại mà nhanh nhẹn rời đi.
Nhìn bóng dáng chàng, Chư Cẩm liếm ngụm kẹo đường con bướm, bỗng hỏi Hạ Bạch bên cạnh “Nói xem, người này ai vậy?”
Vấn đề này quả thực khó trả lời, Hạ Bạch cắn xúc tu con bướm mờ mịt, lắc đầu nói “Không biết.” Chưa gặp qua, dường như đột nhiên xuất hiện, có điều quan hệ với Triển cô nương có vẻ thân mật.
Mà Tịch Đồng chân trước vừa đi, sau lưng đã bị Triển Linh hô trở về, bảo chàng giúp nàng xoa kẹo mạch nha viên.
Có cầu cũng không được, việc nên làm vẫn phải làm, nơi này do chưởng quầy định đoạt.
Kẹo mạch nha sên thành cao không còn hơi nước nữa, sau khi vo tròn thành những viên nhỏ, hong gió một chút liền cứng lại, có thể bảo tồn thật lâu mà không biến chất.
Mua được mẻ thịt lừa tươi, Triển Linh lấy một khối nấu, làm nhân bánh mè nướng, vỏ ngoài tơi xốp giòn giòn, bên trong làm thịt lừa mềm ngọt, ăn no mới dừng lại được.
Không ở trong thành, Chư Cẩm không cần bày ra vẻ tiểu thư đoan trang, nàng tùy tiền ngồi xem heo, sờ gà, cho vịt ăn, bây giờ nàng hòa cùng bọn Triển Linh ăn bánh nướng thịt lừa, ngẫu nhiên vụn bánh rơi vào bát vẫn vô tư lượm lên ăn tiếp…
Trước kia Hạ Bạch còn cố gắng năm lần bảy lượt sửa cách ăn uống này của nàng, nhưng giờ hắn đành từ bỏ, xem như không nhìn thấy hết phiền.
Không riêng Chư Cẩm, chính hắn cũng không còn câu nệ như trước, cầm móng gà gặm, ăn bánh nướng còn thuần thục hơn Chư Cẩm nhiều!
Hắn có thể gặm xương gà sạch sẽ, không dính lại bất cứ miếng vụn gân nào, đại tiểu thư rất bội phục hắn!
Bất quá so với vị huynh đệ mới nhận thức này, người ta không cần dùng tay ăn cánh gà, điểm này mới là khó khăn, hắn còn phải tiếp tục luyện tập…
Chư Cẩm ăn một hơi ba cái bánh nướng, một cái giò heo kho khiến bụng có chút căng tròn, nàng duỗi thẳng lưng xoa bụng rên hừ hừ, Triển Linh ăn xong phủi tay liền đi phòng bếp sên sơn tra.
Vùng này trồng nhiều sơn tra, sơn quả cũng nhiều, hạt sơn tra hạt dẻ hạch đào ở đây đều mẩy, không hề lẫn hạt lép nào.
Như hạt sơn tra này, vỏ mỏng, hạt màu hồng tròn vo, một chút tật xấu đều không có, cắn một ngụm mềm như bông, lần đầu tiên Triển Linh ăn được hạt cực phẩm như vậy.
Chỉ là ăn nhiều sẽ ê răng, trước tiên nàng kêu Lý thị rửa sạch, cho thêm đường bỏ vào nồi nấu, sên một hồi thành nước màu đường đỏ, lại có chút ngọt, pha chút nước lọc uống khá ngon!
“Triển tỷ tỷ, tay nghề tỷ thật là tốt!” Uống một ngụm sơn tra, Chư Cẩm thực yêu thích, nghĩ nghĩ một lát liền hô lên “Nếu ta là nam tử, sẽ dùng kiệu tám người tới rước tỷ về làm phu nhân của ta!”
Lời còn chưa dứt, Tịch Đồng cùng Hạ Bạch đồng thời cùng nhìn qua, ánh mắt cả hai giao nhau, cuối cùng lại yên lặng dời đi tầm mắt, an tĩnh uống nước sơn tra.
Ừ, chua chua ngọt ngọt, uống ngon thật.
“Tiểu thư thật không có tiền đồ mà!” Triển Linh cười muốn đau cả bụng, nhìn bánh tô da và siro sơn tra còn dư lại, nghĩ có thể để trong tiệm bán được không?
Nơi này sơn tra không quý, những cây cổ thụ trên núi thôn dân có ăn không hết, để mặc nó chín rơi đầy trên đất.
Thấy vậy Triển Linh thực xót của, mua hết mớ sơn tra của nông phu thì bảo hắn nhặt hết những quả rơi dưới đất đưa tới cho mình.
Không thể lãng phí đồ ăn, trời sẽ phạt đó!
Chư Cẩm cười hắc hắc không ngừng, uống xong ba ngụm hết thì muốn thêm ly nữa.
“Cái này uống nhiều không tốt cho dạ dày.” Triển Linh điểm trán nàng nói “Khi nào tiểu thư về ta lấy cho một bình.”
“Bánh nướng thịt lừa cũng muốn!” Chư Cẩm vội vàng bổ sung “Muốn ba cái, không, bốn cái, bốn cái! Tỷ tỷ yêu quý, bốn cái có được không?”
Cuối năm việc nhiều, phụ thân luôn bận việc đến khuya, thường xuyên quên ăn cơm rất không tốt.
Bánh nướng thịt lừa này tuy có chút thô thiển, nếu mình dụng tâm cắt thành khối nhỏ bày lên dĩa, phụ thân sẽ ăn thôi.
“Được.” Triển Linh thích tâm tính này của nàng, hồn nhiên lại có hiếu tâm liền lập tức đáp ứng “Thêm món kho nữa thế nào? Kẹo mạch nha có muốn hay không? Kẹo mạch nha viên chờ nó thực khô, lần sau mới lấy được.”
“Muốn muốn muốn,” Chư Cẩm cười hì hì nói “Ta thích nhất món lỗ tai heo, nhai nghe rôm rốp.”
“Tiểu thư quá dẻo miệng rồi, món đó nhắm rượu mới là tốt nhất.” Triển Linh cười lắc đầu, lại hỏi “Hôm nay lại đây, không phải chỉ vì mấy món ăn này đúng không?”
“Đúng là không gì gạt được tỷ.” Chư Cẩm lôi kéo tay nàng nói “Triển tỷ tỷ, còn hơn nửa tháng là tết, năm ngày sau trong thành có hội chùa, mấy ngày liên tiếp thả hội đèn lồng, tỷ lúc nào cũng bận việc, đi dạo đi, để ta một lần làm chủ nhà khoản đãi.”
Hội chùa? Cái này thật đúng là chưa có đi nha.
Triển Linh nhìn về phía Tịch Đồng, ý tứ là có đi hay không?
Tịch Đồng hơi mỉm cười “Đi thôi.”
Triển Linh gật đầu, vậy đi!
“Đúng rồi,” Lo ăn uống tận hứng suýt chút nữa nàng quên chính sự “Tiểu thư biết làm sao để định cư ở đây, và nộp thuế như thế nào không?” Nhóm bọn họ đều không có hộ khẩu, trước kia cửa tiệm nhỏ chưa nói, nhưng càng lúc càng mở rộng, cứ như vậy thì không được, vẫn là sớm chuẩn bị trước thì hơn.
Tuy là hỏi Chư Cẩm nhưng Triển Linh lại nhìn Hạ Bạch, bởi vì nàng khẳng định Chư Cẩm không hiểu biết chuyện này.
Quả nhiên, Chư Cẩm nghe xong mặt đầy mờ mịt, theo bản năng quay đầu nhìn Hạ Bạch “Ngươi biết không?”
Hạ Bạch liếc nhìn Triển Linh một cái, thấy chưởng quầy cười hiền lành với mình, thở dài hắn nói “Hiện giờ các người có sản nghiệp, muốn ở lại cũng không khó, nếu muốn nộp thuế, liền giao thương thuế họ làm, đó là thương tịch.”
Khoảng thời gian trước hắn cùng đại tiểu thư biết vị chưởng quầy này không có hộ khẩu, đều thực sự khiếp sợ! Không có hộ khẩu lại dám quang minh chính đại buôn bán lớn thế sao?
Bất quá khi nghe nàng nói, bản thân cố gắng chân chính kiếm sống, còn thu lưu lưu dân, lại ước thúc bọn họ không gây chuyện, cũng xem như một cọc chuyện tốt.
Hiện nay dân cư cũng được triều đình coi trọng, không có dân cư liền không người kinh doanh, không người kinh doanh liền không có thu nhập từ thuế, không có thu nhập từ thuế toàn bộ quốc gia đều không thể vận hành! Cho nên triều đình ban xuống, tiêu chuẩn quan phụ mẫu quan trọng là thu thuế, nếu có người chủ động thỉnh cầu cư ngụ, chỉ cần không có tiền án gì, lại có năng lực kinh doanh, bất chấp chính giả không cần phản đối.
Triển Linh gật đầu “Thương tịch cùng nông tịch bình thường phân biệt như thế nào?”
Hạ Bạch liếc nhanh qua Tịch Đồng một cái nói “Cũng không sao, cũng không ảnh hưởng lớn đến khoa cử sau này, quan trọng đóng đủ thuế.
Nông tịch nộp thuế một phân bốn năm, thương tịch đóng gần ba năm, di động trên dưới sáu bảy nhị phân.
Khi cần quyên tiền vì nhiệm vụ quan trọng hoặc cho chiến loạn, cũng sẽ có yêu cầu nhưng không ràng buộc quyên tiền tình huống phát sinh.”
Nói trắng ra là, chính là tránh nhiều lưu dân đến cư ngụ.
Nếu như bảo Triển Linh cùng Tịch Đồng đi trồng trọt, tuyệt đối bọn họ không có khả năng.
Thứ nhất bọn họ không tinh thông, thứ hai nông dân dựa trời kiếm cơm, nếu không có khả năng, dù quanh năm suốt tháng mệt chết cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, không có lời, không có lời…
Thấy Triển Linh như suy tư gì, Hạ Bạch lại nhắc nhở “Các người nhắc đến cũng thật vừa vặn, cuối năm việc nhiều nên không ai để ý, nhưng qua năm sau mọi người rảnh rỗi, các người khó mà giấu được chuyện này.
Đến lúc đó một khi bị xem xét, các người không có hộ tịch, không nộp thuế, nhẹ thì phạt tiền gấp bội, nặng thì bị bỏ tù, kê biên gia sản, cô nương xem rồi làm sớm chút đi.”
Đây là một phương diện, thứ hai đứng trước tiền tài người người mê mắt, trước đây thời điểm bọn họ nghèo khó không ai chú ý, mọi người mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng hôm nay mỗi ngày khách nhân lui tới rất nhiều, thanh danh cũng dần đi lên, chỉ sợ trong thành có vài người nhớ thương đến…
Triển Linh cùng Tịch Đồng nói đa tạ, quyết định sáng mai liền vào thành đem chuyện này làm.
Chờ Chư Cẩm cùng Hạ Bạch đi rồi, Tịch Đồng mới hỏi “Ta, đệ đệ, cũng cùng nhau làm?”
Thời điểm các chiến hữu ở bên nhau xem như người nhà, miệng thường nói ‘Ba ta, mẹ ta, ca ta, tỷ ta’ Triển Linh cũng không quan tâm mà gật đầu “Cùng làm, trước mắt không ai nói trước được điều gì, cứ làm trước đã, sau rõ ràng sẽ tách hộ ra.”
Gần đây tâm tình Chư Thanh Hoài có chút phức tạp, lúc vui lúc buồn.
Vui chính là nữ nhi mỗi ngày đều vui vẻ, tinh thần hoạt bát, làm phụ thân tự nhiên là cao hứng rồi.
Mà buồn chính là… Khuê nữ nhà mình hành sự ngày càng không kiêng nể gì, cái đồ kỳ quái gì cũng dám ăn!
Như buổi tối hôm qua, nữ nhi chuẩn bị ăn khuya cho mình, cảm thấy trong lòng thực an ủi, cảm khái không thôi, kết quả mở hộp đồ ăn, suýt nữa ông hô lên!
Đây là những thứ gì!
Hơn nửa đêm, một văn nhược thư sinh như ông thình lình thấy hộp đồ ăn đều là lỗ tai…
Quả thực mặt không còn chút máu!
Cho dù là lỗ tai heo, cũng là lỗ tai không phải sao?
Nếu không phải ở quan trường nhiều nằm, mặt luyện ra Thái Sơn không đổi, chỉ sợ đã sớm gọi hộ vệ trong phủ đưa đi rồi!
Nếu không phải biết do nữ nhi đích thân chuẩn bị, ông thật sự hoài nghi có kẻ cố ý mưu hại mình! Rõ ràng là muốn hù chết ông mà!
Cái bánh tô da nhân thịt kia không biết làm thế nào, ăn thập phần thơm ngon, hay nước hồng trà cũng vậy, chua ngọt ngon miệng, ăn vào thực thoải mái tinh thần, chỉ là này lỗ tai heo này…
Thứ này là đồ vật dơ bẩn, sao có thể ăn đây!
Chư Thanh Hoài sầu muộn vuốt vuốt chòm rấu thiếu điều muốn vuốt chọc nó luôn.
Ăn sao? Thật khó mà mở miệng nổi.
Không ăn? Tốt xấu đều là một phen tâm ý của nữ nhi, sao nữ nhi có thể hại ông được…
Cuối cùng, tình yêu thương nữ nhi chiếm thượng phong, Chư Thanh Hoài dồn hết dũng khí cầm đũa lên.
Sau đó… Di di, cái hương vị này, cái vị này?
Lỗ tai nhai nghe rôm rốp, uống thêm chút rượu ngon năm xưa cất sau góc kệ quả là tuyệt, ăn uống no đủ, một giấc ngủ này của ông thực ngon lành….