Khó có người có lòng hảo tâm như vậy, bọn họ sao còn không biết đủ chứ!
Tiểu cô nương bị đánh mạnh một cái lảo đảo muốn ngã, ngỡ ngã nhào ôm đất mẹ thì được một bàn tay to đỡ sau lưng.
Nhìn lại cô bé phát hiện, người lúc nãy còn ngồi trên lưng ngựa giờ sao ở chỗ này rồi? Đây là thần tiên phi bay sao?
“Không sao chứ?” Tịch Đồng nhìn cô bé hỏi.
Mặt tiểu cô nương đỏ lên, lắc lắc đầu, lại nói lời cảm tạ.
Tịch Đồng nhìn qua Triển Linh một cái, thay nàng nói chuyện “Ý cô nương này muốn nói là, đồ vật cần làm quá nhiều, làm nhất thời sẽ không xong, nếu rỗi rãnh, các người nguyện ý đến chỗ chúng ta làm không?”
Chỉ một ánh mắt cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì rồi!
Triển Linh tán thưởng chàng hiểu ý mình, lại gật đầu với hai tổ tôn kia “Đúng vậy.”
Nàng vừa dứt lời, tiểu hài nhi vui mừng nhảy dựng lên, nhưng lão hán thì lại do dự.
Người ta hảo tâm như vậy, còn cấp đường sống cho mình, có lẽ do thương hại bản thân mình già và trẻ nhỏ, chỉ sợ cũng không có việc gì làm, họ nói vậy để mình yên tâm thôi!
Người ta thiện tâm, mình không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thật không tốt, không tốt.
Thấy vẻ mặt của lão hán, Triển Linh đoán được lão muốn nói gì, cho nên đoạt nói trước “Ta không lừa lão, thật ra khách điếm chúng ta mới khai trương mấy tháng nay, bàn ghế, giá đỡ, hòm xiểng vẫn chưa đầy đủ, vốn muốn kiếm thợ mộc chuyên trách bổn tiệm, chỉ là vẫn chưa tìm được người.
Nếu lão nguyện ý đến làm công cho chúng ta, ta cũng thuận tiện mà các người cũng không cần chạy đông chạy tây như điên kiếm sống.
Cũng không cần trả lời lúc này, ngài trước thong thả vào thành nhìn một chút, nếu có chuyện cần làm trước thì cứ việc làm; Nếu xong rồi, nguyện ý đến làm cho chúng ta, thì đến Khách Điếm Một Nhà cách đây bốn mươi dặm ngoài thành.”
Mặc dù Tịch Đồng thích khắc gỗ, nhưng cũng chỉ biết khắc gỗ thôi, nói không dễ nghe một chút thì chính là không biết làm gia cụ thông dụng…
Mở khách điếm yêu cầu nhiều ít phải có gia cụ, mà trong phòng Triển Linh cũng chỉ có một cái bàn và một cái băng ghế dài, đừng nói đến cái rương hay ngăn tủ gì đó, đều không có.
Hiện tại định cư càng lâu, xiêm y chăn đệm đủ màu nhiều dần, muốn cất giữ để nơi nào đây?
Chưa nói đến mỗi ngày gia cụ phát sinh hư hỏng, lại phải chạy tìm người sữa chữa, mà nơi bọn ở lại cách xa thành trấn, thợ mộc lười ra đến, họ kiếm cớ này nọ, rồi chèn ép giá cả, thực sự rất phiền lòng.
Đồ dùng hiện tại không phải là plastic hay dạng hợp kim thời hiện đại, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều làm từ gỗ nên địa vị thợ mộc rất có giá, nếu tìm một thợ mộc giỏi thì thật là khó.
Nhưng nếu tìm được thợ mộc riêng cho mình thì còn gì bằng?
Nhìn hai tổ tôn này có vẻ thành thật, mà lão hán hiểu chuyện, lại chịu thương chịu khó, không sợ ngày sau làm ra chuyện xấu gì.
Nghe nàng nói như vậy, lão hán kia mới miễn cưỡng tin vài phần nhưng vẫn còn do dự.
Triển Linh cũng không miễn cưỡng, chỉ nói rõ ràng một lần nữa rồi vào thành.
Trước tiên là đến khách điếm an trí hành lý.
Thời điểm đăng ký tại quầy, tiểu nhị nhìn ba người bọn họ vài lần, thấy nàng viết thông tin cá nhân lên bảng đăng ký liền hỏi dò “Cô nương chính là lão bản Khách Điếm Một Nhà Triển cô nương sao?”
Triển Linh cười gật đầu “Không tồi, chính là ta.”
“Thật đang chờ cô nương đây,” tiểu nhị vỗ bàn tay cười nói “Hôm qua có vị Chư cô nương tới, nhờ tiểu nhân chuyển lời hộ, nàng nói hôm nay ăn trưa xong sẽ tới tìm cô nương chơi, bảo cô nương đừng đi đâu xa.
Nói là trước đó được cô nương chiếu ứng, nên lần này nàng ấy muốn trả lễ chủ nhà.”
Triển Linh cùng Tịch Đồng nhìn nhau gật đầu đáp “Được.”
Nợ nhân tình, chính là có qua có lại, huống hồ gia cảnh Chư Cẩm không phải dạng người bần hàn, nếu nàng không làm theo lời tiểu nhị dặn, chỉ sợ trong lòng tiểu cô nương khó chịu, khó mà thoải mái đối diện cùng nhau.
Cả nhà đi cất hành lý, thấy thượng phòng quả nhiên rộng rãi lại sạch sẽ ngăn nắp nên rất vừa lòng.
Khó khăn mới tới một chuyến, sao lại không đi dạo trong thành chứ?
Triển Linh bảo Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử không cần đi theo, nàng cùng Triển Hạc, Tịch Đồng thu thập một chút liền ra cửa.
Tuy còn rất sớm nhưng trên đường lúc này thực náo nhiệt, đặc biệt tại những nơi cửa hàng lớn, bên ngoài đều giăng đèn kết hoa, những tửu lầu lớn còn treo hồng lục hoàng tú cầu mua vui, cũng có chỗ thỉnh vũ sư ca múa, thật hấp dẫn lực chú ý khách nhân đi qua.
Dòng người chen chúc xô đẩy thật náo nhiệt, những chỗ trước kia trống trải bày lên lớp lớp sạp hàng, buôn bán đủ loại món ăn vặt, đồ chơi.
“Trâm cài hoa thường, trâm cài tốt! Tám văn tiền một cái, mười lăm hai văn một cái!”
“Túi tiền, túi tiền, Long Thần phù hộ, năm sau bách độc bất xâm!”
“Hạt dẻ rang đường nóng hầm hập, ngon ngọt! Nhiều đường!”
“Mứt hoa quả đủ loại, mứt đào, hạnh khô, lê bô, nước vải, một chén khai vị, hai chén cường thân!”
Thời điểm họ rao những lời này, gương mặt đầy ý cười còn có chút khoa trương vặn vẹo thân mình, lại cầm mấy trương giấy dầu phất phất mời chào, dẫn tới nhiều đại cô nương tiểu tức phụ đi ngang qua đều che miệng cười duyên.
Cách đó không xa nơi một vòng người vây quanh, lâu lâu phát ra từng đợt hoan hô dồn dập cùng âm thanh trầm trồ khen ngợi, không đợi Triển Linh đi qua nhìn chuyện gì thì ở giữa bỗng bốc lên một ngọn lửa, bá tánh vây xem nhất thời một trận thét chói tai, sau đó chẳng khác nào thủy triều rút thì lại một trận cười to đại náo, tiếng vỗ tay vang lên như nước.
Thấy vậy Triển Hạc bị hoảng sợ, sau lại cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ mang theo hưng phấn hồng nhuận.
Triển Linh cũng thấy thú vị, quay đầu nói với Tịch Đồng “Trước đây xem phim truyền hình diễn, không ngờ giờ được tận mắt thấy.”
Đây là phun hỏa trong truyền thuyết, người biểu diễn ngậm rượu mạnh hoặc dầu hỏa trong miệng phun ra như cây đuốc, nếu là thuần thục thì biểu diển đủ loại đa dạng.
Gương mặt Tịch Đồng mang theo ý cười, đùa vui nói “Đúng là có vài phần công phu thật, không thì tự thiêu cháy bản thân mất.”
Chàng đang nói thì có một đội nha dịch mặc quan phục tuần phố tách mọi người ra đi tới, ngay lúc tiếng âm vang giảm thì hô to “Trời vật hanh khô, cẩn thận củi lửa, cẩn thận một chút!”
Hô xong rồi, cũng không đợi người bên trong phản ứng gì lại vội vàng đi qua chỗ khác.
Triển Hạc ít khi ra cửa, nhìn thấy cái gì cũng đều mới mẻ, lại thấy trong tay những đứa trẻ khác cầm đồ ăn vặt, tiểu gia hỏa cũng muốn mua ăn.
Ra ngoài đi dạo, bản thân cầm theo đồ ăn là một chuyện, ăn đồ mua từ bên ngoài lại là một chuyện khác.
Có lẽ đồ ăn ngoài không ngon bằng nhà làm, nhưng hòa chung không khí này thực vô pháp kháng cự lại.
Món Hồ lô ngào đường được chọn mua đầu tiên, Triển Linh lấy ba đồng tiền lớn cho Triển Hạc mua một chuỗi.
Nhận chuỗi sơn tra từ lão trường, thế là cậu cũng có đồ ăn giống đồng bạn mình rồi.
Triển Hạc cầm đứng đó cười ngây ngô mà không vội ăn.
Đi thêm vài bước lại thấy người ta bày bán tượng nặn bằng bột, đồ chơi làm bằng đường, chuyện đó không nói đi, nhưng nhìn mấy que kẹo kia nặn đủ hình đủ dạng, Triển Linh nhớ tới hôm mình làm kẹo mạch nha kia, nhìn Tịch Đồng làm mặt quỷ cười nói “Nhìn thấy không, ở đây có rồng đó.”
Mí mắt Tịch Đồng không xốc lên một chút, tất nhiên bình thường mà.
Từ khi nào chàng thích đồ chơi làm bằng kẹo đường hả, mà chàng cũng không phải hài tử, mấu chốt là ai làm ra món đó thôi, thực không biết sao?
Đồ chơi làm bằng đường cũng là làm từ kẹo mạch nha, nhìn kẹo màu vàng tươi, theo hương gió lạnh toát lên mùi dịu ngọt, hiếm lạ nên được nhiều trẻ con và tiểu cô nương yêu thích.
Một cái hai mươi văn tiền cũng không tính quá mắc nên rất nhiều mua, người nặn đồ chơi đó bận rộn liên tục.
Kẻ mua được liền gấp không chờ nổi cho vào miệng ngậm, cũng không nỡ cắn mà từ từ nhấm nháp, mang chút đắc ý nhỏ khoe khoan xung quanh.
Món này kỳ thật nhìn đẹp hơn là vị ngon, chỉ là lúc này khó có được món ngọt, trừ bỏ gia đình phú quý mua rồi liền ăn thì những gia đình bình thường mua rồi để ngắm chứ không nỡ ăn.
Triển Hạc cắn trái sơn tra trong miệng, vị rất ngọt nhưng không bằng tỷ tỷ nhà mình, hứng thú liền giảm xuống một chút, lúc này nhìn thấy đồ chơi làm bằng đường mắt cũng không dời đi được.
Triển Linh vỗ vỗ cái ót cậu cười tủm tỉm hỏi “Muốn một cái sao?”
Tiểu hài nhi nhìn chằm chằm một lát, lại nhìn chuỗi sơn tra hồ lô lớn trong tay mình, do dự một chút vẫn ngượng ngùng gật đầu.
Cậu thật rất muốn a.
“Được, tỷ mua cho đệ.” Triển Linh rất vui, đứa nhỏ này không phụ công nàng dưỡng dục.
Nếu là trước kia, nó nào dám chủ động muốn cái gì? Luôn tỏ ra rất hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, làm người thấy mà đau lòng không thôi.
Triển Linh còn chưa lấy tiền mua thì Tịch Đồng đã đếm xong hai mươi cái tiền đồng đưa cho người thổi đồ chơi làm bằng đường.
“U, còn có vốn riêng à!” Triển Linh thấy vậy lập tức trêu ghẹo nói.
Tịch Đồng cong khóe môi, nghiêm trang nói “Nam nhân mà, vẫn nên lưu lại một chút vốn riêng mới được.”
Ngày ấy đích xác chàng đưa hết phần lớn vốn liếng của mình, bất quá cũng để lại một chút, nếu không chi tiêu gì thì dăm ba năm cũng không ngại.
Nếu gặp chuyện gấp cũng có tác dụng, đi lại bên ngoài đôi lúc cũng cần tiền, chẳng lẽ vì thiếu mấy đồng tiền mà nghẹn chết sao? Cho nên cần giữ phòng thân một chút.
Ai ngờ lúc này đưa tiền, vẻ mặt hai người đều không tốt.
Thổi đồ chơi làm bằng đường chính dùng sức quấy nồi kẹo mạch nha lấy ra một dúm, dùng hai tay nặn hình thù theo ý thích, thấy Tịch Đồng đưa tiền qua, lập tức ngừng chút rồi lại thuần thục làm tiếp, sau đó lại tiếp tục niết đường.
Triển Linh & Tịch Đồng “…”
Lão tử nắn được một nữa lại có người trả tiền, lại có người trả bằng bạc vụn, lão lại bới rương tiền thối, sau đó lại tiếp tục nặn đường, động tác đó lặp đi lặp ại như nước chảy mây trôi.
Triển Linh & Tịch Đồng “…”
Sau khi niết không sai biệt lắm, người đó dùng miệng thổi lên, ước chừng quá cố sức, thổi được vài cái lại ho khan lên, sau đó dùng tay áo lau rồi lại tiếp tục thổi.
Triển Linh & Tịch Đồng “…”
Hai người liếc nhau, không nói hai lời nắm tay Triển Hạc quay đầu liền đi.
Người thổi đồ chơi bằng đường vẫn chú ý bọn họ, thấy bọn họ đi liền hô “Cô nương, thiếu gia, các người còn muốn đồ chơi bằng đường không?”
“Không!” Triển Linh cùng Tịch Đồng không quay đầu lại, cùng trả lời.
Triển Hạc bị hai người họ thình lình lôi đi ngốc đơ, nghiêng ngả lảo đảo đi theo vài bước lúc sau mới hồi phục tinh thần, ủy khuất túm quần áo Triển Linh, lại chỉ sạp đồ chơi làm bằng đường phía sau, ý tứ là sao không muốn nữa!
Triển Linh hít sâu một hơi, cuối xuống giữ bả vai nhỏ cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói “Nói cho đệ nghe, chỉ cần tỷ tỷ còn có một hơi, tuyệt đối không cho đệ ăn thứ đồ vật này!”
Thật là muốn mệnh mà, không có ý thức vệ sinh gì cả, vậy mà ra mở đồ ăn vặt!
Chúng ta ăn kẹo mạch nha viên nhà mình, sạch sẽ lại vệ sinh, ăn còn ngon hơn họ làm nữa..