Tiệm Cơm Nhỏ


Ở bên ngoài, vợ chồng Lam Nguyên nghe tiếng nhi tử cười vừa vui mừng vừa chua xót:
Vui mừng chính là cuộc sống hài tử trôi qua không tồi, chua xót chính là, hiện giờ nhi tử chưa nhận bọn họ, xem bọn họ chẳng khác nào kẻ buôn người mà trốn chạy, trong khi đó, đối với người ngoài lại cười thoải mái…
Nhìn sắc mặt bọn họ Chư Cẩm liền có thể đoán được họ đang nghĩ gì, lập tức lên tiếng an ủi “Cha nuôi mẹ nuôi, các người cũng đừng nghĩ nhiều, cũng không cần khổ sở mà phải nên cao hứng mới đúng.”
Lam phu nhân thở dài “Đúng vậy, tất nhiên nên cao hứng rồi, Triển cô nương quan tâm nó như vậy, ta càng biết thế này là may mắn.”
Đây cũng là được ông trời phù hộ, bằng không giữa trời giá lạnh, nước đóng thành băng, một tiểu hài tử bị ném bên ngoài, không nói đến mất mạng, nếu gặp người không tốt, không chừng còn bị đem đi bán qua bán lại! Cuộc sống nó không bằng chết rồi sao?
Nhân tình hiện giờ đạm bạc, mọi người đều chỉ quan tâm chuyện nhà mình, có ai rảnh quan tâm chuyện nhà người khác, hay xen vào việc nhà người khác? Nói câu không dễ nghe một chút, ít đi một hài tử, chính là bớt đi một miệng ăn giảm chi tiêu trong nhà rồi!
Triển cô nương này, tâm xác thật đủ nhân hậu.
“Đúng vậy ạ!” Thấy bà nghĩ thông suốt, Chư Cẩm cũng vui mừng hơn, lại rèn sắt khi còn nóng nói “Hiện giờ ba nuôi mẹ nuôi mới nghe thấy, bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, cái khó chính là, mỗi ngày Triển tỷ tỷ đều là người như thế! Đệ đệ thông tuệ như vậy, sẽ biết ai là người thiệt tình đối tốt với nó.

Hai người lâu không gặp nên thấy mới lạ, ngày sau một nhà đoàn viên, sớm chiều gặp nhau, còn sợ không thay đổi được cái nhìn của đệ ấy sao?”
Phu thê hai người cùng gật đầu, trong lòng bất giác có nhiều kỳ vọng một chút “Con nói rất đúng, là do chúng ta quá nóng nảy.”
Mới qua năm, đã hừng đông mà trời vẫn tối mù, ăn cơm trưa được một lúc thì mới thấy chút nắng chiều phía chân trời.

Ánh nắng quyện cùng mây tạo nên một bức tranh đồ sộ xinh đẹp mê đắm lòng người.
Phía tây mặt trời chưa lặn, phía đông ánh trăng đã muốn chiếm chỗ rồi, hai vầng nhật nguyệt cùng hiện diện, cảnh vật đầy hoành tráng và mỹ lệ.
Lam Nguyên đứng ở cửa sau nhìn trời, cảnh đẹp như vậy mà trong lòng lại buồn bực, khó tránh khỏi nỗi lòng thi sĩ muốn nổi lên…
“Sắc trời không còn sớm, ta phái hai gã sai vặt hộ tống con về nhà, về sớm một chút tốt hơn.” Thi ca trong lòng trỗi dậy dạt dào, mặc niệm trong lòng một chút ông mới xoay người nói tiếp “Miễn cho Chư huynh lo lắng.”
“Không sao,” Chư Cẩm không để ý nói “Khi đi con có nói cùng cha, ông biết các người sẽ không liền trở về nên nói con cứ ở đây đợi, Hạ Bạch sẽ tới đón về.”
Triển tỷ tỷ đang làm cơm chiều, lúc này mà đi sao, ta nào có điên!
“Sao cũng được,” Lam Nguyên gật đầu, rồi bỗng cất giọng nói “Chư huynh hành sự luô thận trọng, mỗi khi thư từ qua lại cũng hay nhắc tới con, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ… So với huynh ấy, người làm phụ thân như ta thực sự quá nhiều thiếu xót!”
Hạ Bạch lui tới nhiều lần nên quen cửa quen nẻo, không cần nhiều lờicũng không cần chỉ dẫn, trước đi rửa tay sạch sẽ, sau đó đi thẳng vào nhà bếp phụ bưng bê thức ăn lên bàn.
Trừ bỏ bánh bao chiên còn có canh trứng, mì sợi ngũ sắc hương thơm thanh nhã, trình bày đẹp mắt, nhìn là muốn ăn ngay.
Ai yêu cay còn có một mâm đồ chua, nhai nghe rôm rốp, ăn vào miệng liền không dừng được.
Còn có thịt khô xào cải trắng, rau mầm trộn giấm, thịt kho tàu, kho ngũ vị, kho cay xé lưỡi, thật là nhiều món kho.

Món gỏi trộn đủ màu tươi mới, ngoài rau mầm trộn còn có gỏi ngó sen, phía trên rải lớp đậu phộng, hương thơm chua ngọt, nghe chảy cả nước miếng.
Bánh bao chiên mềm mượt, phía trên còn rắc mè trắng, xung quanh dĩa rãi hành thái nhỏ trông thập phần đẹp mắt.
Lam phu nhân không ngừng khen ngợi khiến Triển Linh khó kịp thích ứng.
Nàng là người kiểu thích ăn mềm không ăn cứng, nhưng sợ nhất loại người luôn miệng cười ha hả thế này.
Người ta tươi cười vui vẻ không lẻ mình làm mặt lạnh được sao?
Đúng là thái thái quan gia, thân kinh bách chiến, mới qua chút thời gian đã cân bằng được cảm xúc rồi.
Triển Hạc tự đi rửa sạch tay, ngoan ngoãn ngồi đợi chờ ăn.
Hiện giờ cậu có thể cầm đũa ăn tốt rồi, hôm kia kẹp sủi cảo, hôm qua gắp củ cải viên, ca ca tỷ tỷ đều khen cậu tiến bộ, hôm nay cậu muốn tự mình kẹp bánh bao!
Lam Nguyên nhìn thấy vậy thật muốn tự tay gắp thức ăn cho nhi tử, ông hỏi “Con đói bụng?”
Hắn không trông mong lắm vieech nhi tử sẽ đáp lại mình, chỉ cần con không chán ghét mình thì từ từ sẽ tốt thôi.
Nhưng mà, mong ước bé nhỏ đó cũng không thực hiện được.
Lam Nguyên vừa thả cái bánh bao xuống, nụ cười chưa kịp thu hồi đaz bị con trẻ nhìn qua với ánh mắt tức giận.
Người xấu!
Trong đầu Lam Nguyên ong một tiếng, đờ đẫn chớp chớp mắt, theo bản năng nhìn về phía Triển Linh cầu cứu “Này, đây là làm sao vậy?”
Tịch Đồng không nói, gắp cái bánh bao trả lại cho ông, thay cho Triển Hạc cái dĩa mới, thì nghe Triển Linh nói “Nó muốn tự mình dùng đũa.”
Tiểu hài tử tuổi này vận động cơ tay nhiều cũng tốt, sẽ giúp đại não hoạt động nhiều hơn, hình thành tâm tính bản thân độc lập.
Một năm xa cách, vợ chồng Lam Nguyên cảm thấy tâm như chết lặng không nói nên lời.
Hài tử còn nhỏ như vậy lại muốn tự dùng đũa, không phải hài tử nhà ai cũng do nhũ mẫu đút cho ăn sao?
Bánh bao chiên không giống củ cải, bánh hình tròn, gắp không khéo sẽ rớt… Ông có kinh nghiệm gắp nên mới có thể dễ dàng gắp được.
Bánh mới chiên xong, nhân bên trong tràn trề nước thịt, chọc một lỗ nhỏ hương thơm liền phát tán ra.
Cắn xuống một ngụm, a ô, linh hồn nhỏ bé thật muốn bay lên.
Nhìn nhi tử cầm đũa ăn linh hoạt, vợ chồng Lam Nguyên không dám nghĩ tiếp những ngày tháng qua mình đã bỏ lỡ cái gì, chỉ là đờ đẫn cầm bánh bao ăn.
“Ai u!”
Trong lúc thất thần, bị bỏng nước sốt thịt làm ông tỉnh táo lại.
Không sao cả, bánh bao này thật là thơm!
Nhân bên trong gồm có những gì mà thơm ngọt đến vậy, ăn vô một ngụm tinh thần cảm thấy lâng lâng, sảng khoái.
Da bánh thật mỏng xốp giòn, thơm mùi mỡ hành cùng mè trắng, nhân trong thanh ngọt thật khó nói hết hương vị tuyệt vời này!
Bọn họ xuất thân đại gia, mấy năm nay đi qua rất nhiều địa phương, ăn qua vô số sơn hà hải vị, mà Lam Nguyên là Trạng Nguyên, khi tiến cung được ăn qua yến hội có món nào mà chưa thấy, nhưng hương vị đều không thể so với bánh bao này!
Vị Triển cô nương này thật đúng là thâm tàng bất lộ, càng tiếp xúc nhiều càng cảm thấy nàng bất phàm.
Nàng ta có một tay nghề xuất sắc như vậy, vì sao không đi đến chốn thủ phủ phồn hoa mà ẩn cư tại châu Hoàng Tuyền, một nơi hoang vắng thế này, liệu có ẩn tình gì trong đây?
Người làm quan luôn suy nghĩ sâu xa, Lam Nguyên càng nghĩ càng thấy phức tạp, suy nghĩ phiêu diệu thật xa, bất tri bất giác ăn liền năm cái bánh bao, tốc độ ăn càng lúc càng nhanh, canh cũng uống một chén, Lam phu nhân ngồi bên không khỏi mở lớn đôi mắt, năm lần bảy lượt ho khan nhắc nhở nhưng ông đều không phản ứng.

Cuối cùng đành dùng tay ngắt đùi ông, phản ứng lại ông cũng không khỏi đỏ mặt già.
Từ trước đến nay dùng cơm ông luôn chú ý chỉ ăn no đến bảy phần, buổi tối càng ăn ít hơn một chút, không biết vì sao hôm nay mất khống chế như vậy!
Mọi người ăn cơm xong rồi, Tịch Đồng cùng Hạ Bạch xắn tay áo thu thập chén bát, Triển Linh pha một bình trà xanh cho mọi người nhuận cổ.
Thấy trời không còn sớm, Triển Linh biết Chư Cẩm không thể ở lại quá trễ, liền đi phòng bếp bao một bao bánh bao chiên lớn “Đem về cho đại nhân ăn khuya, ăn khi nóng mới tốt, tối nay nếu ăn không hết, ngày mai đừng tiếp tục ăn.”
Chư Cẩm cùng nàng trao đổi ánh mắt “Đa tạ Triển tỷ tỷ.”
Nàng lén nói qua cùng Triển Linh, Chư Thanh Hoài cũng rất thích món ăn ở đây, chỉ là ngại không nói ra, cho nên lấy lý do Chư Cẩm làm món ăn khuya cho ông.
Dần dà, mỗi lần thấy Chư đại tiểu thư cầm một bao lớn thức ăn về, liền tụm năm tụm ba nói nhỏ, nhà bình dân không nuôi nổi cô nương này!
Đối với lời đồn đãi này, hai cha con đều không quan tâm, không nói đến đó là lời đồn vô căn cứ, mà nếu đúng thì có sao đâu chứ? Nàng đường đường là thiên kim tri châu, chẳng lẽ còn phải gả cho mấy nam nhân thíu không nuôi cơm nàng nỗi sao?
“Đúng rồi tỷ tỷ,” Chư Cẩm vừa đi lại vòng trở về, ánh mắt sáng quắc “Món kho còn không? Ta mỗi ngày đều đọc sách đến khuya, thực có chút đói bụng.”
Kỳ thật là nhiều ngày qua Chư Thanh Hoài vội vàng cùng người thu thập vây cánh Vương đồng tri, nào có bữa cơm đàng hoàng? Đành phải ăn thêm bữa khuya đỡ mệt mỏi.
“Có, ngươi chờ, ta xem còn nhiều lỗ tai heo không?”
“Vâng vâng, vẫn là tỷ tỷ hiểu ta!”
Nói đến buồn cười, lúc trước Chư Thanh Hoài có bao nhiêu sợ lỗ tai heo, hiện giờ thì yêu thích bấy nhiêu, ba năm ngày không ăn dường như thiếu cái gì…
Buổi tối, hai phu thê Lam Nguyên về phòng nghỉ ngơi, Lam Nguyên lập tức đi lấy giấy mài mực, đem hai câu thơ mình nghĩ lúc chiều viết xuống, lại đọc qua đọc lại vài lần sửa chữa.

Gần hai năm rồi chưa có cảm xúc nào dạt dào như lúc này, đợi mực khô liền cảm thấy mỹ mãn đặt ở một bên, sau đó lại lấy ra một quyển sách, nghiên đèn chậm rãi đọc.
Lam phu nhân cũng không nhàn rỗi, cầm tờ giấy ngồi bên cạnh không ngừng nhắc mãi, lâu lâu đấm đấm eo mỏi, khiến Lam Nguyên không sao chuyên tâm đọc sách.
“Hiện giờ nàng đang mang thai, sao không nằm nghỉ một chút?”
Lam phu nhân thở dài “Hôm nay ta quan sát một ngày, nhìn những việc làm của Triển cô nương, lại nhìn bản thân mình, cảm thấy bản thân thật thiếu trách nhiệm.

Trước khi Triếp Nhi nhủ, ta thấy nàng tự mình hâm một ly sữa dê đưa con uống, dường như còn bỏ thêm hạnh nhân cùng hoa nhài nữa.”
Lam Nguyên nghe xong gật đầu, đi lại giúp bà xoa eo “Ừ, nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại có sơn, dân gian cũng có ngọa hổ tàng long, nhìn lại, đúng là lúc trước chúng ta quá khinh cuồng.”
Dừng lại một chút ông nói “Lúc sáng khi nàng rời đi cùng Triển cô nương, ta cùng vị thiếu hiệp nkia nói chuyện một chút.

Ta xem cách hắn nói năng cùng hành xử, là người trầm ổn không kiêu ngạo hay siểm nịnh, không khác nào con cái thế gia, cũng không biết có lai lịch thế nào.”
Lam phu nhân cũng thổn thức “Ông và ta tự nhận xuất thân thư hương thế gia, lâu quá bị hào quang che mắt, đã quên thế gian to lớn thế nào.”
Hai phu thê trầm mặc một lúc lâu, trong lòng đều có chút hổ thẹn.
Lam phu nhân cảm khái một hồi lại nói “Ta cân nhắc, mặc dù những ngày này ta và ông có nỗ lực thế nào, chỉ sợ Triếp Nhi một chốc cũng chưa chắc chịu thân cận cùng chúng ta, ta trước tinh tế cùng Triển cô nương học, xem Triếp Nhi một ngày phải làm những gì, ăn cái gì, sau khi về nhà chúng ta cũng hành xử như vậy tránh con không thấy lạ lẫm.”
Chuyện cũ cho qua, hiện giờ cũng coi như nhờ họa được phúc, bọn họ cần dụng tâm đền bù quá khứ.
Lam Nguyên gật đầu “Ngươi suy xét thật là chu đáo.”
Nói xong ghé ngồi gần bà.
Lam phu nhân cùng ông nói vài câu, không khỏi lại có chút sầu “Tuy là nhớ rõ rồi nhưng không thể làm được đúng như vậy… Ta thương lượng cùng nha đầu, nhũ mẫu một hồi, đúc kết cảm thấy có chút gian nan.

Không biết cô nương này lai lịch thế nào, trong một ngày lại làm được nhiều món ngon nhiều màu sắc đến như vậy, đều là những thứ ta chưa từng thấy từng nghe qua, không lẽ ta xin nàng công thức nấu ăn đó?”
“Lời này nàng hồ đồ rồi,” Lam Nguyên nói “Người ta mở cửa làm ăn, công thức rất quan trọng, nàng mở miệng muốn là được sao…”
Lam phu nhân cũng cảm thấy không ổn, tạm thời ấn xuống không đề cập nữa, đi qua giườn đất nghỉ tạm, ai ngờ vừa nằm xuống lại thốt lên một câu “Triển cô nương cùng Tịch thiếu hiệp kia tuổi tương đương, cử chỉ thân mật, nhìn không giống là phu thê, không biết…”
Lam Nguyên liền cười, xua xua tay “Hiện giờ việc nàng cần làm là nghỉ ngơi, chuyện nhà người ta nàng quản làm gì, mau ngủ chút đi.”
Lam phu nhân cũng cảm thấy mình có chút nhiều chuyện, cười một chút không nói tiếp.
Hai phu thê sầu nửa đêm nên giấc ngủ cũng không được ngon.
Sáng hôm sau vừa tỉnh liền thấy, trong tiệm xuất hiện thêm thật nhiều người, ai ai cũng bận rộn đầy sức sống.
Hai người tìm không thấy Triển Linh, hỏi một hồi cũng được câu trả lời có chút vội vàng nên tò mò đi xem.
Lý thị cũng mang theo một bộ xiêm y cùng giày vớ trở lại “Người nhà nghe nói chưởng quầy thu ta làm đồ đệ thật sự vui mừng không quên cảm tạ ông trời.

Ta thật không khéo tay gì, chỉ có chút tài mọn đường kim mũi chỉ mong người không chê.”
Triển Linh không chối từ nhận mở ra xem, thấy màu vải vàng nhạt, cổ áo tay áo đều hoa văn cát tường như ý thập phần tinh tế, hiện giờ châu Hoàng Tuyền khó mà mua được vải bông thượng đẳng, mà tiền may vá còn cao gấp mấy lần.
“Tẩu dụng tâm như vậy, ta cao hứng còn không kịp nào ghét bỏ chứ? Cũng thay ta nói lời cảm tạ cha mẹ chồng nhà tẩu.

Chỉ là mấy ngày qua ta có nhiều chuyện phải lo, không bằng tám ngày nữa làm lễ bái sư thì thế nào?”
Chỉ cần có thể bái sư, Lý thị nào so đo này nọ? Có chờ mấy năm cũng vậy thôi! Nàng lập tức khấu đầu, trong lòng xem như an ổn, lại vui mừng bận bịu với công việc.
Đang nói, Tịch Đồng bưng một cái chậu từ bên ngoài tiến vào “Đỗ tương được rồi, giờ làm tương hột không?”
“Làm!” Triển Linh tiếp nhận, quả nhiên sạch sẽ vỏ liền khen chàng một câu, sau đó đi cắt một miếng thịt bò ra nấu.
Lý thị hiện giờ ước gì có thể hầu hạ Triển Linh như thái quân, thấy nàng đi nấu nướng liền vội vàng đi nhóm lửa, Tịch Đồng bị chiếm mất vị trí sắc mặt có chút không tốt.
Hừ, đang êm đẹp, thu đồ đệ cái gì! Lúc nào cũng lượn lờ trước mặt…
Cách làm tương hột không khác mì lạnh là mấy, đều là đem quấy đậu cho nát ra nấu chín, tán bột trong suốt như bánh đa, chỉ là hà phấn này nấu được với nhiều món ngon.
Triển Linh nấu trên sáu bảy cái bếp lớn, tương hột nấu xong đem ngâm nước lạnh, khi nó khô lại thì cắt thành từng khúc nhỏ.
Ướp vào thịt bò sẽ tăng thêm vị ngon, trước đem một ít xào với nó, lại thêm đậu giá vào cùng xào, như vậy không chỉ ngon miệng, mà màu sắc món ăn nhìn thập phần đẹp mắt.
Thịt bò muối hương thơm ngào ngạt, hầm với khoai tây, nước hầm ngon ngọt khó cưỡng.
Lại thêm mấy lát đậu hủ, nấm hương, làm canh kim chi bò, tư vị ngon gấp mười phần lại không ngán.
Lam phu nhân đang có thai rất kén ăn ai ngờ ăn vào không dừng lại được!
Một bên lại có nước sơn tra uống, Lam phu nhân nhịn không được nghĩ, có nên để lão gia trước đi nhận tiền nhiệm, còn mình bồi Triếp Nhi ở đây một thời gian không?
Cái ý nghĩ này vừa nhảy ra làm bà có chút khiếp sợ, mau dừng lại, đừng có suy nghĩ như vậy!
Nơi đây hoang vắng như vậy, thai phụ sao có thể ở lại? Nhìn bộ dạng Triển chưởng muốn tránh mình như thế, nếu mình muốn ở nàng ta sẽ chấp nhận sao?
Ai, vẫn là nhân lúc còn sớm nên đi thôi…
Cùng lắm thì trước khi đi mua những đồ chua cay gì đó nhiều nhiều một chút, còn có tương hột kia, món kho cay rát thập phần đã nghiền cũng muốn một chút, ừ, để hỏi xem nha đầu có thể đem theo những gì, tất nhiên những món đó Triếp Nhi cũng muốn ăn….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui