Chư Cẩm không thấy có gì là ngượn ngùng, lời nói ra rất hợp tình hợp lý “Phụ thân mỗi ngày đều bận tối mặt, ta có về sớm thì gặp được sao? Còn không bằng chờ đến tối, còn có thức ăn ngon mang về.”
Lời nàng còn chưa dứt, nhũ mẫu Triển Hạc nghe không nổi nữa, cả mặt đều đỏ bỏ chạy ra ngoài “Không còn việc gì, Triển cô nương, ta về phòng trước làm sam y cho thiếu gia!”
Cũng không đợi Triển Linh trả lời, chớp mắt đã không thấy người đâu.
Những người này nói chuyện quá là phóng khoáng, đến cả tri chậu đại nhân cũng bị đem ra đùa giỡn? Bọn họ dám nói, còn bà thì không dám nghe! Chạy là thượng sách!
Thêu thùa may vá, thêu thùa may vá là tốt nhất!
Mọi người trong phòng nhất thời sửng sốt, sau đó đều cất tiếng cười to.
Triển Linh vỗ cánh tay Chư Cẩm nói “Tiểu thư xem, dọa người ta bỏ chạy luôn kìa.”
Hạ Bạch có chút đồng tình cùng Chư Thanh Hoài.
Mệt đại nhân nhà hắn nỗ lực tạo hình tượng uy vũ phong nhã, nào có biết con gái rượu bán đứng mấy con phố rồi.
Chư Cẩm cũng cười, lại nói “Sắp sửa tết Nguyên Tiêu tới, tỷ tỷ có muốn vào thành tham gia náo nhiệt không? Năm nay không còn Vương Bính tác quái, bá tánh có vẻ hứng thú nhiều hơn, không những mời vũ sư về giúp vui rầm rộ, còn tham gia tạo hình hoa đăng hoành tráng, nghe nói đèn vương lý với mười tám đóa hoa sen, phía trên đặt vị tiên tử, dáng người lả lướt, gương mặt kiều mị hút hồn, mà mọi người không tham gia đoán đố đèn sao?”
Triển Linh & Tịch Đồng: “…”
Nghe hỏi câu này có chút đau lòng!
Sự kiện gì cũng có thể tham gia, đừng nhắc về vấn đề đó được không?
Hiếm khi hai người cảm thấy thực xấu hổ, vì thế nhanh chuyển sang chuyện khác nói thì nghe tiếng Tiểu Ngũ bên ngoài gõ cửa, hắn tiến vào cười nói “Chưởng quầy, hai vị quan gia Trương Viễn, Triệu Qua châu Phúc Viên tới, đang ngồi dùng trà ở phòng khách.”
Đã lâu Trương Viễn cùng Triệu Qua mới có dịp ghé qua, mỗi lần đến Khách Điếm Một Nhà lại thay đổi một chút, mà lần này xem như thay da đổi thịt hoàn toàn, cả hai đang âm thầm tán thưởng thì thấy trong phòng, Triển Linh, Tịch Đồng, Chư Cẩm, Hạ Bạch và Triển Hạc bếp đi ra…
Trương Viễn cùng Triệu Qua “…”
Là bọn họ lạc hậu rồi hay sao? Từ khi nào ngày đầu năm đón khách trong nhà bếp chứ?
“Chư tiểu thư, chưởng quầy, Hạ huynh, Tịch huynh.” Hai người trước chào hỏi với Chư Cẩm, sau đó mới chào bọn Triển Linh.
Mọi người ngồi xuống, Triển Linh lại kêu đem trà cùng hoa quả lên, lúc này mới hỏi hai người họ “Lại có đào phạm nữa à?”
Trương Viễn cười nói “Trị an châu Phúc Viên không đến nỗi, Triển cô nương không cần lo lắng.”
Lại chắp tay với Chư Cẩm “Còn chưa chúc mừng lệnh tôn đại nhân, thật sự làm mọi người kính nể, nay mai ngài ấy được thăng chức sẽ không còn xa.”
Chư Cẩm không phải là hài tử chưa hiểu việc đời, nghe nói vậy liền thoải mái trả lời “Đa tạ, đó là bổn phận của thần tử, nếu muốn chúc mừng, không bằng Trương bộ đầu tự mình nói cùng phụ thân đi, ông ấy cũng hay nhắc đến ngài.”
Trương Viễn liên tục xua tay, khiêm tốn nói “Không dám, không dám.”
Rồi không nhắc lại chuyện này nữa, hai vị đại nhân đặc biệt thích thọc gậy bánh xe lẫn nhau, hắn nào dám đi bái tế Chư đại nhân chứ!
Lúc này Chư Thanh Hoài cực kỳ nổi bật, Trần Miểu liền mất thế thượng phong, mọi người đều phỏng đoán, vài năm nữa thôi Chư Thanh Hoài sẽ được thăng chức.
Trần Miểu và Chư Thanh Hoài cùng đỗ tiến sĩ, khi còn ở Thái Học luôn đối đầu với nhau, mà ân sư cả hai cũng không cùng tiếng nói, cho nên nhiều năm qua cả hai luôn là kình địch.
Hiện giờ một bên thanh danh bỗng dưng truyền xa, một bên áp lực phải làm sao cho cân bằng.
Đã nhiều ngày Trần Miểu ăn ngủ không ngon, giận đến nỗi hai mắt muốn phun hỏa, lại thêm miệng lỡ, lợi sưng càng khó chịu hơn, nếu ông biết thủ hạ đắc lực của mình chạy đến chúc mừng Chư Thanh Hoài…
Triệu Qua cầm hạt thông cắn rắc rắc, vừa ăn vừa cười nói “Trương đại ca cùng ta lần này đến là muốn mời Triển cô nương đến châu Phúc Viên châu chúng ta xem hội đèn lồng, dạo hội chùa!”
A, hạt thông này thật thơm, lần trước Trương đại ca mang về cho hắn một ít thế mà bị mấy đại ca kia mặt dày biễn thủ hết, hắn ăn chưa được đã miệng thì đã hết, hôm nay nhất định phải ăn đủ mới được!
Trương Viễn trộm nhìn nàng, lòng bàn tay đầy một tầng mồ hôi, tim đập bang bang, sợ Triển Linh cự sẽ tuyệt.
Triệu Qua trông có vẻ thiếu ổn trọng nhưng kỳ thật thực là người rất tinh ý.
Thấy Trương Viễn sau lần trước từ châu Phúc Viên trở lại, thấy mấy ngày liên tục tinh thần uể oải, cứ nghĩ sẽ không ai nhận ra, ai ngờ Triệu Qua hơi suy tư một chút liền minh bạch, lại nói hắn hồ đồ “Trai chưa cưới nữ chưa gả, có gì mà không thể hỏi? Còn nữa, Triển cô nương có từng nói qua nàng cùng họ Tịch kia luyến tình sao? Cái gì cũng chưa hỏi đại ca đã mất ý chí chiến đấu trước rồi, như vậy sao xứng làm đại trượng phu! Trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, tốt xấu cũng có cái kết quả, còn hơn mỗi ngày lo âu thấp thỏm!”
“Nếu bọn họ hiện giờ chỉ là tình huynh muội, tình đồng môn mà huynh lại chùn bước, như vậy tiện nghi cho người khác, sau này biết được, có hối cũng đã muộn.
Trương Viễn cũng hiểu lý lẽ này, bất quá chần chừ luôn mãi, nhân tiện hội đèn lồng này mới quyết định tránh không phải hối hận.
Lần trước chậm một bước, lần này cố ý đến sớm hơn vài ngày ai biết cũng gặp Chư Cẩm ở đây, hắn dự cảm có chút không ổn.
Quả nhiên, Triệu Qua mới nói xong, Chư Cẩm liền lúm đồng tiền như hoa “Đúng là không khéo, ta vừa mới mời đám người Triển tỷ tỷ, không bằng lần sau đi.”
Trong lòng Trương Viễn muốn nhổ một ngúm máu.
Còn lần sau, lần trước cũng là các ngươi đoạt trước, lúc này rõ ràng ta đến sớm, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước! Mồm mép đại tiểu thư nhanh vậy, không bị liếu lưỡi sao?
Triệu Qua nhanh ném cái ánh mắt cho Trương Viễn, tức thì tinh thần lập tức rung lên, đúng vậy, mình còn có chiêu sau nha!
“Đúng rồi Triển cô nương, lần này ta đến thực sự cũng có chính sự.”
Mà Tịch Đồng đang ngồi uống trà, nghe vậy tầm mắt xuyên qua hơi nước trà có chút sắc bén.
Nam nhân hiểu nam nhân nhất, lần đầu thấy Trương Viễn chàng liền cảm thấy không vừa mắt rồi, bởi vì ánh mắt người nọ… Nhìn là biết rồi!
Trương Viễn cố ý không nhìn chàng, cười với Triển Linh “Hôm kia đại nhân chúng ta sửa sang lại hồ sơ, phát hiện hình ảnh trọng án bao năm qua hình ảnh không rõ ràng, sau khi phóng thích người thì không rõ diệm mạo.
Ngài ấy nghĩ, nếu có thể đem tất cả nghi phạm đều vẽ giống nghi phạm vừa rồi thì thật là tốt.
Luật pháp Đại Khánh triều khá là khắc nghiệt, đại bộ phận bá tánh nhìn thôi đã thấy sợ, hầu hết đều tuân theo, trị an xác thật khá tốt.
Nhưng vẫn có số ý không sợ chết vi phạm, nếu bị bắt không tránh khỏi tai ương.
Mà những người này sau khi được phóng thích, cửa nát nhà tan, thê tử ly tán thì không nói, mà hàng xóm cũng thập phần khinh thường, khó tìm được công việc chân chính, cho nên đại bộ phận không nhịn được mà quay về nghề cũ.
Họa ảnh đều giống nhau, chỉ khác là đặc điểm dị hình trên mặt, khi họ cải trang một chút liền không tài nào nhận ra…
Rất nhiều quan viên đối với việc này rất đau đầu, Trần Miểu cũng không ngoại lệ.
Mấy hôm trước án tử Vương Bính đã lập, có người truyền ra tin tức nói là bởi vì Vương Hùng gây sự ở Khách Điếm Một Nhà nên mới thuận thế thành chương.
Kết quả Trần Miểu vừa nghe danh hào Khách Điếm Một Nhà, lập tức liền nhớ tới họa kỹ Triển Linh cùng Tịch Đồng, như vậy bớt đi chứng thức chứng cứ.
Chỉ là này hai người này tựa hồ cao ngạo, lần trước bản thân ông cũng thử nói xa gần, mời vị Tịch thiếu hiệp kia đều không dao động, lần này tuy nhờ họa lại ảnh, e cũng không chắc thành.
Lại cân nhắc bọn Trương Viễn có quen biết với bọn họ, Trần Miểu liền tống cổ bọn họ đi.
Trương Viễn liền nói “Ý tứ Trần đại nhân là, muốn mời Triển cô đi hỗ trợ họa mấy bức bức họa, chuyện này không phải làm không công.”
Cuối cùng hắn là cười nói một câu, nhân tiện sắp có hội vui chơi, vừa việc công việc tư cung thành; Thứ hai đại nhân Trần Miểu cũng không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần thưởng thức tài nghệ cô nương.
Triển Linh minh bạch ý tứ hắn, chỉ là?
“Vốn nên vì nước ra sức một chút, chỉ là hiện giờ ta thật sự có chút không dứt ra được.” Triển Linh ôm Triển Hạc xoa xoa eo bé, có chút khó xử nói.
Triển Hạc vốn là thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, lúc này vừa nghe chữ “Đi”, cả người đều căng thẳng, lập tức đỏ vành mắt, lớn tiếng nói “Tỷ tỷ, không đi! Hạc Nhi không đi!”.