Bên trong còn có hành, sao nhiều hành vậy!
Kỳ thật Chư Cẩm không thích ăn hành, nhưng Triển Linh lại cố tình bỏ thêm rất nhiều, ai ngờ mùi không có hăng, thịt cùng hành dung hợp hoàn mỹ, mùi vị càng thêm thơm nức.
“Ăn thật ngon, trước kia sao tỷ tỷ không làm món này?” Rất nhanh Chư Cẩm ăn xong một cái bánh, cực kỳ thỏa mãn, bưng chén trà Lý thị đưa lại cân nhắc mình còn ăn thêm được mấy cái nữa.
Năm cái? Ừ, nhìn nó không lớn lắm… Vậy tám! Ai, có phải hơi nhiều rồi không?
“Ai biết món này lạ với tiểu thư đâu!” Triển Linh cười nói “Nói nữa, ta làm nhiều thế này, tiểu thư ăn hết được sao?”
Nàng vốn thuận miệng nói ra, ai biết thế nhưng Chư Cẩm lại nghiêm túc tự hỏi vấn đề này:
Ừm, năm nay ta mười bảy tuổi, nếu mỗi ngày ăn một cái, nếu sống đến sáu mươi tuổi.
.
Đó là nhiều hay ít?
Đau đầu, xem ra những thứ ngon nên ăn nhiều một chút, dù sao cũng sống lâu trăm tuổi mà.
Tịch Đồng trông Triển Hạc, Triển Linh rửa tay rồi bưng một mâm qua đó.
Vốn ban đầu chàng rất cảm động, ai ngờ vừa nghe Chư Cẩm được ăn trước mình liền lập tức đen mặt.
“Nàng ta ăn trước?” Tịch Đồng đốt ngọn đèn, mặt vô biểu tình hỏi, nghiêm túc như thể đang hỏi cung phản đồ.
Triển Linh gật đầu, cũng không để ý biểu hiện chàng nói “Ừ, nàng đang ở đó mà huynh thì đang mệt nên không gọi qua, nên ta tự mình đem qua cho huynh nè.
”
Rất nhanh sắc mặt Tịch Đồng chuyển biến tốt đẹp chút, bất quá lại lập tức âm trầm, vẫn lặp lại vấn đề vừa rồi “Nàng ta ăn trước?”
Nàng ta dám ăn cái đầu tiên sao!
Ai phê chuẩn? Đã báo cáo chưa?
Trong lúc ngủ mơ cánh mũi Triển Hạc khẽ nhúc nhích, nhanh chóng mở to mắt định vị, sau đó mở miệng yêu cầu “Đói bụng!”
“Cái mũi linh thật, không cần người gọi dậy.
” Triển Linh bật cười, đi lấy khăn ấm lau mặt cho bé, khoát thêm chiếc áo ngoài “Lại đây ăn cơm đi.
”
Triển Hạc vui mừng ừ một tiếng, dẩu mông bò xuống giường, rất nhanh chạy đến bên bàn nhỏ ngồi xuống, một đôi mắt to tràn đầy khát vọng.
Thật là đói muốn chết.
Tịch Đồng liếc bé một cái, không rảnh cùng Chư Cẩm kia tranh cứ nữa, trước yên lặng ăn đã.
Phải tranh thủ ăn trước, nếu không nhị đệ ăn thì không thể dành…
Bánh thịt nướng còn có cháo gà, ăn rất tốt cho dạ dày, ba người đều thích ăn thế này.
Lúc nãy Triển Linh bận túi bụi, lấy dưa muối đem cắt sợi, quấy bột nhồi cùng trứng gà, chiên cùng bánh bột ngô, ăn với cơm khá làm ngon.
Ba người vây quanh bàn nhỏ uống cháo ăn cơm, tuy rằng không nói quá nhiều, nhưng thập phần ấm áp.
Ăn cơm xong rồi, Tịch Đồng thuần thục thu thập cái bàn, bỗng nhiên lại nói “Hôm nay ăn thịt nướng, ta nghĩ mấy bữa nữa ăn chân vịt hấp đi.
”
Triển Linh nghe liền biết ý “Được, lúc nào rỗi làm cho huynh ăn!”
Lúc này Tịch Đồng mới vừa lòng.
Chân vịt hấp vốn dĩ đặc biệt ngon chính là bởi vì chỉ có hai người họ đóng cửa nấu với nhau, cũng không có ai cùng tranh được, hừ!
Mấy ngày sau, Chư Cẩm lại mang theo Hạ Bạch lại đây, lúc này cũng không phải đi tay không, từ xa đã nghe tiếng nàng vang vọng “Tỷ tỷ, ngươi mau ra đây xem nè, xem ta đem cái gì cho tới cho tỷ nè!”
Triển Linh đang ở bên ngoài cùng Tịch Đồng, Triển Hạc chậm rì rì đánh Thái Cực quyền, nghe lời này ba người cùng đồng thời ngẩng đầu, sau đó cùng mở miệng “Nga ~”
Là một con tuấn mã to lớn, lông mao thật dài trông rất đẹp, một thân da lông ở dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng trông thật mỹ lệ.
Nó có đôi mắt tròn xoe, lông mi phá lệ dài chút, nhìn bộ dáng rất là dịu ngoan.
Triển Linh si mê vây quanh nhìn vài vòng, lúc này mới run run vươn tay sờ nhè nhẹ, kết quả nháy mắt dã vật bị chinh phục, được sờ soạng vài cái cảm thấy không đã ghiền, dứt khoát hướng mặt nàng cọ cọ.
A a a a a, nàng cũng có ngựa của mình rồi!
Con ngựa này khá là hòa khí, không giống con hắc mã kia cao ngạo, mới gặp nhau mà như thể thân thiết từ lâu!
“Táng gia bại sản ta cũng mua!” Triển Linh hài lòng nói, mở miệng liền tuyên hệ, đừng ai có thể chia cắt bọn họ.
Chư Cẩm cười gập cả người, Hạ Bạch cũng không dám nhìn thẳng cười.
Cái vấn đề này… Giá trị hoa mã tương đương chiếc BMW hiện đại, trước định đem ngân lượng mua bất động sản rồi, giờ táng gia bại sản còn mua nổi sao?
“Không cần lo lắng!” Chư Cẩm cười nói “Này vốn là tài sản của Vương đồng tri kê biên ra, là quà biếu của phường lái buôn ngựa, nhưng nhà bọn họ lại không hiểu giá trị bọn chúng, nghe nói lúc kê biên tài sản, mười mấy con tuấn mã đều dơ đến không chịu nỗi, bọn chúng bị nhốt chung với nhau, trông thập phần uể oải, nhóm sai dịch còn tưởng những con ngựa đó tầm thường thôi, kết quả cọ rửa cho chúng xong mới phát hiện, khiến những kẻ yêu ngựa đều đau lòng muốn chết… Hiện giờ giá cả cũng không mấy đồng tiền.
”
Triển Linh không chút do dự nói lời cảm tạ, lần đầu tiên tỏ vẻ kích động như vậy trước mọi người có chút xấu hổ: Nếu là vì con ngựa này, có lẽ nàng sẽ mặt dày thỉnh Chư đại nhân làm việc thiên tư trái pháp luật một chút…
Thực ra Chư Thanh Hoài bảo đám nha dịch chọn mấy con ngựa mẹ hiền dịu, ai ngờ Chư Cẩm liền không vui nói “Như vậy không được, Triển tỷ tỷ không thua gì đấng nam nhi, tuy vóc dáng nhỏ nhưng đưa những con ngựa như vậy có khác nào vũ nhục nàng?”
Hạ Bạch cũng có ý tứ này, cho nên tự mình trực tiếp đi tuyển chọn.
Triển Linh cùng Tịch Đồng học qua khóa cưỡi ngựa, cho nên thuật cưỡi ngựa rất là tốt, đều là người yêu ngựa, tất nhiên là vui mừng rồi, ai ngờ con hoa mã này nhập chuồng mới thì làm nên một trận long trời lở đất:
Vốn dĩ Triển Linh và Tịch Đồng nghĩ là hắc mã cùng hoa mã không thuận nhau, nhớ trước kia cũng từng xảy ra một trận như vậy.
Bọn Thiết Trụ vừa nghe động cũng liền chạy qua, lại cũng không muốn đi vì lần trước nhờ sập lều mà bọn dã vật mới hài hòa với nhau.
Nhưng hiện tại bất đồng, chúng nó đều có lều riêng mà đây là ngoại lại, thường ngày đều là sủng vật yêu của chủ, ngày ngày được vuốt ve, được khen ngợi…
Chuyện này lợi hay hại?
Tuyệt không thể để kẻ mới này đoạt hết sủng ái của chúng!
Vì thế hai con gia súc cũ liền bắt đầu nhảy nhót, ngược lại hoa mã kia như thuộc kiểu thành thật, chưa bao giờ phản kháng qua, bị chọc trúng cũng chỉ nhỏ giọng hừ hừ, chỉ là mỗi lần Triển Linh cùng Tịch Đồng đi qua sẽ phá lệ mở to cặp mắt, nhấp nháy nhấp nháy, dần dần bên trong liền đầy ngập nước.
Triển Linh & Tịch Đồng “… Đau lòng muốn chết!”
Vì thế đối đãi với nó tốt gấp bội.
Sau đó thanh loa cùng hắc mã càng không thích nó, trực tiếp đem nó chèn ép ra bên ngoài vài lần, còn làm trò trước mặt Triển Linh cùng Tịch Đồng cắn cái đuôi xinh đẹp của người ta, lại dùng mông dỗi trước mặt chủ nhân.
Vì thế hoa mã lại tiếp tục đáng thương, hai chủ nhân lại yêu thương gấp bội che chở, thanh loa cùng hắc mã lại khi dễ gấp bội…
Chuyện như vậy kéo dài cho đến nữa tháng, Triển Linh cùng Tịch Đồng mới có chút bừng tỉnh đại ngộ “Hai ta có phải hay không bị chơi?”
Nhìn bộ dạng hoa mã béo một vòng, chỉ sợ nhát gan nhu nhược chỉ là giả, giả heo ăn hổ mới là thật đi?
Con mẹ nó, suốt ngày đi đánh nhạn lại bị nhạn vụng trộm mổ mắt mù, hai người bọn họ từng thân kinh bách chiến / dân chiến / sĩ chiến hiện giờ lật thuyền trong mương!
Nhưng đáng sợ nhất chính là thói quen thành tự nhiên, tuy là cứ như vậy, chờ sau khi hoa mã kia lại rầm rì giả đáng thương, Triển Linh lại cho nó một quả táo…
Lại qua mấy ngày, Triển Linh cùng Tịch Đồng mệt muốn chết, giữa đêm khuya cùng ngồi đối diện trong phòng bếp, trước mắt là món chân vịt hấp nhưng hai mắt đều có chút vô thần.
Lửa đốt vừa phải, chân vịt đầy đặn mỹ vị vô cùng, nhưng hai người giờ phút này lại vô tâm đánh giá.
Hai người chậm chậm vừa ăn vừa tán ngẫu, ăn xong thì đã khuya, ngồi cùng liếc nhau cùng cảm khái “Hậu cung 3000, mưa móc phải đều nhau, thật khó mà làm vừa lòng người!”
Không phải ba gia súc kia đang thi triển phương pháp tranh sủng sao? Không riêng gì người cũng chung ý nghĩ này!
Cố tình hai người bọn họ đều thích ngựa, hôm nay hắc mã · phi · nó tính tình bạo liệt không dễ chọc, liền cắn đuôi hai con kia; ngày mai thanh loa · phi · nó tính cách ngay thẳng nên giận là muốn hủy lều đối phương; ngày kia hoa mã · phi · nó lại ôn nhu réo rắt đặc biệt có thể nhẫn, nhưng am hiểu cáo trạng…
Trước kia là hai người cũ, tình cảm thâm hậu; Sau một vị là nhân tài mới xuất hiện, dáng vẻ muôn vàn…
Triển Linh cùng Tịch Đồng còn có thể thế nào, chỉ có thể vắt hết óc mưa móc đều dính sủng a!
Thật không dám dấu diếm, trận này phân phát quả táo thận có điểm đau.
.