Tiệm Lẩu Âm Dương


Phượng Hoàng Quỷ thực sự bị sốc.Vậy mà con người này lại dám cười nó, cười đến đau cả bụng.

Chuyện quái quỷ gì thế này?Nó còn lo lắng sẽ bị Mạnh Hiểu Ni ném rơi khỏi đầu: "Ngươi cười rụt rè tí đi.

Con người thật đáng sợ.


Không ngờ đã tiến hóa sinh sôi nảy nở đến mức này, ấy thế mà cuối cùng ngay cả trên đường phố cũng mất bình tĩnh như vậy."Mạnh Hiểu Ni cười đến chảy cả nước mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, dùng tay lau đi khóe mắt: "Dù cho loài người có tiến hóa sinh sôi nảy nở đến hiện tại, thì trong hoàn cảnh bây giờ vẫn sẽ luôn là như vậy."Phượng Hoàng Quỷ ngẫm nghĩ: "...Cũng có lý."Mạnh Hiểu Ni lại cười hì hì.Phượng Hoàng Quỷ im bặt.Nó cảm thấy người phụ nữ này rất thâm độc.Còn Mạnh Hiểu Ni cảm thấy con vẹt rất thú vị, trong lúc nhất thời không muốn gửi nó cho Cục Lâm nghiệp.Tuy nhiên xét từ những cảnh báo nhận được từ lần trước, có lẽ muốn tự mình nuôi vẹt không phải là chuyện dễ dàng.Cô quyết định quay lại tra cứu thông tin cẩn thận, cố gắng hết sức để giữ chân cậu nhóc này ở lại nhà hàng lẩu, để nó trở thành một nhân vật nhỏ nổi tiếng trên mạng.Cười đủ rồi, cô đứng dậy chậm rãi đi về nhà: “Chị nói cho nhóc biết, nếu nhóc không muốn đến Cục Lâm nghiệp thì phải hợp tác với chị đấy, chị sẽ nỗ lực nhận nuôi nhóc.

Bình thường nhóc hay ăn cái gì vậy?”Phượng Hoàng Quỷ cũng không muốn bị bắt lại.Nó trả lời Mạnh Hiểu Ni: "Trái cây, sương ngọt, thức ăn đã qua tay của ngươi.”Mạnh Hiểu Ni cười rộ lên: "Đồ ăn đã qua tay chị rất lợi hại, ngay cả quỷ cũng thích ăn.

Chị có thể nhìn thấy quỷ, vậy chị không phải là một con người bình thường đúng không?"Phượng Hoàng Quỷ nghĩ thầm: Đương nhiên.Nó đáp lời: "Qủa thật không bình thường.


Nhưng vừa khéo ta cũng có thể nhìn thấy ma."Mạnh Hiểu Ni: "Thật sao?"Phượng Hoàng Quỷ tiếp tục mổ Mạnh Hiểu Ni, cảnh báo một lần nữa: "Ta là Phượng Hoàng!"Mạnh Hiểu Ni bật cười lần hai.

Vốn dĩ cô còn có thể tin là thật, nhưng với chất giọng trẻ con kết hợp với câu này, cô lập tức cảm thấy hai chữ "Phượng Hoàng" là giả.Sau khi hỏi về việc ăn uống, hiển nhiên là đến nơi ở.Trong nhà Mạnh Hiểu Ni không có lồng chim.Cô hỏi Phượng Hoàng Quỷ: "Lúc trước nhóc ngủ ở đâu?"Quý Phong: "Cây ngô đồng."Rất không phù hợp với thói quen của Phượng Hoàng.Mạnh Hiểu Ni lại nhịn cười đến mức cơ thể run bần bật.Quỷ Phượng: "..."Người ta cũng biết giận đấy nhé!Mạnh Hiểu Ni đưa cậu nhóc về nhà.

Còn chưa đến gần, cô nhìn sang chiếc bàn ở cửa nhà, cha mẹ Mạnh đang chơi mạt chược với cặp vợ chồng ở nhà bên cạnh.

Trong phòng có ánh đèn màu tím nhạt, nhìn như còn đang được khử trùng.Người dân Phong Đô không chỉ thích đồ ăn cay và lẩu mà còn thích chơi mạt chược.Ngay cả khi mưa xối xả, mưa tầm tã hay thậm chí là lũ lụt ở Kim Sơn, người dân Phong Đô vẫn có thể mang một cái bàn và gọi vài người đến chơi trên mặt nước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận