Tiệm Quan Tài Phố Tây

Báo tuyết không lớn, ước chừng dài hơn hai thước, cao bằng người, ánh mắt
vô cùng hung dữ, móng vuốt sắc bén như đao, trên răng nanh sắc nhọn còn
dính máu, bộ lông trắng như tuyết còn rất nhiều vết máu đủ màu sắc, trên người đủ loại yêu khí, nó nhất định đã chiến đấu với rất nhiều yêu
quái. Giết chết Đại bàng tinh, nuốt Tinh nguyên, nhưng báo tuyết dường
như cũng bị thương, thở ra hai ngụm khí nóng, chậm rãi đi trên tuyết
nghỉ ngơi.

Chưởng quầy Ly và Bạch Nham nhìn nhau, đều tự kháp chú ẩn thân, tránh
khỏi báo tuyết đi vòng vào trong sơn cốc. Hai người vừa tới cửa cốc, báo tuyết bỗng nhiên đứng lên, dùng cái mũi ngửi ngửi, dường như là ngửi
thấy mùi gì khiến nó tức giận nên lại phát ra tiếng gầm gừ.

“Bị phát hiện à?” Giọng Chưởng quầy Ly truyền vào tai Bạch Nham.

“Con báo tuyết này chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh, còn không đến mức có
thể nhìn thấu chú ẩn thân của chúng ta. Sợ là có cái gì khác đang đến
đây.”

Chưởng quầy Ly cau mày, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức càng ngày
càng lan xa, nói:“Ngọn núi này rất hỗn loạn, yêu quỷ vô số, ta không
phân biệt được rõ ràng lắm, nhưng dường như có cái gì đang tới gần.”

Bạch Nham nói:“Chúng ta vào cốc trước, tìm được Tòng Tố rồi nói sau.”

“Ừ.”

Bên trong sơn cốc sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, ngoại trừ một ít dấu
vết động đất đất đá vụn trên đất, thì không gặp thi thể chồng chất như
núi, xem ra con báo tuyết kia vẫn luôn bảo vệ sơn cốc nhỏ này.

Sơn cốc rất nhỏ, không cần nửa khắc đã kiểm tra xong. Chưởng quầy Ly và
Bạch Nham nhanh chóng tìm được Tòng Tố, hắn đang ở cùng một cô gái khác.

Cô gái mặc da thú, hài dưới chân cũng làm bằng da thú, dường như là từ
nhỏ đã lớn lên tại nơi sơn dã này, báo tuyết đang bảo vệ nàng sao? Một
cô gái loài người? Chưởng quầy Ly và Bạch Nham đều có chút khó hiểu.

Tòng Tố nằm ngã bên người cô gái, hẳn là bị thương, cô gái gọi thế nào hắn cũng không phản ứng.


“Này này, tiểu hòa thượng, ngươi đừng làm ta sợ, mau tỉnh lại đi! Tỉnh
lại đi!” Cô gái dùng sức lay hắn, nhưng hắn không đáp lại một câu.

Chưởng quầy Ly nhìn Tòng Tố, nói với Bạch Nham:“Lão đạo, nếu ngươi
không hiện thân cứu người, tiểu phúc tinh của ngươi sẽ bị Diêm vương gia mang đi đấy.”

Bạch Nham thở dài, giải chú ẩn thân, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô
gái, khiến cô gái kia sợ tới mức hét ầm lêm:“Bạch Bạch!!! Cứu!!!!”

Báo tuyết ngoài cốc nghe thấy cô gái kêu cứu, lập tức muốn lao vào cốc
bảo vệ cô gái, nhưng không ngờ một trận gió tuyết ập đến, nó như bị cái
gì cắn cổ, phát ra một tiếng rống.

“Bạch Bạch?!” Cô gái hoảng hốt, vô cùng lo lắng muốn ra ngoài cốc nhìn
xem, nhưng ngại Bạch Nham không biết từ đâu chui ra, không dám rời khỏi
Tòng Tố.

Bạch Nham liếc chưởng quầy Ly một cái, chưởng quầy Ly liền đi ra ngoài cốc.

“Cô nương chớ sợ, ta tới cứu Tiểu sư phụ Tòng Tố.”

Cô gái ngẩn người, lòng nghi ngờ không giảm, đưa tay che chở Tòng Tố, hỏi:“Ông là ai?”

“Lão đạo Bạch Nham, là người quen của tiểu sư phụ Tòng Tố, chờ cứu tỉnh hắn, cô có thể hỏi.”

Cô gái nửa tin nửa ngờ, chậm rãi thu tay, xem như để cho Bạch Nham cứu người trước.

Bạch Nham vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mi tâm Tòng Tố, Tòng Tố liền dần
dần tỉnh lại, hốt hoảng nhìn cô gái, tiện đà thấy được Bạch Nham. Hắn
ngẩn ngơ qua nửa khắc mới lấy lại tinh thần, nhận ra Bạch Nham:“Đạo
trưởng? Sao ngài lại ở đây?”

“Tiểu sư phụ bị thương không nhẹ, trước nghỉ ngơi một chút đi, có chuyện gì có thể chậm rãi nói.” Bạch Nham lại hỏi,“Không biết vị cô nương này
là?”

Cô gái thấy Tòng Tố tỉnh, hơn nữa thật sự quen biết Bạch Nham, tự nhiên
không hoài nghi nữa, đáp:“Ta là Thanh Vũ, từ nhỏ lớn lên ở núi này.”


Bạch Nham vừa định hỏi tiếp, cô gái cướp lời cầu xin nói:“Đạo trưởng
pháp lực cao cường, không biết có thể ra ngoài cốc nhìn xem được không,
ta vừa mới nghe thấy tiếng Bạch Bạch kêu, ta sợ……”

“Không cần sợ,” Giọng Chưởng quầy Ly từ cửa cốc truyền đến, còn kèm với tiếng bước chân nhè nhẹ,“ Bạch Bạch của cô không chết được đâu.”

“Chưởng quầy Ly?!” Tòng Tố thấy chưởng quầy Ly ung dung đi vào sơn cốc
thì vô cùng kinh ngạc, bà chủ tiệm quan tài thật sự không phải người
thường sao?!!

Chưởng quầy Ly nói:“Là con hồ yêu ngàn năm cắn báo tuyết, vết thương tuy rằng nặng nhưng nó đã ăn tinh nguyên của hồ yêu, miệng vết thương sẽ
nhanh chóng khép lại, còn có thể gia tăng trăm năm công lực. Ta đã lập
kết giới ngoài cốc, yêu ma quỷ quái bình thường không dễ dàng vào được
đây đâu. Tiểu sư phụ và báo tuyết có thể an tâm nghỉ ngơi một chút. Mặt
khác, chúng ta thật sự có rất nhiều rất nhiều chuyện phải chậm rãi nói
cho rõ ràng.”

Tòng Tố kinh ngạc, không biết chưởng quầy Ly và Bạch Nham rốt cuộc có
lai lịch thế nào, vì sao lại xuất hiện ở núi tuyết Tây Lĩnh này, vì sao
lại cứu hắn. Cô gái tên Thanh Vũ lại không hiểu gì cả.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Bạch Nham nói muốn đi xem xét quanh núi một
vòng, vì thế chưởng quầy Ly ở lại trong cốc chiếu cố hai người và báo
tuyết. Tòng Tố vẫn bị vây trong trạng thái hỗn loạn, không thể suy nghĩ
nổi cũng không có sức nói chuyện. Thanh Vũ ngồi bên người báo tuyết, rửa sạch miệng vết thương to nhỏ trên người nó, vẻ đau lòng chưa từng biến
mất. Đối với ánh mắt chưởng quầy Ly thường phóng tới, nàng cũng không
biết là nghi ngờ, là sợ hãi hay là may mắn vì có người tới giúp đỡ.

Chưởng quầy Ly đi đến bên người Thanh Vũ, hỏi:“Sao cô lại biết con báo tuyết này?”

Thanh Vũ vuốt ve lông báo tuyết, nói:“Từ khi ta bắt đầu có trí nhớ, Bạch Bạch vẫn luôn bảo vệ ta, nó nói là nó phát hiện ra ta ở trong sơn cốc
này, khi đó ta vẫn còn là một đứa bé, có lẽ lúc ấy ta thật sự đáng yêu,
cho nên nó không ăn ta.”

“Nó nói?”

“Đúng, ta nghe hiểu nó nói chuyện, không chỉ có nó, động vật khác ta cũng hiểu được.”


Chưởng quầy Ly tò mò nhìn Thanh Vũ, lại nhìn nhìn Bạch Bạch, giống như
hiểu được vì sao báo tuyết phải bảo vệ cô gái này. Nàng có thiên phú dị
bẩm chắc chắn không đơn giản chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ.

“Vậy tiếng người là ai dạy cho cô?”

“Núi này rất ít khi có người đến, nhưng đến mùa xuân vẫn sẽ có vài thợ
săn lên săn thú, đa số bọn họ sẽ không vào sâu trong núi. Có một lần ta
gặp được một đội thợ săn ở sườn núi, bọn họ tốt bụng định mang ta về
trấn, lại bị Bạch Bạch dọa chết khiếp, may mà Bạch Bạch không hại bọn
họ, bọn họ mới biết trước nay vẫn là Bạch Bạch chăm sóc ta. Sau này khi
bọn họ lên núi sẽ mang cho ta chút đồ ăn, quần áo linh tinh. Sau đó ta
và Bạch Bạch sẽ giúp bọn họ bắt con mồi để trao đổi. Vài năm như vậy, ta cũng có thể nói chuyện.”

“Cô có từng nói cho bọn họ cô biết thú ngữ không?”

Thanh Vũ nghĩ nghĩ, nói:“Không cố ý nói, bọn họ chỉ nghĩ rằng ta là do
Bạch Bạch nuôi lớn cho nên mới hiểu được lời của Bạch Bạch thôi.”

Chưởng quầy Ly gật gật đầu, vừa định hỏi tiếp, Bạch Bạch bỗng nhiên
ngẩng đầu lên gừ hai tiếng, lại dùng cái đuôi lướt qua cánh tay Thanh
Vũ, dường như là đang nói với Thanh Vũ điều gì đó.

Thanh Vũ ngẩn người, sau đó vỗ lên lưng Bạch Bạch.

Chưởng quầy Ly cười khẽ một tiếng, không nói nữa. Trong sơn cốc này, chỉ sợ chỉ có mỗi Tòng Tố là người phàm không hiểu thú ngữ. Bạch Bạch nói
gì với Thanh Vũ chưởng quầy Ly nghe hiểu cả. Bạch Bạch là đang cảnh cáo Thanh Vũ chớ tin người lạ.

Yên lặng nửa khắc, Thanh Vũ quay sang hỏi quầy Ly:“Chưởng quầy Ly, cô và Đạo trưởng Bạch Nham tới nơi này bằng cách nào? Sao lại tìm được chúng
ta?”

“Cái này chờ lão đạo về sẽ nói lại tỉ mỉ cho cô.” Chưởng quầy Ly mỉm cười.

Thanh Vũ nhìn chưởng quầy Ly, trong lòng rất nghi ngờ thật. Nàng rất
đẹp, đẹp giống như thiên tiên vậy. Nàng khiến cho người ta có cảm giác
xa cách, giống như không thể với tới. Thanh Vũ tiếp xúc với con người
không nhiều lắm, chính nàng cũng không rõ cảm giác phức tạp trong lòng
khi nhìn chưởng quầy Ly này rốt cuộc là cái gì. Trong đầu Thanh Vũ chỉ
có một giọng nói đang hỏi, nàng là ai? Nàng là người phàm sao? Không chỉ có Thanh Vũ nghi ngờ như vậy, Tòng Tố cũng đang tự hỏi chính mình,
nhưng lại không biết đáp án. Chỉ có Bạch Bạch gần như có thể khẳng định
chưởng quầy Ly không phải người phàm, bởi vì một người phàm vốn không
thể khoát tay là có thể giết chết một con hồ yêu ngàn năm, cho dù hồ yêu kia đã bị trọng thương. Nhưng nếu chưởng quầy Ly không phải người phàm, vậy nàng là cái gì? Bạch Bạch ngửi ngửi rất lâu, cũng không ngửi thấy

yêu khí trên người chưởng quầy Ly, nhưng mùi hương nhè nhẹ trong veo
trên người nàng cũng không phải mùi của người phàm. Trên người thần tiên cũng sẽ có tiên khí, không giống hương vị trên người chưởng quầy Ly,
rốt cuộc nàng là cái gì?

Không lâu sau, Bạch Nham trở lại. Chưởng quầy Ly đón trước hỏi:“Thế nào rồi?”

Bạch Nham lắc đầu nói:“Nơi nơi đều là dấu vết yêu quỷ tự giết lẫn nhau,
ta thấy khách của Phong Đô giờ đã giảm hai phần ba rồi. Những kẻ sống
sót bất kể là tinh linh hay yêu ma, cũng đã rời khỏi Tây Lĩnh hết. Ta đi về phía Tây đuổi theo một đoạn, thấy lão yêu bà Phong Cơ kia mang theo
đám tiểu yêu tay sai của bà ta đi về phía Phong Đô rồi.”

“Phong Cơ? Là bà ta sao!?” Chưởng quầy Ly kinh ngạc, phải biết rằng
Phong Cơ và quỷ mẫu Hỏa Linh xưa nay thù oán nhau đã gần ngàn năm. Một
ma ở đất Thục, một yêu ở Nam Nhạc, cả đời không qua lại với nhau cũng
coi như thái bình. Lúc này sao Phong Cơ lại chạy tới Phong Đô?

“Trước không nói chuyện này. Vết thương của Tòng Tố thế nào rồi?”

“Bây giờ vẫn hơi mơ mơ màng màng, nhưng hẳn là cũng sắp khôi phục lại.”

Tòng Tố nhìn chưởng quầy Ly và Bạch Nham hơi hơi gật đầu, nói:“Đa tạ hai vị, các vị lại cứu tiểu tăng một lần nữa.”

Thanh Vũ thấy Tòng Tố cố sức ngồi dậy, vì thế đi qua đỡ hắn, để hắn ngồi tựa vào trên người Bạch Bạch.

Bạch Nham và chưởng quầy Ly ngồi đối mặt Tòng Tố, Thanh Vũ ngồi xuống,
bốn người làm thành một cái cái vòng nhỏ. Chưởng quầy Ly tùy tay dấy lên một đống lửa trước mặt, lại làm cho Tòng Tố và Thanh Vũ lắp bắp kinh
hãi. Bởi vì trong sơn cốc này đá vụn đầy đất, chỗ bọn họ ngồi không phải cát đá thì là tuyết đọng chưa tan. Ngọn lửa của chưởng quầy Ly đúng là
tự nhiên mà cháy, không dùng đến một nhánh cây.

Bạch Nham nhìn, khẽ lắc đầu, giải thích nói:“Chẳng qua là ảo thuật thôi, các vị không cần kinh ngạc. Chưởng quầy Ly đạo hạnh cao thâm, cho dù là ảo thuật cũng giống như lửa thật, có nhiệt độ có thể sưởi ấm.”

Chưởng quầy Ly mỉm cười, liếc Bạch Nham một cái, giống như đang nói: bản lĩnh nói dối của ngươi càng lúc càng lợi hại nhỉ, cũng sắp giống nói
thật rồi đấy.

Thanh Vũ không kiềm chế được tò mò, thật cẩn thận đưa tay ra hơ lửa, nhiệt độ kia rất chân thật, làm cho nàng cảm thấy hứng thú.

Tòng Tố nhìn đống lửa, mặc kệ lời giải thích của Bạch Nham là thật hay
giả, chưởng quầy Ly đều đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn. Chưởng
quầy Ly và Bạch Nham, hai người này mặc dù không đủ tin nhưng cũng không khả nghi. Nếu bọn họ đã đến đây, vậy nghe thử lí do thoái thác của bọn
họ xem. Tòng Tố tuổi không lớn, thời gian dạo chơi tứ hải cũng coi như
không dài, chớ nói chưa bao giờ gặp trận đại chiến ly kỳ cổ quái mà lại
kinh thiên động địa như vậy, cho dù giờ đã gặp, bằng thực lực của hắn
muốn giữ mạng cũng đã rất miễn cưỡng. Trước mắt ngoại trừ dựa vào Bạch
Nham và chưởng quầy Ly, hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận