Tiệm Quan Tài Phố Tây

Thành quỷ Phong Đô, khu vực nằm giữa sinh – tử, không thuộc dương gian, cũng
không phải âm phủ, diêm vương mặc kệ, thần tiên không quản, người phàm
không thể dễ dàng ra vào, yêu ma cũng không thể tùy ý lui tới. Phong Đô
quả thực là nơi long xà hỗn tạp, thần, ma, tiên, yêu quái, tinh linh,
quỷ, người, chúng sinh tam giới đều có thể sống trong đó.

Nếu không có Bạch Nham chỉ điểm, chỉ sợ Tòng Tố có tìm cả đời cũng không sờ đến được tường thành Phong Đô.

Tuy lời Bạch Nham thật giả khó phân biệt, trong lòng Tòng Tố cũng loáng
thoáng hiểu được một chút. Bạch Nham không có ác ý với hắn và Thanh Vũ, nhưng cũng khó có thể khẳng định hắn là người tốt. Chính hắn cũng thừa
nhận hắn và chưởng quầy Ly không là người phàm, nhưng không nói rõ ràng. Thần bí như thế đương nhiên hơn phân nửa không phải chuyện tốt. Tuy
không thể tin Bạch Nham, nhưng Tòng Tố vẫn đồng ý làm tiên phong cho
Bạch Nham, đi tìm hiểu về Phong Đô. Hắn biết Bạch Nham lợi dụng hắn,
nhưng hắn vẫn đến đây. Cũng giống như hai tháng trước khi hắn nghe được
những lời Bạch Nham nói mà đuổi theo Thiên Khê đến đất Thục, cho dù là
yêu ma phương nào, cho dù hung hiểm đến mức nào, Tòng Tố cũng tuyệt đối
không cho phép mình nửa đường chạy trốn. Nếu muốn nói hắn ngu ngốc, vậy
hắn chính là ngu ngốc cam tâm xả thân vì nghĩa, lấy mệnh vệ đạo.

Trăng đã lên đỉnh, nơi hoang vu dã ngoại yên tĩnh âm trầm, Tòng Tố, Thanh Vũ chậm rãi đi, Bạch Bạch bên người theo sát họ.

“Sao rồi, có tìm được không?” Thanh Vũ hỏi.

Tòng Tố nói:“Hẳn là gần nơi này thôi. Thanh Vũ cô trở về đi, Phong Đô
cũng không biết là nơi quỷ quái gì, cô không cần thiết theo ta vào nơi
nguy hiểm.”

“Ta muốn đi.” Thanh Vũ kiên quyết nói,“Không phải đạo trưởng đã nói rồi
sao, giờ ở Thục yêu ma vô số, dù sao cũng không an toàn, ta có Bạch Bạch bảo vệ, ngươi không cần lo lắng cho ta. Nay Tây Lĩnh xác chết khắp nơi, ta cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai đã phá hủy nhà
của ta. Hơn nữa, tuy ngươi có phật châu hộ thân nhưng cũng chỉ là người
phàm, không nghe hiểu được ngôn ngữ của chim thú giống ta, đi đến Phong
Đô ngươi còn cần ta giúp đấy? Đi thôi đi thôi, ngươi cũng đừng mong đuổi ta đi, ta nhất định phải tới Phong Đô.”

Tòng Tố thở dài, không nói được gì.

Theo như lời Bạch Nham, Tòng Tố và Thanh Vũ ở trong rừng đợi cho đến giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), theo ánh trăng đi tìm một gốc cây
hòe đã khô héo một nửa. Chờ đến khi Tòng Tố tận mắt thấy cây hòe cổ thụ
này, hắn mới biết được cái gì là khô héo một nửa.

Cây hòe cổ thụ này vô cùng cao lớn, phải bốn năm người ôm. Cây hòe có
một nửa bộ rễ trồi lên mặt đất lan ra xa mấy trượng, trên thân cây gần
gốc có một cái động cao cỡ nửa người, bên trong tối như mực, nhưng cây
hòe này cành lá lại vẫn sum suê rậm rạp.

Bạch Nham nói, tìm được cây hòe già rồi hãy chờ cho đến khi cây này toàn hoàn khô héo.

Tòng Tố lại càng không hiểu, bộ rễ trồi khỏi mặt đất, thân cây có động,
cây cổ thụ này còn sống được đã là kỳ tích, nhưng muốn một cái cây đã
khô héo một nửa trong một đêm hoàn toàn héo rũ là có ý gì?

Thanh Vũ cũng không hiểu, chỉ có thể cùng Tòng Tố ngồi sang một bên chờ.

Không bao lâu, Bạch Bạch bỗng nhiên khẽ kêu vài tiếng, Thanh Vũ và Tòng
Tố lấy lại tinh thần nhìn cây hòe. Ánh trăng chiếu lên thân cây, trên
mặt đất hiện ra một cái bóng thật lớn. Cái bóng dần dần lan ra, ánh
trăng giống như xuyên qua cành lá xanh um tươi tốt của cây hòe, cho đến
khi cái bóng trên mặt đất chỉ còn lại hình dáng của một cái cây khô. Hai người đều sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn rõ ràng cành lá của cây hòe kia vẫn còn mà!

Bạch Nham nói, đợi cho cây hòe hoàn toàn héo rũ, có thể thấy đường đến Phong Đô.

Hiện tại bóng cây hòe đã hoàn toàn héo rũ, nhưng đường đến Phong Đô ở đâu?

Tòng Tố và Thanh Vũ nhìn nhau, đi quanh cây hòe hai vòng, nhưng không thấy bất cứ con đường nào.

Lúc này Bạch Bạch kêu hai tiếng, cắn cắn ống quần Thanh Vũ, chỉ hướng
cho bọn họ. Cái động tối om trên thân cây dường như hơi khác vừa nãy,
hốc cây đen như mực dường như trở nên sáng ngời, mơ hồ có thể thấy bóng
sáng trắng.

“Đây là lối đi đến Phong Đô sao?” Tòng Tố ngạc nhiên hỏi.

Thanh Vũ kéo Tòng Tố tới gần cái động, nói:“Đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Bạch Bạch đi theo sau hai người vào hốc cây, bọn họ chỉ bước một bước mà giống như vượt qua hai thế giới. Quay đầu lại nhìn, vẫn là con đường
nhỏ kia, nhưng cây hòe già đã sớm biến mất.

Trong sơn cốc núi tuyết Tây Lĩnh, chưởng quầy Ly và Bạch Nham ngồi ở bên đống lửa, nói chuyện câu có câu không.

“Thanh Vũ…… Ngươi cảm thấy nàng là cái gì?” Chưởng quầy Ly hỏi.

Bạch Nham khẽ lắc đầu, nói:“Không biết, nhưng chắc chắn không phải người phàm, cũng không phải yêu linh. Ta thấy ngay cả chính nàng ta cũng
không biết mình là cái gì hóa thành hình người.”

“Ngươi cảm thấy nàng không nói dối à?” Chưởng quầy Ly mím môi cười,
nói,“Cũng phải, đối mặt với đại thần nói dối như ngươi, nàng sao có thể lừa được.”

“Không chế nhạo ta một ngày thì nàng không vui à?” Bạch Nham bất đắc dĩ cười cười.

“Ngươi cho nàng ta đi theo Tòng Tố là muốn thử nàng à? Nếu nàng ta thật
sự chỉ là con người biết thú ngữ bình thường thì sao? Vào Phong Đô,
ngươi không sợ nàng ta sẽ thành thức ăn cho kẻ khác sao?”

“Không phải có Bạch Bạch bảo vệ rồi sao?” Bạch Nham dường như không lo
lắng chút nào, nói,“Báo tuyết kia cũng không phải loại lương thiện gì,
đến lúc đó, ai là thức ăn cho ai còn chưa biết đâu. Còn nữa, Thanh Vũ đi cùng Tòng Tố nàng cũng không yên tâm sao?”

“Thật ra muốn biết Thanh Vũ có lai lịch thế nào cũng không khó, điều tra con báo kia là sẽ có thu hoạch.” Chưởng quầy Ly nói,“Báo tuyết này ít
nhất cũng có sáu bảy trăm năm đạo hạnh, muốn hóa thành hình người là
chuyện dễ dàng, nhưng nó cố tình muốn dùng nguyên hình bảo vệ bên người
Thanh Vũ, chắc là muốn để Thanh Vũ tin nàng ta cũng chỉ là người phàm mà thôi. Lừa được Thanh Vũ chưa chắc đã lừa được những người khác, yêu
linh khác. Nơi này gần Phong Đô như vậy chắc chắn sẽ có người biết được
chút gì đó.”

Bạch Nham nhìn khóe môi chưởng quầy Ly thoáng để lộ ra ý cười, hỏi:“Nàng muốn làm thế nào?”

“Đi hỏi thăm tình huống, dù sao cũng hơn là ngồi lỳ trong sơn cốc này.”

Bạch Nham thở dài, nói:“Đi sớm về sớm.”

“Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, Tòng Tố sẽ không trở về nhanh như vậy đâu, ngươi rảnh rỗi thì về nhà một lát, ta không yên tâm lắm.”

“Có Tiểu Tuyền trông nhà và cửa hàng, nàng còn không yên tâm cái gì?”

“Tóm lại là trong lòng ta lo lắng, ngươi cứ về nhìn một cái là được.”

“Được rồi, vậy ta về xem sao.”

Bạch Nham vừa dứt lời, trong sơn cốc không còn chút tiếng động nào, chỉ
có đám lửa kia vẫn cháy, hai người đã hóa thành gió biến mất.

Bạch Nham cũng không lo lắng tiệm quan tài hoặc phủ trạch xảy ra chuyện gì.
Thứ nhất là có Đỗ Tuyền chăm lo, thứ hai là hắn và chưởng quầy Ly đã lập kết giới trong ngoài viện, muốn giải kết giới của bọn họ cũng không
phải là chuyện dễ dàng. Nhưng hắn vẫn quay về một chuyến, nếu chưởng
quầy Ly không muốn hắn ở lại núi tuyết Tây Lĩnh làm vướng chân vướng
tay, thì hắn trở về là được. Mặt khác chính hắn cũng có chuyện phải đi
kiểm chứng, mà việc này đương nhiên hắn không muốn chưởng quầy Ly biết.
Hắn đi xa ngàn dặm từ đất Thục vòng đến Bột Hải, lén viếng thăm hải thần nương nương.

Hôm nay thời tiết Bột Hải âm u, qua giờ Thìn (từ 7h-9h sáng) sắc trời mới dần sáng lên, dường như là trời muốn mưa rồi.

Bạch Nham đứng ở bờ biển Bột Hải, rút ra cây tiêu làm bằng xương trắng
đặt ở bên môi thổi vài điệu, khi làn điệu còn chưa thổi xong người hắn
cần tìm đã tới bên cạnh hắn.

“Sao huynh lại tới đây?”

Hải thần nương nương Bột Hải chính là Tam công chúa Đông Hải long vương, huyết thống thuần khiết thần lực thâm hậu, ba trăm năm trước được Ngọc
đế khâm điểm chưởng quản Bột Hải.

Bỏ qua thần cấp, huyết thống của nàng, giờ phút này người đứng ở bờ biển Bột Hải, đứng ở bên cạnh Bạch Nham là một cô gái trẻ chỉ khoảng hai
mươi tuổi. Cô gái mặc một bộ quần áo trắng thanh lịch mà cao quý, dung
nhan tuyệt mỹ người phàm tất nhiên không thể sánh bằng. Chẳng qua khi
nàng đối mặt với Bạch Nham sắc mặt cũng không tốt lắm, mày hơi hơi nhăn lại, thần thái trong mắt phức tạp khó hiểu, không biết là giận dữ hay
kinh ngạc.

“Lâu rồi không thấy, không ngờ muội chẳng thay đổi tẹo nào.” Bạch Nham cười nói.

“Còn huynh lại thay đổi nhiều quá, suýt chút nữa muội đã không nhận ra
rồi.” Khẩu khí của nữ thần không tốt, trong lời nói ẩn chứa giận dữ và
châm biếm “Bộ dạng vừa già vừa xấu này của huynh là muốn cho ai xem?
Huynh cho rằng huynh già đi thì huynh chính là người phàm sao? Cũng
đúng, trước giờ huynh vẫn thích lừa mình dối người.”

Bạch Nham nghe nàng mắng mỏ châm chọc mình nhưng lại không tức giận chút nào, vẫn vui vẻ tươi cười. Dường như tất cả những cô gái có chút quan
hệ với Bạch Nham đều thích châm chọc hắn, giống như chưởng quầy Ly,
luôn dùng lời nói đả kích hắn.

“Thôi, huynh muốn làm gì thì làm.” Nữ thần nghĩ nghĩ lại hỏi,“Huynh tới
đây làm gì? Mấy trăm năm nay không phải huynh trốn bọn muội còn không
kịp sao? Sao lần này lại tự động tới cửa vậy?”

“Ta tới là muốn hỏi thăm muội một việc.”

“Hỏi thăm?” Nữ thần nghi ngờ nhìn hắn một cái, cười nói,“Kỳ lạ thật,
không phải phải huynh muốn làm người phàm sao? Nơi này của muội có gì
khiến huynh quan tâm vậy?”

“Doanh Chi.” Bạch Nham cắt đứt lời nàng, nói,“Nếu có thể tránh, huynh
tuyệt đối sẽ không trở về. Lúc này có chuyện hệ trọng, muội nhất định
phải giúp huynh.”

Doanh Chi, đúng là tục danh của Hải thần nương nương Bột Hải, tam công
chúa Đông Hải. Trong tam giới rất ít người biết đến cái tên này, mà
người gọi nàng như vậy lại càng ít.

Chợt nghe Bạch Nham gọi tên nàng như vậy, Doanh Chi cứng đờ, dường như
trong nháy mắt nàng hơi khó khống chế tình cảm trào lên trong lòng.

“Hừ! Muội giúp huynh quá nhiều, mới……” Doanh Chi nói đến bên miệng lại
nghẹn về, ngược lại hỏi,“Có việc hỏi mau, hỏi xong thì đi nhanh.”

“Huynh muốn biết có phải Đông Hải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Muội không thấy gần đây thời tiết rất lạ sao? Không phát hiện có gì không ổn sao?”

Bạch Nham vừa nói như vậy, trong lòng Doanh Chi mới bắt đầu cảm thấy có
chút không ổn. Một năm trở lại đây thời tiết quanh Bột Hải càng ngày
càng khó khống chế, khi tốt khi xấu. Nếu nàng không tự mình thi pháp
khống chế sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Nàng vốn không để chuyện
này ở trong lòng, dù sao nàng cũng là hải thần Bột Hải, trời muốn mưa
muốn thổi gió còn phải xem tâm tình vũ sư thần gió. Hôm nay nghe Bạch
Nham hỏi như vậy, nàng mới bắt đầu cảm thấy thời tiết hôm nay dường như
biến hóa quá nhanh.

Về phần Đông Hải có phải cũng xảy ra tình trạng tương tự hay không,
Doanh Chi cũng không rõ lắm. Nàng rời khỏi Đông Hải đã ba trăm năm,
trong ba trăm năm này nàng chưa từng rời khỏi Bột Hải, hai nơi bình
thường cũng không liên hệ tin tức nhiều. Lần cuối nhìn thấy cha và anh
là ở Ngọc Kinh tham kiến Ngọc Đế và Tây Vương Mẫu.

“Huynh nghe nói được gì sao?” Doanh Chi hỏi.

Bạch Nham lắc đầu, nói:“Không phải đơn giản là nghe nói, mà là gặp.”
Bạch Nham kể sơ lược những việc lạ gần đây cho Doanh Chi, lược bớt
chuyện chưởng quầy Ly, bọn họ từng giao đấu với Thiên Khê và Vân Nhai,
lại nói,“Muội biết huynh không thể sử dụng pháp thuật quá lớn, rất nhiều chuyện cũng không tiện nhúng tay. Huynh tới là muốn hỏi thăm muội chút
chuyện, muội không biết vậy coi như huynh đến cảnh báo muội, muội sai
người về Đông Hải một chuyến đi.”

“Thục cách Bột Hải và Đông Hải khá xa, có lẽ là huynh lo lắng quá nhiều thôi?”

“Cửu Châu tuy lớn nhưng cũng rút giây động rừng, huống chi quần ma đột
nhiên nổi dậy tất sẽ có đại loạn, chỉ sợ Đông Hải cũng khó có thể chỉ lo thân mình.” Bạch Nham nói.

“Đã biết, huynh đi đi.” Doanh Chi gật gật đầu nói,“Nếu có thể điều tra ra cái gì, muội sẽ nghĩ cách thông báo cho huynh.”

Bạch Nham còn định nói cái gì, cuối cùng lại không nói ra miệng, không nói lời từ biệt đã đi luôn.

Chuyện tới thật đúng dịp. Bạch Nham vừa từ Bột Hải trở lại tiệm quan tài phiền toái đã tới cửa.

“Vị đại nhân này, chưởng quầy nhà ta thật sự không ở trong thành.” Bạch Nham còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng Đỗ Tuyền.

“Vậy có phải nơi này còn có một đạo trưởng đạo hiệu Bạch Nham không? Xin mời đạo trưởng ra đây?” Khách đến hỏi.

“Bổn tiệm quả thật có vị đạo trưởng Bạch Nham, nhưng đạo trưởng Bạch
Nham cũng không phải người làm trong tiệm, có tới hay không cũng phải
tùy vào ngài ấy, chuyện này không ai dám khẳng định. Hơn nữa đạo trưởng
Bạch Nham là người tu đạo, không bị phàm trần thế tục ràng buộc, trong khi chúng ta nói
chuyện này biết đâu ngài ấy đã chạy tới núi Vũ Di rồi ấy chứ.”

“Nếu vậy, ta đây sẽ không quấy rầy, nơi này có tấm thiệp mời, đại nhân
nhà ta mở tiệc chiêu đãi ông chủ tiệm, giờ Tuất sơ khắc (từ 7 giờ đến 9
giờ tối) hôm nay, Hồng Hồ sơn trang ngoài thành.” Khách đến để lại thiệp mời rồi rời đi.

Bạch Nham nhìn người đi xa, mới đi vào tiệm, hỏi Đỗ Tuyền rõ ràng mọi chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui