Tiệm Quan Tài Phố Tây

Editor: mèomỡ

(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Chuyện Ly Du Dao mang thai không chỉ khiến Bạch
Nham vui mừng đến phát điên, càng làm cho toàn bộ Đông Hải tràn ngập không khí
vui mừng. Từ ngày Bạch Nham mang theo con dâu về Đông Hải, Long vương vẫn cười
không khép miệng được. Long vương vui vẻ, không chỉ tất cả mọi người trong Long
cung vui vẻ theo, mà cả dân chúng người phàm gần Đông Hải cũng được hưởng ân
trạch, liên tục hơn mười năm mưa thuận gió hoà.

Bạch Nham nói được thì làm
được, thật sự đã đưa Bạch Doanh Chi từ Bột Hải trở về. Nhưng Bột Hải cũng cần
quản lý, Bạch Doanh Chi trở lại đương nhiên phải có người đi thay nàng. “Khổ
sai” này liền rơi xuống đầu Bạch Tiêu Thừa. Long vương vốn đã không để ý tới
công việc ở Đông Hải, Bạch Tiêu Thừa trải qua ba trăm năm mươi năm mới tu thành
Ứng Long, vừa trở lại Đông Hải đã phải thay Long vương gánh vác trách nhiệm, ai
bảo Bạch Nham chỉ thích cùng Ly Du Dao làm người phàm cơ chứ. Mà nay, Bạch
Nham kéo Bạch Doanh Chi trở lại Đông Hải cùng Ly Du Dao “An thai”, lại muốn ép Bạch
Tiêu Thừa đi tiếp quản Bột Hải, công việc ở Đông Hải vì vậy lại do Bạch Nham
gánh vác. Hắn thật ra không có ý kiến, chỉ cần không rời khỏi Du Dao, hắn thế
nào cũng được. Nhưng Bạch Tiêu Thừa lại không thích, hắn cũng muốn ở lại chính
mắt nhìn Ly Du Dao sinh cho hắn một đứa cháu, dựa vào cái gì mà đuổi hắn đi?!

Bạch Nham khuyên can mãi, lại
thêm dụ dỗ đe dọa một thời gian, Bạch Tiêu Thừa mới tâm không cam lòng không
nguyện đồng ý đến Bột Hải. Cuối cùng, trước khi đi còn nhắc nhở một câu:“Chờ
chị dâu sinh trứng rồng, đệ nhất định phải trở về nhìn một cái!”

Ly Du Dao nghe xong lời này, trong lòng
liền mất hứng. Vì sao là trứng rồng mà không phải trứng Huyền Điểu? Kết quả là,
mỗi ngày Ly Du Dao đều
vuốt cái bụng nhỏ của mình âm thầm nhắc tới:“Bé con, nhớ đừng làm mất mặt mẹ,
nhất định phải theo mẹ nhé, trăm ngàn lần đừng là rồng!”

Ly Du Dao ở Đông Hải thật nhàm chán, bình
thường tuy có Bạch Doanh Chi cùng nói chuyện phiếm, nhưng vẫn vô công rỗi nghề.
Hơn nữa càng ngày càng tham ngủ, có khi sẽ ngủ liền hai ba ngày. Lúc đầu Bạch
Nham rất lo lắng, sau cũng quen dần với thói thích ngủ của nàng. Cũng vì vậy,
Bạch Doanh Chi hoàn toàn không cần cả ngày lẫn đêm ở cùng nàng, ở Đông Hải càng
thoải mái tự tại hơn so với Bột Hải.

Có một ngày, Du Dao đột nhiên
tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, rõ ràng cảm nhận được có ma khí ở gần Đông Hải, hơn
nữa nàng còn rất quen thuộc với khí này, là Vân Nhai. Có lẽ vì nàng mang thai,
cảm giác càng nhạy bén hơn trước, đặc biệt là tính cảnh giác đối với nguy hiểm
càng mẫn cảm hơn bao giờ hết. Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, là vì đã nhận ra sát
khí của Vân
Nhai.

Tính tình Vân Nhai rất ôn hòa,
đại đa số thời gian đều bình thản, rất ít khi tức giận muốn giết người, nhưng
Ly Du Dao rõ ràng
đã cảm nhận được sát ý của hắn. Nhưng đây là Đông Hải, Vân Nhai sẽ nổi lên sát
tâm với ai? Du Dao không
yên tâm, liền ra Đông Hải nhìn xem.

Du Dao đi theo khí của Vân
Nhai, không tìm được Vân Nhai mà lại thấy Bạch Doanh Chi.

“Tam công chúa?” Ly Du
Dao đến gần
Bạch Doanh Chi mới phát hiện nàng bị thương. Bàn tay phải của nàng có vết
thương như vết bỏng mới, Du Dao liếc mắt một cái liền nhận ra được là Vân Nhai đả
thương nàng,“Tam công chúa, xảy ra chuyện gì? Vì sao Vân Nhai đả thương muội?”

Bạch Doanh Chi cúi đầu nhìn vết
thương trên lòng bàn tay mình từ từ tự khép lại, dường như không biết Ly Du Dao
ở ngay bên cạnh nàng, cũng giống như không nghe thấy câu hỏi của nàng, một lúc
lâu cũng không trả lời.

Du Dao nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt,
vẻ mặt bi thương, trong lòng bồn chồn. Giữa nàng và Vân Nhai rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Vì sao Vân Nhai nổi lên sát ý với nàng? Lại vì sao chỉ làm tay nàng

bị thương mà không nguy hiểm đến tính mạng?

“Chị dâu, đừng nói cho người
khác được không? Đừng nói cho ai cả, dù là đại ca cũng đừng nói, được không?”
Lần đầu tiên Bạch Doanh Chi đưa ra yêu cầu với Ly Du Dao .

“Được,” Du Dao nhìn nàng, trong
lòng có một suy đoán nhưng cũng không dám chắc chắn, hỏi,“Vậy muội có thể nói cho
tỷ biết? Muội và Vân Nhai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chị dâu có biết nguyên hình
của Vân Nhai là gì không?” Bạch Doanh Chi không trực tiếp đồng ý với Ly Du
Dao, nhưng nàng dường như cũng có ý nói cho Ly Du Dao nghe. Nhưng ngay cả chính
nàng cũng không biết nên nói như thế nào, chính nàng cũng không quá rõ ràng
giữa nàng và Vân Nhai rốt cuộc là gì.

Ly Du Dao lắc đầu:“Từng có đoán, nhưng
chưa bao giờ xác định. Tỷ cũng chưa bao giờ hỏi.”

Bạch Doanh Chi gật đầu cũng
không biết là có ý gì, ngược lại nói:“Chúng ta trở về đi, nếu để cho đại ca
biết tỷ đi ra ngoài sẽ lại sốt ruột.”

“Được, chúng ta trở về thôi.”
Ly Du Dao nhìn
Bạch Doanh Chi giả vờ kiên cường trong lòng càng thêm chắc chắn giữa nàng và
Vân Nhai có vấn đề.

Sau việc này, Bạch Doanh Chi
gần như ngày nào cũng ở bên chăm sóc Ly Du Dao, nhưng buồn bực không vui trên
mặt nàng ai cũng nhìn thấy được. Có lẽ chỉ có Bạch Nham một lòng một dạ đều đặt
ở trên người Du Dao mới không biết không thấy, làm cho Du Dao thậm chí có chút buồn bực. Chính
hắn không phát hiện muội muội mình không ổn, nàng lại đồng ý với Doanh Chi là
sẽ không nói, chẳng lẽ cứ để cho nàng ấy như vậy?

Nhưng Ly Du Dao cũng không nghĩ ra, nàng và Vân
Nhai làm đồng môn năm trăm năm cũng không biết nguyên hình của hắn là gì, vì
sao Bạch Doanh Chi không chỉ hỏi đến mà hình như còn biết? Theo lý thuyết, Vân
Nhai là sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào. Nếu muốn biết chỉ có hai cách, thứ nhất
đến Phong Đô vào Tháp Linh Lung nhìn lửa Vô Sinh của hắn, nhưng bây giờ Vân
Nhai đứng đầu ma giới, Lục cô nương tuyệt đối sẽ không để ai vào Tháp Linh Lung
nhìn lửa Vô Sinh của hắn, dù là Long tam công chúa cũng không được; Thứ hai là
người biết quá khứ của Vân Nhai. Cái này lại càng không thể, có lẽ ngoại trừ
Thiên Khê không ai biết Vân Nhai nhập núi Ngũ Hành như thế nào. Nay Thiên Khê
đã hồn bay phách tán, còn có ai có thể biết quá khứ của Vân Nhai?

Du Dao đoán rằng có lẽ Doanh Chi động
lòng với Vân Nhai, nhưng Vân Nhai lại đả thương nàng, có thể là hắn muốn cắt
đứt ý muốn trong đầu Doanh Chi. Nhưng chuyện giữa bọn họ, Bạch Doanh Chi không
nói thì nàng cũng không biết được, lại càng không thể ngang ngược can thiệp.
Chuyện tình yêu người bên ngoài không thể hiểu được cũng không thể giải thích
rõ được, mặc dù kẻ trong cuộc thì cũng u mê. Nếu chính bọn họ đã quyết tâm thì
ai khuyên cũng vô dụng, thật giống như nàng và Bạch Nham, bao nhiêu chuyện ngu
ngốc, điên cuồng đều đã làm, lỗi gì tội gì cũng đều đã phạm phải, nhưng vẫn có
chết cũng không hối hận. Cũng may là cố chấp nên mới có thể chờ đến khi mây tan
trăng sáng. Nàng chỉ hy vọng Doanh Chi và Vân Nhai nếu thật sự hữu tình, dù là
ngàn nan vạn hiểm cũng có thể có được kết quả tốt.

Những ngày Ly Du Dao lo lắng
cho Bạch Doanh Chi đang mù quáng cũng không kéo dài bao lâu, từ lần duy nhất
nhận thấy Vân Nhai tới Đông Hải, Bạch Doanh Chi và Vân Nhai cũng không gặp lại
nữa, hơn nữa ngày dự sinh càng ngày càng gần, Ly Du Dao cũng càng ngủ nhiều, lần lâu
nhất ngủ đến tận mười ngày.

Ở Đông Hải gần ba năm, dưới sự
chờ mong của mọi người, con của Ly Du Dao và Bạch Nham chào đời .

Ly Du Dao nhìn quả trứng chỉ to bằng bàn
tay Bạch Nham, lông mày nhăn tịt lại. Khi vừa sinh quả trứng này, vỏ trứng lộ
ra thịt hồng nhạt, hơn nữa sờ vẫn mềm, ước chừng nửa canh giờ sau vỏ trứng liền
trở nên cứng rắn, màu cũng biến thành màu trắng. Ly Du Dao và Bạch Nham nhìn đều cảm thấy
thần kỳ. Cả một phòng người, Long vương, Long vương phi, Bạch Doanh Chi, Bạch
Nham và Ly Du Dao trừng

mắt nhìn quả trứng suốt nửa ngày, nó cũng không hề có chút động tĩnh nào, dường
như nàng đã sinh ra tảng đá. Nàng nhất thời tò mò, dùng ngón tay chọc chọc nó
khiến Bạch Nham gần như là cướp lại ôm “Con” hắn vào trong lòng, miễn cho còn
chưa phá trứng đã bị mẹ ruột của nó đùa chết.

Ly Du Dao cười nhạt trước hành vi bảo vệ
thái quá của Bạch Nham, con của nàng sao không cho nàng đụng vào?! Thật sự là
buồn cười.

Sau này Ly Du Dao mới dần hiểu được vì sao dì
Thúy nói mẹ nàng chỉ khi mới sinh nàng ra vừa mới bắt đầu tò mò, sau này lại
không quan tâm nàng. Bởi vì một quả trứng dù có nhìn ngang nhìn dọc, nhìn chằm
chằm một khắc không dời, nó cũng sẽ không nở ra hoa. Không đến nửa tháng, Ly Du
Dao đã không
còn thích nhìn nó nữa.

Nhưng Bạch Nham lại hoàn toàn
không giống vậy, hắn thật sự là vui mừng đến điên rồi, nhất định phải tự mình
chăm sóc con, chờ nó phá trứng. Dù có công việc của Đông Hải cần xử lý, cũng
nhất định phải để con ở trong tầm mắt. Điều này làm cho Ly Du Dao rất không vui, đây là có con
không cần nàng nữa sao? Lúc trước thì đi theo nàng không rời một tấc, nay đi
đâu cũng phải ôm con của hắn theo. Hơn nữa, ai dám xác định quả trứng này là
long tử? Nhỡ là long nữ thì sao? Không đúng! Vì sao lại là rồng? Nên là Huyền
Điểu mới đúng!

Ly Du Dao nghĩ vậy cũng bắt đầu
giống Bạch Nham thích ở cạnh con mình. Nàng mới ba năm đã sinh trứng vậy có
phải chứng tỏ nó là Huyền Điểu mà không phải rồng hay không? Chỉ cần vỏ trứng
còn chưa phá thì không ai xác định được. Nhỡ đứa bé ngày ngày ở bên Bạch Nham,
lại giống hắn nhiều hơn thì sao, người mẹ như nàng chẳng phải chịu thiệt sao?
Đặc biệt là Bạch Tiêu Thừa thường trở về Đông Hải, nói liên miên cằn nhằn với “cháu” của hắn rất nhiều
điều “Vô nghĩa”, ví dụ như bởi vì Bạch Nham và Ly Du Dao đều từng tiến vào cảnh
giới hỗn độn, cho nên đứa bé này hẳn sẽ là long tử có thể tu thành Ứng Long sớm
nhất trong long tộc vân vân. Ly Du Dao mỗi lần nghe được trong lòng đều không thoải mái,
dựa vào cái gì mà con nàng lại là rồng?!

Vì thế, Ly Du Dao ngầm mâu thuẫn với Bạch Nham, mỗi đêm đều
muốn ôm trứng trong lòng mình ngủ, không chịu cho Bạch Nham chạm vào.

Bạch Nham sao lại không biết
trong lòng nàng nghĩ cái gì, chỉ đành phải trấn an nói:“Cho dù là rồng hay là
Huyền Điểu không phải đều là con của chúng ta sao? Không cần so đo đâu? Dù nó
là gì đi nữa, ta cũng vẫn sẽ yêu thương nó.”

Ban đầu lời này của Bạch Nham
khiến Du Dao tạm
thời dễ chịu, nhưng chờ đến ngày trứng nở thật, nàng lại thét chói tai suýt
chút nữa quăng ngã con mình, may mắn có Bạch Nham lanh tay lẹ mắt bảo vệ.

“Đây...... Đây...... Đây......
Đây không phải con của ta!!!” Tiếng gào của Du Dao gần như toàn bộ Đông Hải đều
nghe thấy được.

Bạch Nham nâng trong tay thằng
nhóc vừa mới phá trứng, trong lòng cười đến nở hoa nhưng ngoài vẫn còn phải bận
tâm đến Du Dao cho nên cố gắng làm ra vẻ khó xử, nói:“Sao lại không phải con
nàng? Nàng ngày ngày đêm đêm ôm con trong ngực, con cũng chưa từng rời khỏi tầm
mắt của nàng, sao giờ nàng lại không nhận con?”

“Đây, đây...... nó sao có thể
là con ta?!” Ly Du Dao tức giận nói,“Sừng rồng, vuốt rồng, vảy rồng, đuôi
rồng!! Từ đầu tới đuôi rõ ràng là một con rồng!! Nửa cọng lông chim cũng không
có! Có chỗ nào giống ta?!”

Bạch Nham nhìn thằng nhóc mới
nửa mở mắt trong tay, nhịn cười, nói:“Nó màu vàng.”

Du Dao giận không thể át:“Lúc chàng
sinh ra là màu gì?”


“Màu đen.”

“Bạch Tiêu Thừa?”

“Màu xanh.”

“Bạch Doanh Chi?”

“Màu bạc.”

“Long vương?”

“...... Màu vàng.”

“Nó thà rằng giống ông nội nó
cũng không chịu giống người mẹ ruột này nửa phần!! Nó sao có thể là con ta?!”
Ly Du Dao đuổi
Bạch Nham và con rồng vàng nhỏ ra khỏi cửa, một mình ở trong phòng tức giận. Vì
sao nàng ngày ngày ngóng trông con nàng giống nàng một ít, lại vẫn sinh ra một
con rồng nhỏ? Nàng tức giận, nàng làm mẹ, ngay cả con là long tử hay là long nữ
cũng không phân biệt được!

Ly Du Dao tức giận cuốn gói trở về núi Bình
Đỉnh, không để ý tới Bạch Nham, đứa bé cũng không cần.

Trở lại núi Bình Đỉnh, Huyền Nữ
còn đang bế quan, Du Dao liền
đến sơn cốc nhỏ của dì Thúy, ở trước mặt dì Thúy phát giận, làm mình làm mẩy,
quấy nhiễu đến mức dì Thúy không biết làm thể nào, cuối cùng chỉ có thể dùng
một phỏng đoán lung tung lấy lệ với Ly Du Dao.

“Đứa bé kia là rồng mà không
phải Huyền Điểu chỉ sợ là vì con sinh nó ở Đông Hải, chờ nó phá trứng ở Đông
Hải.” Dì Thúy nói,“Cần hoàn cảnh cho phép, mới làm cho nó thành hình rồng.”

“Dì Thúy, ý của người là, nếu
sinh nó, nuôi nó ở núi
Bình Đỉnh, nó sẽ là Huyền Điểu?”

Dì Thúy hơi hơi gật đầu. Thật
ra bà làm sao mà biết được, dù là nguyên nhân gì, con của nàng cũng đã là rồng,
chẳng lẽ thật sự không nhận nó sao? Mau chóng khuyên Ly Du Dao trở về mới chuyện cần làm.

“Du Dao , trở về đi, dù sao
cũng là con con, chẳng lẽ con không có chút luyến tiếc nào sao?”

Ly Du Dao im lặng , lại ngồi ở trong viện
của dì Thúy nửa ngày mới chịu đi. Nhưng cơn giận của nàng còn chưa tan hết, không
muốn về Đông Hải, cũng không muốn gặp Bạch Nham, chỉ một mình trở về phủ Huyền
Thanh.

Ly Du Dao có thể ném cha con Bạch Nham
một mình chạy về núi Bình Đỉnh, nhưng Bạch Nham lại luyến tiếc nàng, cũng không
quan tâm đến sự phản đối của Long vương, mang theo rồng con còn chưa mở hết mắt
đến núi Bình Đỉnh.

Bạch Nham ở phủ Huyền Thanh đợi
hai ngày, mới chờ được Ly Du Dao trở về.

Khi Du Dao trở về, Bạch Nham đang ngủ trưa
cùng rồng con. Thằng nhóc này còn thích ngủ hơn mẹ nó, cũng không biết là bởi
vì còn quá nhỏ hay do Bạch Nham liều lĩnh mang nó ra khỏi Đông Hải làm nó không
thoải mái.

Bạch Nham lấy ngón tay vuốt lên
vảy dọc theo sống lưng con, liên thanh thở dài:“Thằng nhóc con, nếu có nửa phần
giống mẹ con, mẹ con cũng sẽ không bỏ rơi cha con ta chạy về nhà mẹ đẻ. Phụ
thân mặc dù thương con, nhưng con không thể để phụ thân mất vợ chứ? Ngoan
ngoãn, chờ mẹ con về nhất định phải ngoan nhé, mẹ con vui vẻ, cha con ta mới có
ngày tháng tốt đẹp.”

Du Dao ở cửa nghe thấy Bạch Nham nói
vậy, nghĩ rằng tám chín phần mười là hắn cố ý nói cho nàng nghe. Thật ra nàng
cũng không biết mình giận hắn hay giận chính mình. Nàng chẳng qua là nhất thời
khó thở mới chạy về, muốn nàng thật sự cả đời không để ý tới hắn, nàng không hạ
quyết tâm được.

Thở dài đẩy cửa mà vào, Bạch
Nham vô cùng nhanh chóng vọt đến trước mặt nàng, một tay ôm lấy nàng, đề phòng
nàng vung tay áo lại chạy mất tăm.

“Du Dao,” Bạch Nham chui đầu
vào gáy nàng,“Còn tức giận sao?”

“...... Tức giận có tác dụng

sao?”

“Nếu nàng thực không thích,
bằng không ta thi pháp biến nó thành Huyền Điểu nhé.”

“Chàng dám động vào con ta thử
xem?!” Du Dao bị đề
nghị kì lại của Bạch Nham dọa cho nhảy dựng. Đứa bé nhỏ như vậy, sao chịu được
pháp thuật của hắn! Ngay sau đó nàng nghe thấy Bạch Nham khẽ cười mới phát hiện
hắn cố ý lừa nàng.

Lại thở dài, Du Dao nhíu mày nhìn rồng con da lông
ngắn bọc trong chăn nằm trên giường, hỏi:“Nó là con trai hay là con gái?”

Bạch Nham thật sự không nín
được, cười nói:“Là con trai, là con trai, con trai chúng ta.”

Ly Du Dao đi đến bên giường ngồi xuống,
đưa tay nhẹ nhàng vén lên một chút chăn lông, rồng con bỗng nhiên tỉnh, mở mắt
nhìn nàng. Đôi mắt màu rất sáng, mở to mắt nhìn, phát ra hai tiếng “Anh anh”,
Ly Du Dao có chút lo lắng hỏi Bạch Nham:“Là ta không cẩn thận đánh thức con,
cho nên con không vui sao?”

Bạch Nham cười nói:“Sao nàng
không nghĩ rằng con đang gọi mẫu thân?” Không để Du Dao ngồi xuống, một tay ôm eo nàng,
một tay ôm con, hắn có thể cảm giác được rồng con lớn hơn một chút, cũng nặng
hơn một chút, nhưng nó vẫn rất nhỏ, một tay Bạch Nham cũng đủ ôm.

Ôm đứa bé đến trước mặt Du Dao,
nàng bỗng nhiên nhớ tới có một lần Bạch Nham hóa thành nguyên hình chọc nàng
vui vẻ, cũng là một con rồng nhỏ như vậy. Lúc ấy nàng cảm thấy rất đáng yêu,
sao con nàng sinh, nàng lại không vui chứ?

Du Dao vươn tay chỉ định sờ nó một
chút, nhưng nhìn con bé xíu trong lòng đột nhiên thoải mái, nó thật sự không
giống nàng chút xíu nào.

Thằng nhóc kia chớp mắt mấy
cái, tự chui ra khỏi chăn lông một chút, dùng sừng rồng cọ cọ lên ngón tay Du
Dao, lại làm Du Dao kinh
ngạc. Bạch Nham nhìn vậy cảm thấy vui mừng, nhóc con không tệ, quả nhiên biết
cách lấy lòng Du Dao giống hắn.

Tay Du Dao còn sững lại giữa
không trung, đầu rồng con nhích ra ngoài một tẹo, trượt ra khỏi lòng bàn tay
Bạch Nham, Du Dao vội đưa
tay đón lấy, nâng niu trong lòng bàn tay. Móng vuốt nhỏ gãi gãi trong lòng bàn
tay nàng ngứa ngứa, cảm giác rất kỳ lạ.

“Ngoan ngoãn.” Du Dao khẽ dỗ dành, lúc này mới có
chút bộ dáng người làm mẹ.

Bạch Nham thỏa mãn ôm Du Dao,
nhìn con của bọn họ, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

“Bạch Nham, hình như con lớn
hơn một chút phải không?” Du Dao ôm rồng con hỏi.

“Ư, dài thêm được hai đốt ngón
tay.”

“Lớn nhanh vậy sao?” Du
Dao mới rời
khỏi bọn họ hai ngày mà thôi, con nàng đã lớn nhanh như vậy.

Bạch Nham cười nói:“Là nên lớn
nhanh một chút, nàng xem, con bây giờ còn rất nhỏ.”

Sau lại nghe Bạch Nham kể khi
hắn, Bạch Tiêu Thừa và Bạch Doanh Chi mới ra đời ước chừng phải lớn gấp đôi
thằng nhóc này. Bởi vì bọn họ đều ở trong bụng mẫu thân năm năm, ở trong năm
năm, hiển nhiên rồng con là chưa đủ năm. Du Dao mỗi lần nghe Bạch Nham nói long
tộc bọn họ như thế này như thế kia, nàng liền ghen tỵ. Con nàng đều là “Long
tộc bọn họ”, nàng bỗng thành người ngoài?

Bạch Nham thật sự vô tội, lại
không thể tranh cãi với nàng, chỉ đành dỗ nàng.

Du Dao nói với hắn phán đoán
của dì Thúy, là vì hoàn cảnh mới khiến cho con bọn họ thành rồng.

Bạch Nham nghe xong cười quỷ
dị, nói:“Vậy chúng ta ở tại núi Bình Đỉnh, đứa sau chẳng phải sẽ là Huyền Điểu
sao? Như vậy nàng vui chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận