Tiệm Quan Tài Số 7

Cảm giác nóng cháy trên mu bàn tay vẫn đang không ngừng tăng lên, Thẩm Trạch cầm theo đèn lồng ở trên đường núi gập ghềnh bước đi. Đèn lồng đã muốn tắt, nhưng là hắn vẫn như trước không dám vứt đi.

“Ngươi là……bằng hữu của Đồng tiên sinh?” Thẩm Trạch cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.

Chốc lát sau, trước mặt Thẩm Trạch xuất hiện một hồn thể mặc áo giáp.

“Xin chào, ta là Lâm Phong, chúng ta lần trước đã gặp qua.” Thẩm Trạch mặc dù không có gặp qua Lâm Phong ‘rõ ràng’, nhưng là hắn quả thật đã gặp qua Lâm Phong, nhìn trang phục này nghe thanh âm này cũng có thể xác định được thân phận của hồn thể.

Lâm Phong lo lắng nhìn Thẩm Trạch.

“Ngươi như thế nào ở một mình ở đây? Đồng tiên sinh không ở đây sao?” Thẩm Trạch vừa thở ra một hơi, hiện tại lại bắt đầu nôn nóng.

“Chợ yêu……Đồng Thất bị nhốt ở trong chợ yêu! Ta không ra khỏi ngọn núi này được, ngươi có thể mang ta ra ngoài hay không?” Lâm Phong vừa nghe nói Đồng Thất bị nhốt trong chợ yêu cũng trở nên khẩn trương.

“Chợ yêu mấy ngày này chính là đêm cuồng hoan, các ngươi như thế nào lại dám xông vào trong chợ yêu? Ngươi đừng vội, buổi tối mấy ngày này là đêm cuồng hoan không thể ra khỏi núi, phải đợi đến ban ngày.” Thẩm Trạch cầm đèn lồng run lên, hắn đã muốn đi mấy tiếng rồi, nhưng là dù có đi như thế nào đều không thể đi ra khỏi ngọn núi này, di động kỳ quái lại không có tín hiệu, có thể nói là thật sự tứ cố vô thân.

Thẩm Trạch liếm liếm đôi môi đã phát khô, thể lực của hắn đã tiêu hao rất nhiều rồi.

“Rốt cuộc cái gì gọi là đêm cuồng hoan?” “Không phải cùng tộc của ta, khác biệt nhất định phải có.” Lâm Phong thở dài.

“Nhân loại cùng yêu có quan hệ rất sâu xa, hai chủng tộc này ở trong một khoảng thời gian có quan hệ tốt lắm. Ngươi hẳn là biết Nữ Oa nương nương đi? Chân thân của nàng thực ra là một con điều xà.” “Trước khi có Hoàng đế, nhân loại cùng yêu tộc quan hệ rất tốt, đến khi Hoàng đế lên, hắn đem yêu tộc đuổi khỏi Trung Nguyên, đến lúc này quan hệ của nhân loại cùng yêu tộc mới dần dần trở nên ác liệt.” “Ta là quỷ, đối với ngươi vẫn từng là nhân loại. Nhưng là yêu hóa thành hình người rồi vẫn là yêu như trước, đây là nguyên nhân căn bản khiến quan hệ của người cùng yêu không tốt, yêu dù sao vẫn không phải là người.” “Đêm cuồng hoan là thịnh yến của yêu tộc, có thể nói là không khác lắm so với lễ mừng năm mới của nhân loại, bất quá đêm cuồng hoan của yêu tộc có thần thánh hơn một chút. Đêm cuồng hoan bình thường là kéo dài bảy ngày, trong bảy ngày nơi đây là không chào đón nhân loại. Có đôi khi nhân loại đi nhầm vào chợ yêu, yêu tốt bụng còn có thể đưa hắn ra ngoài, nhưng ở trong đêm cuồng hoan cơ bản là có đi không về.” Thẩm Trạch nghe xong lời này, bất an trong lòng càng lớn thêm.

“Như vậy Đồng Thất chẳng phải là rất nguy hiểm?” Lâm Phong nói: “Cũng không thể nói như vậy, Đồng tiên sinh y dù sao cũng không phải là người thường.” Thẩm Trạch vẫn là lo lắng, hắn cắn răng nói: “Thật sự không có cách nào có thể đi ra ngoài sao? Ta……” Lâm Phong do dự, sau đó thở dài.

“Thôi thôi, ngươi đi cùng ta, ta xem xem có biện pháp nào đi ra ngoài không.” Lâm Phong bay ở đằng trước, Thẩm Trạch vội vàng đuổi theo, chỉ trong chốc lát hắn liền biết mục tiêu là chỗ nào. Cảnh tượng quen thuộc ở xung quanh không cái nào là không nói cho hắn rõ ràng rằng Lâm Phong là muốn quay về ‘Ổ’.

Quả nhiên, hắn lại một lần nữa đi đến khoảng đất bằng phẳng kia.

Lâm Phong hướng về phía một mô đất nhỏ nhẹ nhàng gọi một tiếng ‘Nghiên nhi’, phía trước mô đất nhỏ liền hiện ra một bóng người, bóng người này không có đầu.

Lâm Phong cười đối Lâm Nghiên nói: “Nghiên nhi có cách nào để hắn đi ra ngoài không?” Lâm Nghiên trầm mặc một chút, sau đó lên tiếng, khiến cho người khác kinh ngạc là giọng nói này còn rất dễ nghe.

“Hắn là ai vậy?” Lâm Phong dịu dàng nói: “Hắn là bằng hữu của Đồng tiên sinh.” Lâm Nghiên nhẹ nhàng lướt lại đây, vòng quanh Thẩm Trạch một vòng nói: “Trên người hắn có ấn ký của tiên sinh.” Trên mu bàn tay trái của Thẩm Trạch lại truyền đến cảm giác nóng cháy.

“Có cách sao?” Lâm Nghiên nói: “Nhỏ hai giọt máu lên trên ấn ký, tự nhiên là có thể đi ra ngoài.” Thẩm Trạch sau khi trở lại tiệm quan tài, chuyện đầu tiên chính là vọt tới phòng ngủ của Đồng Thất, nhưng là vào phòng ngủ hắn liền thấy choáng váng – trong phòng ngủ không có Sở Chi, trong phòng ngủ chỉ có một tượng khắc gỗ.

Thẩm Trạch khóc không ra nước mắt, hắn cầm tượng khắc gỗ lên lay động mạnh mẽ.

“Sở Chi? Sở Chi?” Tượng khắc gỗ kia vẫn chỉ là tượng khắc gỗ, không có chút phản ứng.

Thẩm Trạch cầm tượng khắc gỗ ở trong phòng vòng qua vòng lại hai vòng, thỉnh thoảng lại lắc lắc tượng khắc gỗ hai cái, kêu vài tiếng Sở Chi.

Tượng khắc gỗ vẫn không hề nhúc nhích.

Thẩm Trạch tức giận đem tượng gỗ vứt lên trên giường, hét lớn: “Sở Chi ngươi mau tỉnh lại a! Đồng Thất gặp nguy hiểm!” Tượng khắc gỗ vẫn không hề có chút động tĩnh.

Thẩm Trạch suy sụp ngồi ở trên đất, sau đó một quyền hung hặng nện ở trên sàn.

‘Cạch.’ Có thứ gì đó rơi ở trên sàn, phát ra tiếng vang.

Thẩm Trạch cúi đầu liền nhìn thấy, rõ ràng là bình nước thuốc màu lục kia, hắn dường như nghĩ ra cái gì đó liền nhanh chóng cầm lấy nước thuốc đứng lên.

Cố định hình dáng……cho yêu dùng……Sở Chi…… Thẩm Trạch rốt cuộc bật cười, nước thuốc này đem cho Sở Chi dùng là không thể nghi ngờ.

Thẩm Trạch nhanh chóng cầm tượng khắc gỗ lên, nhưng là sau đó hắn lại vừa sầu vừa lo, cái này là dùng như thế nào? Thẩm Trạch tay trái cầm tượng khắc gỗ, tay phải cầm nước thuốc, mắt thấy thời gian từng chút từng chút một trôi qua, hắn cắn chặt răng, rốt cuộc hạ quyết tâm.

Cùng lắm thì chữa ngựa sống thành ngựa chết đi! Chậm một phút Đồng Thất liền nguy hiểm hơn một phần.

Thẩm Trạch dùng răng cắn mở lọ nước thuốc, run rẩy đem từng giọt nước thuốc nhỏ lên trên tượng khắc gỗ.

Một giọt…hai giọt…ba giọt…… Tượng khắc gỗ liền phát ra ánh sáng màu đỏ.

Bốn giọt…năm giọt…sáu giọt…… Độ ấm của tượng khắc gỗ ngày càng cao, tay Thẩm Trạch cũng ngày càng đau.

Cuối cùng nhỏ xong một lọ nước thuốc, Thẩm Trạch không thể chịu được đem tượng khắc gỗ đặt lên trên giường.

Qua một hai phút, ngay khi Thẩm Trạch đã tuyệt vọng, tượng khắc gỗ liền biến thành hình người.

Sở Chi nhíu mày, nốt ruồi ở khóe mắt càng trở nên xinh đẹp.

“Ngươi đừng vội, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.” Có lẽ là vì sự bình tĩnh của Sở Chi cuốn theo Thẩm Trạch, Thẩm Trạch liền thật sự bình tĩnh lại, đem chuyện xảy ra đêm nay nhất nhất nói cho Sở Chi.

Sở Chi nghe xong, nhíu mày nói: “Ngươi yên tâm, Đồng Thất không có nguy hiểm gì đâu, ‘hắn’ còn không có cái lá gan kia.” Thẩm Trạch khẩn trương nói: “Ngươi biết người kia là ai” Sở Chi gật gật đầu, cười nhạo nói: “Yêu chủ đương nhiệm.” Thẩm Trạch tim lập tức nhảy vọt lên tới cổ họng.

“Cái gì?! Vậy hắn giết Đồng Thất không phải thật dễ dàng sao?” Sở Chi phất phất tay, thở mạnh nói: “Không sợ, đừng nghĩ rằng yêu so với Đồng Thất lợi hại hơn, ta còn là yêu chủ tiền nhiệm đâu.” Thẩm Trạch trong phút chốc không biết nên nói cái gì cho phải.

Sở Chi lại nói: “Chợ yêu chỉ buổi tối là có thể đi vào, chúng ta hiện tại dù có chạy đến cũng không vào được, không bằng ngươi ngủ trước một giấc, đêm mai chúng ta đến đó.” Thẩm Trạch vẫn lo lắng như trước.

“Nếu chúng ta nhanh nhanh lên thì trước hừng đông còn có thể đến đó.” Sở Chi cười nói: “Được rồi, mau trở về ngủ đi, ngươi không muốn nghỉ ngơi nhưng ta còn muốn nghỉ ngơi đâu, trời biết nước thuốc này đâu phải dùng để nhỏ.” Mặt Thẩm Trạch lập tức đỏ lên.

Sở Chi không kiên nhẫn đem hắn đẩy ra khỏi phòng ngủ của Đồng Thất.

“Ngươi ngày mai còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đâu, không có sức khỏe dồi dào sao được chứ?” Thẩm Trạch rốt cuộc cũng quay về phòng của chính mình.

Thẩm Trạch nằm ở trên giường, thân thể rõ ràng đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng vô luận thế nào cũng không ngủ được.

Hắn lăn qua lộn lại, suy nghĩ trong đầu tràn ngập về Đồng Thất.

Đồng Thất vốn có thể chạy, nhưng y là vì mình mà ở lại.

Đồng Thất bảo mình chạy trước.

Đồng Thất rõ ràng nói là có một con đường khác để đi, y lừa mình.

Đồng Thất là người xấu.

Khi Đồng Thất đem nước thuốc đưa cho hắn, hắn đã biết là Đồng Thất có khả năng không ra được.

Đồng Thất nói những lời kia ý tứ thật rõ ràng.

Khi Đồng Thất gặp nguy hiểm hắn không có quay đầu lại.

Hắn mới là người xấu.

.

Yêu giới.

Tiểu Hồ tử ngồi ở trong phòng thở dài một cái.

Đồng Thất cười cười.

“Ngươi không cần làm cái dạng này.” Trong không gian bị vây kín, chỉ có hai người là Tiểu Hồ tử cùng Đồng Thất.

Tiểu Hồ tử áy náy nói: “Thất thiếu gia, là ta có lỗi với ngươi.” Đồng Thất cười nói: “Nói gì vậy?” Tiểu Hồ tử lại thở dài.

“Nếu không phải là vì ta, ngươi khẳng định sẽ không nói ra tin tức Sở Chi đại nhân đã trở về.” Đồng Thất nhún vai.

“Kia cũng không hẳn.” Tiểu Hồ tử lắc đầu cười khổ.

“Ngươi nói, con người kia có thể đem nước thuốc đến cho Sở Chi đại nhân sao?” Đồng Thất ‘ngô’ một tiếng.

“Có thể.” Tiểu Hồ tử nói: “Thất thiếu gia quả thực là tin tưởng hắn, nhưng là trong đêm cuồng hoan không thể ra khỏi Vạn Quỷ Sơn được.” Đồng Thất cười nói: “Ta cho hắn ấn ký.” Tiểu Hồ tử sửng sốt.

“Nhưng hắn là một người thường, có ấn ký cũng vô dụng a.” Đồng Thất nói: “A, vấn đề này không cần lo lắng, ta có người tiếp viện ở cửa chợ yêu đợi hắn, người nọ sẽ dẫn hắn đi ra ngoài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui