Tiệm Quan Tài Số 7

Thẩm Trạch bị một tiếng thét chói tai đánh thức.

Hắn mạnh mẽ từ trên giường bật dậy, trước tiên đem ánh mắt chuyển về hướng Đồng Thất, sau khi nhìn thấy Đồng Thất bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy có ánh lửa bên ngoài cửa sổ, ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt của Đồng Thất, có một loại cảm giác rất đặc biệt.

Tiếng thét chói tai ở ngoài phòng vang lên không ngừng, theo đó còn có đủ loại tiếng ồn ào, Thẩm Trạch quyết định xốc chăn xuống giường, đeo ba lô trên lưng đi đến bên cạnh Đồng Thất.

Vẻ mặt Đồng Thất vẫn là thực bình tĩnh, y cười nhẹ với Thẩm Trạch.

Cửa bị đẩy ra mạnh mẽ, hai gã đại hán đã gặp qua lúc ban ngày xông vào, ánh lửa càng làm nổi bật hơn khuôn mặt dữ tợn của bọn họ.

Hai gã đại hán liếc nhau, sau đó một gã nói: “Xin thỉnh hai vị đi theo huynh đệ chúng ta một chuyến!” Thẩm Trạch khinh thường nhìn đại hán, nói: “Dựa vào cái gì?” Hai đại hán đối diện vừa nghe được lời nói của Thẩm Trạch liền ngây ra, sau đó cười ha ha nói: “Dựa vào cái gì? Bằng vào việc gia gia ta cao hứng!” Trên mặt Thẩm Trạch lộ vẻ lo lắng, Đồng Thất lại nói: “Cứ theo bọn họ đi ra ngoài trước đã.” Thẩm Trạch ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn lui về phía sau Đồng Thất, Đồng Thất đứng dậy, lãnh đạm nói với hai gã đại hán: “Đệ đệ của ta không hiểu chuyện, xin thứ lỗi.” Lãnh ý trên người Đồng Thất khiến cho hai gã đại hán ít nhiều cũng thu liễm một chút, chỉ là bọn họ ngoài miệng vẫn hùng hùng hổ hổ, nhưng mà cũng không dám đối đầu trực diện với hai người Đồng Thất và Thẩm Trạch.

Sau khi đi ra khỏi phòng, Thẩm Trạch nhất thời ngốc lăng, hắn chứng kiến một mảnh huyết quang trước mắt.

Lửa cùng máu giao hòa đánh thẳng vào tâm trí Đồng Thất, hắn cũng không biết vì sao nơi trước đó rõ ràng còn hoang vắng, vì cái gì lại lập tức có nhiều người như vậy.

Xem tình cảnh kia, người chết đi phần lớn là nha hoàn và thị vệ, mà thằng bé hai người gặp qua lúc ban ngày đang ôm một phụ nhân thất thanh khóc rống.

Dần dần, trong tầm nhìn của Đồng Thất cũng không còn thứ gì khác, chỉ còn lại thằng bé cùng phụ nhân kia, thanh âm nghe được bên tai cũng chỉ còn tiếng khóc của thằng bé đó.

“Bình tâm.” Hai chữ trong trẻo truyền đến, Thẩm Trạch nhất thời hoàn hồn, hắn phát hiện xung quanh đã sớm không còn đại hán cùng thi thể, chỉ có hắn, Đồng Thất cùng với thằng bé con trước mắt đang ngồi dưới đất ôm phụ nhân, chẳng qua là nó không khóc.

“Ngươi là thứ gì?” Đồng Thất nói.

Trên mặt thằng bé không thấy bi thống, nó từng chút từng chút một vuốt đầu của phụ nhân, trên mặt không có chút biểu tình nào.

Thẩm Trạch đột nhiên cảm thấy cảnh tượng kia thực quỷ dị, hắn nhìn thằng bé kia, thật cẩn thận hỏi: “Bà……bà ấy làm sao vậy?” “Đã chết.” Thằng bé ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm Đồng Thất.

“Bà ấy đã chết.” Đồng Thất nhìn cỗ thi thể kia, nói: “Ngươi hy vọng ta có thể làm gì?” Thằng bé cúi đầu, lại vuốt ve phụ nhân, nó nói: “Bà ấy vẫn không chịu đi……Bà ấy lo lắng, muốn nhìn thấy ta lớn lên.” Nói đến đây, thằng bé dừng lại một chút, nó nhìn Thẩm Trạch, nói: “Nhưng là bà ấy không biết……Ta không thể lớn.” Đồng Thất nói: “Ngươi hy vọng ta đưa bà ấy đi?” Thằng bé gật đầu.

Đồng Thất lại hỏi: “Ngươi không cảm thấy cô độc sao?” Thằng bé cúi đầu than thở: “Dù sao cũng đều giống nhau……” Lúc này, Thẩm Trạch kỳ quái hỏi: “Ngươi vì cái gì không thể lớn được?” Thằng bé sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Ngươi không hiểu.” Đồng Thất thở dài, nói: “Ta đáp ứng ngươi.” Thằng bé nghe nói như thế cũng không lộ ra biểu tình vui sướng, nó chỉ gật gật đầu, nói: “Cảm ơn.” Ngay sau đó, thi thể của lão phụ nhân kia biến thành một cái búp bê vải, búp bê vải đã muốn bị tẩy trắng hoàn toàn, thằng bé không nỡ nhìn búp bê vải, sau đó đem nó giao cho Đồng Thất.

Đồng Thất không có cầm lấy, y lại hỏi: “Ngươi không hối hận?” Thằng bé thản nhiên nói: “Không hối hận.” Đồng Thất lúc này mới nhận lấy búp bê vải.

Sau khi Đồng Thất cầm lấy búp bê vải, cảnh tượng xung quanh hai người lại xảy ra biến hóa.

Hiện tại, hai người đang đứng ở trong một thông đạo thẳng tắp, phía cuối thông đạo có chút ánh sáng lóe lên.

Thằng bé đã không còn thấy đâu nữa, Đồng Thất đem búp bê vải đưa cho Thẩm Trạch, nói: “Đi thôi, đi ra ngoài là chúng ta có thể nhìn thấy Mị Dạ rồi.” Thẩm Trạch nhìn nhìn búp bê vải may thủ công thô ráp kia, nói: “Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Đứa bé kia là ai?” Đồng Thất chậm rãi đi phía trước, nói: “Nơi này chỉ là một đoạn trí nhớ, về phần đứa bé kia……Nếu ta đoán không lầm thì nó hẳn là Ma tướng.” Thẩm Trạch nghe xong lời của Đồng Thất, giật mình nói: “Cái gì?” Thông đạo này nhìn qua rất dài, có thể đi được cũng rất nhanh, Thẩm Trạch chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt thoáng qua, hắn liền cùng Đồng Thất đi ra khỏi đoạn trí nhớ kia.

Chờ sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Trạch kinh ngạc phát hiện hắn cư nhiên đi đến một chỗ giống như là thành phố hiện đại hóa có đủ quy mô, kích thước, hắn trợn mắt há mồm nói: “Đây là nơi nào? Chúng ta không phải là lại xuyên qua chứ?” Đồng Thất tràn đầy hứng thú nhìn Thẩm Trạch, nói: “Ngươi nhìn thấy thứ gì vậy?” Thẩm Trạch kỳ quái nhìn Đồng Thất, nói: “Một tòa đô thị thật hiện đại, ngươi không nhìn thấy sao?” Đồng Thất lắc lắc đầu, cười nói: “Ở nơi này, cảnh tượng mỗi người nhìn thấy đều khác nhau, ta nhìn thấy là một tòa thành đang phảng phất ngự ở trên mây.” Thẩm Trạch mở to mắt nhìn, nói: “Ông chủ, không thể tưởng tượng được ngươi còn thật……ngây thơ, thành ở trên mây? Ngươi là đang xem anime sao?” Đồng Thất nhún vai, thờ ơ.

“— Khách nhân tôn quý, hoan nghênh đi vào Ma đô.” Từ rất xa có một người đi đến, thanh âm của y vang lên thực rõ ràng bên tai Đồng Thất cùng Thẩm Trạch, khoảng cách rõ ràng rất xa, nhưng thanh âm kia lại rõ ràng dị thường.

Chờ đến khi người kia đi vào, Thẩm Trạch đột nhiên hiểu được câu nói của Đồng Thất trước kia là có ý tứ gì – nam nhân trước mắt cùng đứa bé kia có đến tám phần giống nhau, y rõ ràng chính là bộ dáng của đứa bé kia sau khi lớn lên.

Đồng Thất đối Ma tướng trước mắt hơi khom người, nói: “Xin hỏi, khách hàng của ta đâu?” Ma tướng cười cười, bộ dáng hòa ái dễ gần, khiến cho Thẩm Trạch cảm giác được ma nhân này dường như cũng không đáng sợ như vậy.

Ma tướng nói: “Hắn mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.” Nói xong, Ma tướng liền tỏ vẻ không muốn nhiều lời, sau đó đem tầm mắt chuyển lên trên người Thẩm Trạch, lại từ trên mặt Thẩm Trạch một đường nhìn xuống tay hắn, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên con búp bê bằng vải kia.

Da đầu Thẩm Trạch nhất thời run lên, hắn cũng không biết nghĩ như thế nào liền nhanh chóng đem con búp bê vải kia nhét vào tay Ma tướng, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện ra tay của Ma tướng lại ấm! Ma tướng nhìn ra sự kinh ngạc của Thẩm Trạch, y mở lớn mắt nhìn thẳng vào Thẩm Trạch, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.

Sau đó, Ma tướng lại hoài niệm nhìn về phía con búp bê vải kia, nói: “Cảm ơn các ngươi đã giúp ta mang nó ra đây, từ nay về sau, các ngươi sẽ là khách nhân tôn quý nhất của Ma đô.” Ma tướng nói xong câu đó, Thẩm Trạch cảm thấy thất cả những cảm xúc không vui của hắn từ khi tiến vào Ma đô đến nay đều biến mất, giống như những cảm xúc phản đối đều bỏ hắn mà đi, hơn nữa cái loại cảm giác áp lực âm lãnh của Ma đô gây ra cho người ta cũng không còn thấy nữa.

Đồng Thất gật đầu, nói: “Trước xin tạ ơn Ma tướng đại nhân, nhưng là ta vẫn còn muốn gặp khách hàng của ta.” Trong mắt Ma tướng lộ ra ý cười, y nói: “Mị Dạ hắn thực sự mệt mỏi, không bằng các ngươi trước tiên cứ dạo chơi ở Ma đô đi? Đợi đến khi hắn nghỉ ngơi thật tốt ta tự nhiên sẽ để các ngươi gặp mặt một lần.” Đồng Thất đành phải nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Ma tướng cười vỗ vỗ tay, một trận khói nhẹ lướt qua, ma vật màu xanh xuất hiện trước mặt hai người, Ma tướng nói: “Hai vị này đều là khách nhân tôn quý nhất của Ma đô, ngươi cần phải chiêu đãi cho thật tốt.” Ma vật màu xanh một trận khom lưng cúi đầu, sau đó Ma tướng hướng về phía hai người Thẩm Trạch cùng Đồng Thất cười cười, liền không thấy thân ảnh nữa.

Ma vật màu xanh ở một bên hơi ghen tị nhìn hai người, kỳ quái nói: “Không nghĩ tới vận khí của các ngươi lại tốt như vậy, cư nhiên có thể còn sống mà đi ra.” Thẩm Trạch mang theo vẻ chán ghét nhìn ma vật màu xanh, nói: “Chúng ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự mình chạy đến a.” Trong mắt ma vật màu xanh hiện lên một tia sợ hãi, bất quá gã liền phục hồi tinh thần rất nhanh, gã nói: “Đó là ý chỉ của Ma tướng đại nhân.” Thẩm Trạch một trận kinh ngạc, Đồng Thất vẫn chưa lên tiếng mới nói: “Được rồi, chúng ta không cần ngươi, ngươi có thể đi rồi.” Ma vật màu xanh nghe nói như vậy liền cười khặc khặc hai tiếng, sau đó oán độc nói: “Như vậy các ngươi cần phải cẩn thận một chút……” Nói xong, liền khẩn cấp biến mất.

Thẩm Trạch gãi gãi đầu, mặt nhăn mày nhíu.

Đồng Thất nói: Thẩm Trạch nói: “Ma tướng kia……thật không biết là nên nói như thế nào.” Thẩm Trạch quả thật không biết nên nói như thế nào, hắn nhìn Ma tướng thấy cũng giống như một người bình thường đến không thể bình thường hơn, tính cách của y cũng tương đối ôn hòa, tướng mạo cũng không tính là xuất chúng, nhưng trong mắt lại thường mang theo ý cười, khiến cho người ta cảm thấy thật thân thiết.

Nhưng là theo lời của ma vật màu xanh nói thì, đủ loại cạm bẫy hắn cùng Đồng Thất gặp phải trước đó cũng đều là do vị Ma tướng này an bài.

Nhìn không thấu, thật sự nhìn không thấu.

Đồng Thất nhìn ra sự bối rối của Thẩm Trạch, y nói: “Ma tướng là chủ nhân nơi này.” Thẩm Trạch nghi hoặc nhìn Đồng Thất.

Đồng Thất nói: “Nơi này không thể so sánh với bên ngoài, ở Ma đô, tất cả đều nói chuyện bằng thực lực. Ngươi cảm thấy Ma tướng rất đơn giản sao?” Thẩm Trạch không nói gì, hắn quả thật đối Ma tướng có hảo cảm, nhưng là ở Ma đô mạnh được yếu thua này, có thể lên làm người đứng đầu một giới tất nhiên là sẽ không đơn giản.

Đồng Thất thở dài, nói: “Đi thôi, chúng ta đi xung quanh nhìn xem, nơi này, chỉ sợ là cả đời cũng chỉ đến một lần này thôi.” Thẩm Trạch đối Ma đô cũng không có hảo cảm gì, hắn bĩu môi ra vẻ không sao cả, trong lòng Đồng Thất cũng là có một ý tưởng.

Tất cả những cảnh tượng gặp được khi mới tiến vào Ma đô kia nhất định là có nguyên nhân, nam nhân kia xuất hiện khẳng định cũng là có nguyên nhân.

Y luôn luôn tìm kiếm nam nhân kia: nhân gian, U Minh, Yêu giới……chỉ cần là nơi y có thể đi đều không tránh khỏi tìm kiếm một lần, thế gian này cũng chỉ còn có Ma đô cùng Cửu thiên kia là không bị y tìm qua.

Đồng Thất không tin hắn đã biến mất, một người cho dù có tan thành tro bụi cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết, nhưng là Đồng Quân một chút dấu vết cũng không có lưu lại.

Nếu ông nội không chịu nói cho y, vậy y liền tự mình đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được nam nhân kia.

Y thật sự muốn trông thấy nam nhân đã tạo ra y khi còn sống kia.

Nam nhân kia ở chỗ này sao? Đồng Thất ở trong ánh mắt khó hiểu của Thẩm Trạch lấy ra một tấm bùa truy hồn, phía chân trời tựa hồ truyền đến một tiếng thở dài.

Ở một nơi xa xa, có một đôi mắt đang nhìn ra khắp thế gian.

Không có thứ gì có thể tránh được cặp mắt ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui