Tiệm Quan Tài Số 7

Tiếng chim ngoài cửa sổ kêu líu ríu không ngừng, Thẩm Trạch thống khổ mở mắt.

Ngủ không đủ a, đúng là tên đáng ghét…… Thẩm đại thiếu gia xoa xoa mặt mình, ngáp một cái, sau đó thống khổ ngồi dậy.

Thẩm Trạch mơ mơ màng màng ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi vào phòng tắm, ba giây sau đã đi ra, răng không đánh, mặt không rửa, tóc không chải trừng mắt nhìn vị khách mới đến của tiệm quan tài.

Tóc vàng ngượng ngùng nói: “Thẩm thiếu gia dậy sớm a, chúc Thẩm thiếu gia buổi sáng tốt lành.” Thẩm Trạch bày ra một bộ biểu tình lai giả bất thiện nói: “Ngươi đến làm gì?” Tóc vàng đem ánh mắt cầu xin dời về phía Đồng Thất, Đồng Thất không để ý, tóc vàng đành phải nói: “Thẩm thiếu gia……cậu xem lần trước lão gia gọi cậu về cũng đã lâu lắm rồi, cậu có phải là nên trở về một lần đi?” Thẩm Trạch híp mắt cười nói: “Cậu còn dám nói? Biến!” Tóc vàng bày ra một bộ mặt đau khổ, nói: “Ai, tiểu nhân sẽ biến ngay, nhưng Thẩm thiếu gia cần phải suy nghĩ cẩn thận chuyện về nhà.” Thẩm Trạch ‘hừ’ một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.

Trên mặt gương trong nhà tắm mù mịt hơi nước, Thẩm Trạch không nhìn rõ mặt mình hơi thở dài.

Thời gian của Ma giới cùng Nhân gian có sự khác biệt nằm ngoài dự kiến của Thẩm Trạch, bọn họ chỉ ở Ma giới có vài ngày ngắn ngủn, thời gian ở nhân gian lại đã qua ba tháng.

Ngươi không thể tưởng tượng được tâm tình đau khổ dồn nén của Thẩm Trạch khi về tiệm quan tài, đối mặt với một tầng bụi bặm tích tụ thật dày.

Thẩm Trạch mở tuýp thuốc đánh răng bóp lên bàn chải, tùy tiện đánh răng, vừa đánh vừa nghĩ đến chuyện khó tin này.

Đồng Thất nói với mình, Thiên ma cả đời chỉ có một người định mệnh, bất luận kết quả như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể yêu thương một người đó.

Đồng Thất còn nói, khóe mắt Mị Dạ vốn có một nốt ruồi, thứ kia giống như biểu tượng trinh tiết, nốt ruồi của Mị Dạ không còn, kết quả đã rõ ràng.

Chẳng qua, khi Mị Dạ đưa cho Ma tướng nốt ruồi thì có liên quan đến tâm của mình.

Mà Mị Dạ vì sao lại nhớ mãi không quên Sở Chi, nguyên nhân kia cũng chỉ có thể là Ma tướng, quá trình cụ thể người ngoài không thể biết.

Thẩm Trạch nhớ rõ chính mình sau khi nghe Đồng Thất giải thích đã hỏi, Mị Dạ có phải về sau sẽ hạnh phúc ở cùng một chỗ với Ma tướng không? Ánh mắt Đồng Thất khi đó rất phức tạp, y nói, hạnh phúc hay không không biết, nhưng bọn họ khẳng định là sẽ ở cùng một chỗ. Giữa Mị Dạ cùng Ma tướng hẳn là đã đạt thành một ước định, mà sức mạnh của ước định kia còn hơn sức mạnh của giao dịch. Bằng không giao dịch của ta cùng Mị Dạ cũng sẽ không thể hoàn thành, chúng ta cũng sẽ không thể thoải mái rời khỏi Ma giới như vậy.

Thẩm Trạch thở dài, phun bọt ra, súc súc miệng, lấy sữa rửa mặt chà chà lên mặt mình.

Rất nhiều chỗ hắn vẫn chưa rõ, ví dụ lão nhân kia rốt cuộc đến để làm gì, ví dụ như thứ gì mà Đồng Thất không thể khống chế được, y lại đang đi tìm người nào. Nhưng Đồng Thất không nói, mình cũng không thể hỏi, đại khái là có hỏi thì Đồng Thất cũng sẽ không nói.

Thẩm Trạch rửa mặt, đi ra khỏi phòng tắm.

Đồng Thất miễn cưỡng tựa vào quầy, Thẩm Trạch lại ngáp một cái, Đồng Thất cười nói: “Mùa xuân nên mệt mỏi sao? Ngươi vừa mới ngủ dậy đó nha.” Thẩm Trạch nhún nhún vai, không nói gì.

Cây ở ngoài phòng đã muốn đâm chồi, Thẩm Trạch vẫn là chưa thích ứng được với chuyện mình đã thực sự bỏ qua mùa đông.

“Ta nói.” Đồng Thất đem sách ở trên tay thả xuống quầy.

“Hay là về nhà một chuyến đi.” Thẩm Trạch hoài nghi nói: “Để làm gì? Tóc vàng nói gì với ngươi.” Đồng Thất thở dài, nói: “Tiểu Trạch.” Thẩm Trạch ngồi ở bên bàn tròn, thờ ơ ‘Ừ’ một tiếng.

Đồng Thất nói: “Về nhà thăm ông nội bà nội của ngươi đi, người già sống qua được một mùa đông rất không dễ dàng.” Thẩm Trạch bĩu môi, nói: “Ngươi cũng không có về nhà, sao lại bảo ta về.” Đồng Thất cười nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi là khẩn cấp muốn gặp tộc trưởng. Như vậy đi, ngươi về nhà trước, chờ ngươi về rồi ta liền đưa ngươi đến nhà của ta, được không?” Thẩm Trạch liếc mắt xem thường, trời biết được hắn về nhà rồi còn có thể thoát ra được không.

Đồng Thất nhìn bộ dáng không tình nguyện của Thẩm Trạch, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Vừa rồi Hoàng Bính Tường có nói cho ta biết là thân thể bà nội ngươi không được tốt, ngươi phải quay về một chuyến.” Thẩm Trạch quả thực là một người rất trọng tình thân, nghe nói như thế liền cau mày, nói: “Ngươi cùng về nhà với ta.” Thẩm Trạch nhìn Đồng Thất, trong mắt tràn đầy kiên định, Đồng Thất đành nói: “Được rồi.” Thẩm Trạch cười ngây ngô: “Quyết định như vậy rồi nha, ta đi thu thập mấy thứ trước, ông chủ ngươi cũng đi chuẩn bị đi, buổi chiều ta sẽ gọi điện cho tóc vàng.” Nói xong liền chạy về phòng ngủ của Đồng Thất, cũng không biết là hắn có thứ gì để thu dọn nữa.

Đồng Thất thở dài, nhìn về phía cửa sổ.

Chính mình đã dự cảm được sẽ phải đánh một trận ác liệt, đứa nhỏ kia lại vẫn cười đến vô tâm vô phế, thật không biết là nên nói cái gì mới tốt.

Nghĩ đến đây, Đồng Thất lại nghĩ đến lời tóc vàng vừa nói, không khỏi nhíu mày.

Vốn dự định vài ngày nữa sẽ đưa Thẩm Trạch đến Phùng gia, hiện tại không biết là liệu có còn cơ hội không.

Hy vọng tất cả đều thuận lợi.

Tốc độ của tóc vàng rất nhanh, hoặc là nói hắn vẫn luôn chờ đợi điện thoại của Thẩm Trạch, vì thế nên sau nửa giờ cùng Thẩm Trạch nói chuyện điện thoại, ba người bọn họ đã an vị ở trên máy bay.

Đại khái là cận hương tình khiếp, Thẩm Trạch luôn luôn ồn ào lại trở nên im lặng, hai mắt vô thần nắm lấy tay Đồng Thất.

Tóc vàng ngồi ở phía sau hai người muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám, Đồng Thất vỗ vỗ mặt Thẩm Trạch, nói: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch hoàn hồn, lắc lắc đầu.

Đồng Thất đại khái cũng hiểu được là xảy ra chuyện gì, y cười khẽ nói: “Không sao đâu, chuyện ta đã quyết định dù là ai cũng không thể thay đổi.” Thẩm Trạch nói: “Nhưng là……ta sợ, thân thể bà nội không tốt, ông nội lại tuổi cao, vạn nhất lại giận đến mức sinh bệnh thì làm sao bây giờ?” Đồng Thất nói: “Ông nội ngươi hẳn là đã sớm biết rồi, có muốn chọc giận cũng không chọc được, sợ cái gì?” Thẩm Trạch gãi gãi đầu, không nói gì nhưng vẫn có vẻ lo lắng.

Máy bay là chạy thẳng, Thẩm Trạch cảm thấy mình vừa mới ngây ra một lúc, thì đã đến nơi rồi.

Xe của Thẩm gia đã đợi trước ở phía sau sân bay, ba người sau khi xuống may bay liền trực tiếp lên xe, Thẩm Trạch giải thích cho Đồng Thất: “Ông nội ở ngoại ô, chúng ta còn phải đi một lúc nữa mới về đến đó được.” Đồng Thất gật đầu, vài giờ ngồi máy bay khiến cho người ta mệt mỏi, bất quá chính mình một chút cũng không thể khinh thường.

Thẩm Trạch lúc ở trên máy bay vẫn trầm mặc, khi vào trong xe thì hắn lại tựa như có vô vàn lời muốn nói với Đồng Thất, một hồi thì nói mình trước đây như thế nào, một hồi lại nói bà nội tốt với hắn ra sao, Đồng Thất biết, Thẩm Trạch là đang khẩn trương.

Khi xuống xe thì trời đã tối rồi, ở cửa nhà Thẩm gia cũng không có người ra tiếp đón, chỉ có một lão quản gia đang đứng chờ ngoài cửa.

Lão quản gia khi nhìn thấy Thẩm Trạch, kích động nói: “Tiểu thiếu gia, rốt cuộc cậu cũng trở về, bác Ngô nhớ cậu muốn chết!” Thẩm Trạch cười hắc hắc, lấy ra một cái hộp đưa cho bác Ngô, nói: “Tiểu Trạch cũng nhớ bác, đây là tẩu thuốc bằng gỗ tử đàn, Tiểu Trạch nghĩ bác sẽ thích.” Lão quản gia cười toe toét, nói: “Tiểu thiếu gia đã thật sự trưởng thành rồi, ra khỏi nhà cũng nhớ mua quà cho bác Ngô, mau vào mau vào, tiểu thiếu gia còn chưa có ăn cơm đúng không? Thím Ngô nghe nói cậu sắp về, đang chuẩn bị một bữa đại tiệc nha.” Nói xong, liền kéo tay Thẩm Trạch đưa hắn vào trong nhà.

Đương nhiên, trong quá trình này bác Ngô không hề liếc mắt nhìn Đồng Thất một cái, tóc vàng đi theo phía sau nói: “Tính tình của bác Ngô chính là như vậy, Đồng tiên sinh đừng để ý.” Đồng Thất lắc lắc đầu, nghĩ đến cảnh Thẩm Trạch muốn quay đầu lại bị bác Ngô gắt gao túm chặt lấy, cười nói: “Là lão nhân gia thôi, lễ phép tối thiểu ta vẫn biết.” Tóc vàng cũng cười nói: “Nếu Đồng tiên sinh không chê, liền để ta chiêu đãi ngươi đi.” Đồng Thất cười nhạt: “Vậy cảm ơn.” Thẳng đến buổi tối Đồng Thất mới lại nhìn thấy Thẩm Trạch, Thẩm đại thiếu gia một bộ dáng phạm lỗi nhẹ tay nhẹ chân đi vào căn phòng tóc vàng sắp xếp cho Đồng Thất, thận cẩn thận nói: “Ông chủ……” Đồng Thất tùy tiện ấn ti vi, nói: “Ừ?” Thẩm Trạch ngồi ở bên giường, nhìn Đồng Thất nói: “Ông chủ ngươi giận sao?” Đồng Thất nói: “Không có.” Thẩm Trạch làm nũng nói: “Ông chủ ngươi đừng giận, là đám bác Ngô vây lấy ta, ta liền……” Đồng Thất dở khóc dở cười buông điều khiển từ xa trong tay xuống, nói: “Ông chủ thật sự không giận, hơn nữa, ta bắt cóc mất đứa nhỏ người ta nuôi mất nhiều năm như vậy, người ta cho ta chút mặt mũi đã là không tệ rồi.” Thẩm Trạch gãi gãi đầu, sau đó nằm ở trên giường, nhìn trần nhà nói: “Ta vừa mới gặp bà nội.” Đồng Thất sờ sờ đầu Thẩm Trạch, nói: “Thế nào?” Thẩm Trạch nói: “Bà nội……già đi rất nhiều. Nhưng mà tinh thần vẫn rất tốt, kéo tay của ta nói luôn miệng.

Nhưng là, vẫn già đi rất nhiều.” Đồng Thất ngẫm nghĩ, an ủi tiểu tình nhân nhà mình nói: “Ngày mai ta viết cho ngươi phương thuốc, có công hiệu cường thân kiện thể cùng dưỡng nhan.” Thẩm Trạch mở to hai mắt, tâm hoa nộ phóng nói: “Thật sự? Ông chủ ngươi như thế nào lại không lấy ra sớm một chút!” Đồng Thất cười lắc đầu, nói: “Là đồ gia truyền thôi, bình thường cũng không nghĩ đến.” Thẩm Trạch ‘ngô’ một tiếng, lại nói: “Ta không nhìn thấy ông nội, không chừng là ông không muốn gặp ta, làm sao bây giờ?” Đồng Thất nói: “Nào có ông nội nào không muốn gặp cháu trai, có thể là ông nội ngươi chưa chuẩn bị tốt, ngày mai sẽ gặp ngươi.” Thẩm Trạch nói: “Ông chủ, ta hơi sợ.” Đồng Thất cười nói: “Có ông chủ ở đây, ngươi sợ cái gì?” Thẩm Trạch nói: “Chỉ là có hơi sợ, chiếc tủ chưa mở ra vẫn luôn khiến người ta có chút không yên.” Đồng Thất nói: “Đừng sợ.” Thẩm Trạch không nói gì.

Đồng Thất nói: “Đừng sợ, tất cả có ông chủ ở đây, ngươi phải tin tưởng vào ta.” Thẩm Trạch lúc này mới ‘Ừ’ một tiếng.

Đồng Thất nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, nhanh trở về ngủ đi.” Thẩm Trạch không chịu ngồi dậy, nói: “Không cần, ngủ ở nơi này là được.” Đồng Thất nói: “Nhưng đây là nhà ngươi, không sợ ông nội ngươi ngày mai giận sao?” Thẩm Trạch chơi xấu nói: “Ngươi không phải là nói tất cả đều có ông chủ sao?” Đồng Thất đành nói: “Vậy ngươi phải đi tắm đi chứ?” Thẩm Trạch lúc này mới xuống giường, đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Đồng Thất tắt ti vi, lấy di động ra gửi đi một cái tin nhắn.

Chốc lát sau, di động ‘đing đing’ hai tiếng, Đồng Thất nhìn nhìn tin nhắn, sau đó cười đem điện thoại đặt sang một bên.

Đồng Thất xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sao ở trên cao, không biết suy nghĩ cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui