Tiệm Quan Tài Trường Sinh

Edit: OnlyU

Có phải hắn đang hôn cậu không?

Tạ Miên vừa kịp phản ứng lại choáng váng lần nữa, chậm chạp trợn to hai mắt nhìn Phạm Lam, hồn phách như bị nhào nặn, nháy mắt ngơ người ra.

Cậu theo bản năng lùi về sau một bước, lại bị hắn hung hăng kéo lại.

Hơi thở lạnh như băng kia quanh quẩn nơi chóp mũi cậu, trên môi không có cảm giác áp bách mà là nhẹ nhàng chạm vào.

Tạ Miên đờ người ra, tùy ý để Phạm Lam nắm ngón tay, hơi ngẩng đầu đón nhận tiếp xúc bất ngờ này, cảm giác quỷ lực trong cơ thể đang trào ra ngoài.

Tạ Miên rũ mắt, phát hiện Phạm Lam là đang hút khí của lệ quỷ trong người cậu!

Cậu giãy ra, nhưng lại bị hắn nắm lấy thắt lưng và tay phải, hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể cứng ngắc ngẩng đầu mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Phạm Lam vừa hấp thụ nhiều quỷ lực như vậy, bây giờ còn… Tạ Miên lo lắng nhìn hắn, không tự chủ cắn môi dưới, kết quả cắn phải hắn.

Phạm Lam hơi nhíu mày nhưng không buông tay ra mà vẫn nắm chặt.

Cậu rút mạnh tay ra rồi đẩy hắn một cái, Phạm Lam lùi ra sau một bước.

Cậu ngơ ngác nhìn hắn, không phát hiện đau nhức trên người đã biết mất không còn gì, hơn nữa còn có một luồng linh lực vững vàng chậm rãi lưu động.

“Anh…”

Phạm Lam ngẩng đầu nhìn điện Công Đức, lệ quỷ bên trong đã bị giết hết, khí đen bao phủ đã không còn, quỷ lực trong người Tạ Miên cũng đã bị hắn hút hết, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Miên ngơ ngác giơ tay sờ đôi môi hơi lạnh một cái, hắn… hắn…

Vẻ mặt Phạm Lam hoàn toàn không ôn hòa như vừa nãy khi hắn nói câu “thất lễ” mà thậm chí còn hơi lạnh lùng, cậu thận trọng thử gọi hắn một tiếng: “Phạm Lam…”

Cả người hắn lạnh lẽo, lệ khí cực nhiều kia chưa hoàn toàn tiêu tán, mang theo tiếng gió, giống như phất tay một cái là có thể hủy trời cả diệt đất.

Tạ Miên thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, cậu hơi lo lắng. Vừa rồi cậu chỉ chạm vào quỷ lực một cái, nhiều nhất chỉ năm giây thôi mà đã đau đến xé gan. Mà vừa nãy Phạm Lam đứng đó, không nhúc nhích dùng trận pháp hấp thu hết quỷ lực trong điện Công Đức vào người, có phải hắn còn chịu đau đớn gấp ngàn gấp vạn lần không?

Mục Yêu nói cô không biết rõ năng lực của Phạm Lam. Bạch Thất nói nếu không phải Minh Thu đánh không lại hắn thì bây giờ đã nát đầu rồi.

Phạm Lam mạnh đến cỡ nào, e là trong tam giới không có mấy người như hắn, tại sao Bát gia cũng không tra được hắn là ai? Hoặc là địa vị của hắn còn cao hơn Bát gia, hắn ở nơi mà Bát gia không tra được, hoặc Bát gia cố ý giấu diếm.

Là cái nào?

Tạ Miên vươn ngón trỏ sờ sờ môi dưới, luôn thấy có gì đó không đúng lắm.

Phạm Lam nặng nề thở ra một hơi. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lập tức ngẩn ra.

“Có phải anh bị thương không?” Cậu kéo nhẹ tay áo hắn, thấy sắc mặt hắn còn khó coi hơn vừa rồi.

Hắn như đang đè nén gì đó, hạ giọng nói: “Vừa rồi em làm gì đó?”

“Tôi…” Tạ Miên chưa bao giờ thấy Phạm Lam tức giận, ngày thường đều cười cười không đứng đắn, hiện tại trái tim không khỏi nhảy một cái, cẩn thận rũ mắt nói: “Tôi sợ anh gặp nguy hiểm, thầm nghĩ nhiều người sẽ đỡ hơn, không suy nghĩ nhiều… Anh đừng tức giận…”

Phạm Lam siết tay, giọng nói trầm đến đáng sợ: “Người như tôi, khi nào thì cần em hy sinh?!”

Tạ Miên ngẩn ra, lập tức ngước lên nói: “Người như anh? Là ý gì?”

Hắn tự biết lỡ miệng bèn quay đầu đi.

Hắn đang giận đến phátđiên lên, cơ thể người phàm của Tạ Miên sẽ không chịu nổi khí của bầy lệ quỷ đó, nhiều hơn một chút e là sẽ vỡ hồn lần nữa, hắn đã tu bổ nhiều năm như vậy… Mấy thứ này xứng sao?!

Người như hắn không xứng để Tạ Miên lại vỡ hồn vì hắn.

“Tôi biết bản thân không mạnh như anh, dù là năng lực hay khả năng phán đoán đều kém hơn anh, nhưng tôi nghĩ… Dù thế nào tôi cũng muốn chia sẻ với anh, tôi không muốn lần nào có chuyện cũng dựa vào anh.” Tạ Miên cắn môi, đến trước mặt Phạm Lam nắm ngón tay hắn kéo một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ, dù có chuyện gì thì tôi có thể giúp anh.”

Phạm Lam đứng yên không nhúc nhích, tùy ý để cậu nắm tay hắn thật chặt, từng chút từng chút truyền hơi ấm.

Hắn nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra, nhìn hai mắt vẫn sáng như sao của cậu trong bóng tối, bỗng hắn giơ tay che mắt cậu.

“Tạ Miên.”

Cậu không hiểu ra sao nhưng vẫn đáp một tiếng, hắn nói tiếp: “Sau này gặp tình huống như vậy, em đáp ứng tôi, không được hy sinh vì tôi. Được không?”

Trái tim Tạ Miên nhảy một cái, cảm giác như có người cầm kim hung hăng đâm vào, vừa chua xót vừa đau đớn.

Cậu không nhìn thấy nét mặt của Phạm Lam, chỉ nghe được giọng nói của hắn, đó là giọng nói mà cậu chưa bao giờ nghe, rất trầm thấp và mang theo tình cảm sâu đậm nào đó.

Mắt không nhìn thấy thì tai càng thính, thậm chí cậu nghe ra được khi hắn nói câu này còn mang theo chút cầu khẩn.

Tạ Miên có linh tính bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, ngay cả Phạm Lam cũng không giải quyết được, thậm chí có thể sẽ…

Cậu lập tức gạt tay hắn ra, chỉ kịp thấy nét mắt cô đơn hơi thoáng qua của hắn rồi lập tức biến mất.

“Rốt cuộc anh đang gạt tôi chuyện gì?”

“Tôi không gạt em gì cả.” Phạm Lam lắc đầu, cười khẽ nói: “Dù là người, là quỷ hay là thần thì cũng sẽ có ngày tan thành mây khói. Dù là Bát gia cũng sẽ có ngày đó. Tôi chỉ nói cho em biết, nếu ngày nào đó em thấy tôi cũng… Đừng giống như hôm nay thêm phiền.”

“Phạm Lam!” Nét mặt Tạ Miên trầm xuống.

Cậu biết dù có hỏi thì Phạm Lam cũng sẽ không thành thật trả lời. Chuyện này tự cậu sẽ điều tra, một ngày nào đó cậu sẽ tra rõ ràng mọi chuyện, còn bây giờ…

Tạ Miên hơi nhón chân, khẽ ôm hắn, giọng nói không tự chủ dịu đi: “Tôi lấy thân phận ông chủ tiệm quan tài, ra lệnh cho anh…”

Phạm Lam ngẩn ra, gương mặt lạnh lẽo hơi cười một cái: “Hửm?”

“Anh biết tôi không thích sinh ly tử biệt, nếu anh dám diễn lại vai này trước mặt tôi thì thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền tôi cũng sẽ không buông tha cho anh, anh nghe thấy không?”

Phạm Lam híp mắt cười, nửa thật nửa giả đáp: “Vâng, Tiểu Diêm Vương của tôi.”

Tạ Miên khẽ thở phào một hơi, cho dù hắn vẫn là dáng vẻ không đáng tin ngày thường nhưng cậu lại cảm thấy người này rất giữ lời.

Nếu hắn không giữ lời thì cùng lắm là… đi cùng hắn…

Ầm!

Tạ Miên bị tiếng động cực lớn làm giật mình hoảng sợ, đột nhiên nhớ ra: “Thanh Vũ! Tôi bảo Thanh Vũ đi vào tìm Giáng Chu!”

Phạm Lam nhìn điện Công Đức, Thanh Vũ là chân long thượng cổ, điện Công Đức không giữ được nó.

Một tiếng gào vang lên đến trời xanh, Thanh Vũ cắn một vật gì đó nho nhỏ màu đỏ bay lên tận trời. Nó bay vài vòng trên trời, sau đó quất đuôi thật mạnh, điện Công Đức lập tức sụp xuống!

Tòa kiến trúc 18 tầng ầm ầm sập xuống như bã đậu, biến thành phế tích, chướng khí mù mịt bay lên bao phủ đá và gỗ vụn.

Tạ Miên ngây ra vài giây, mặc dù cậu nói hủy điện Công Đức, nhưng lúc đó nói vậy là do tức giận, là để Thanh Mặc đi ra, sao lại quả quyết hủy như vậy?!

Trước kia Thanh Vũ là chuyên gia phá hoại đúng không?

Thanh Vũ bay tới, vòng quanh hai người hai vòng rồi há miệng nhả một hạt châu nhỏ màu đỏ xuống.

Tạ Miên vươn hai tay đón lấy.

Hạt châu nhỏ chừng ngón cái, bên trong loáng thoáng có linh lực lưu động, nhưng nó mỏng manh đến gần như không tồn tại. Cậu nhìn kỹ lại, giống dáng vẻ của một tiểu hồ ly.

Giáng Chu!

Thanh Vũ ợ một cái: “Ăn no rồi.”

Tạ Miên: “… Vất vả rồi.”

Phạm Lam giơ tay áo lên, Thanh Vũ run run râu rồng rồi chui vào, sau đó bình thản chìm vào giấc ngủ.

Tạ Miên cẩn thận cất kỹ Giáng Chu, sợ động mạnh một chút sẽ làm vỡ tan hồn của nó.

“May mắn, may mắn.” Cậu vẫn còn sợ trong lòng, nhẹ nhàng thở phào một hơi, may mà Giáng Chu còn sống.

Phạm Lam có chút bất đắc dĩ: “Vừa mới khen em có chút trưởng thành, sau lại thụt lùi rồi.”

Cậu hoàn toàn không để ý cười một cái, hai mắt cong cong trong bóng đêm lại sáng đến khó tin, hắn không khỏi nhìn đến xuất thần.

Di động bỗng vang lên, Tạ Miên lấy ra xem, là tin nhắn của Mục Yêu.

[Khi nào hai người về?]

Tạ Miên cầm Giáng Chu một tay, tay kia khó khăn nhắn tin trả lời, [Lập tức về ngay.]



Lúc hai người quay về biệt thự nhà họ Diệp thì trời đã gần sáng.

Toàn bộ biệt thự, từ trong ra ngoài không có chút sinh khí, ao hoa sen ngoài cửa như sủi cảo bị nấu sôi, khắp nơi đều là bước bùn, hoa sen và cả lá sen rũ xuống trong ao, chỉ còn nửa cọng ngó sen trăng trắng đung đưa.

Tạ Miên theo bản năng nhìn về phía rừng trúc, lá trúc bị cắt hết, ngay cả thân trúc cứng rắn nhất cũng bị cắt, thậm chỉ rễ cũng bị bật lên!

Tạ Miên vội đi lên bậc tam cấp, đẩy cửa ra.

Mục Yêu đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, bưng tách hồng trà thong thả uống một ngụm, móng tay đỏ tươi cầm cái tách trắng như tuyết. Cô nghe tiếng động bèn ngước mắt nhìn lên.

Bạch Thất rũ mắt không biết đang nghĩ gì.

Diệp Giản Minh ngồi trên ghế bên cạnh, gục đầu như đang ngủ.

Diệp Tầm Phương không ở dưới lầu, Lô Dao và Kha Nghiễn có mặt ở đây, đang ủ rũ ngồi bên cạnh như trái cà phơi sương, không có tinh thần. Ngốc ngốc giống như hồn phách bị dọa bay mất rồi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tạ Miên hỏi.

“Hai người chậm quá.” Mục Yêu đứng lên, miễn cưỡng ngáp một cái: “Hai tên phế vật, tôi khóa hồn họ rồi, đỡ phải ở đây hoảng sợ la hét om sòm làm người ta đau đầu.”

Bạch Thất không thoải mái như Mục Yêu, hắn nghiêm mặt đứng lên nói: “Lúc chúng tôi đến, bà Diệp đã bị hồ yêu nhập, điên cuồng tấn công người khác, lúc ấy cô con gái đang chăm sóc cho bà ấy, đã bị…” Hắn dừng một chút mới nói tiếp: “Diệp Giản Minh cách khá xa, lúc bà ấy đi ra, Diệp Tầm Phương ở dưới lầu ngăn cản, sau khi bị ép vào phòng của Tôn Chí Khiêm thì không còn đường lui nữa.”

Tạ Miên gật đầu, trong điện thoại, Diệp Tầm Phương có nói hình như “quái vật” không vào được căn phòng đó, cậu hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Bạch Thất cau mày, như đang nghĩ gì đó mà thoáng nhìn Phạm Lam: “Bà ấy không vào được căn phòng này, tôi đã kiểm tra, hẳn là do cái vảy mà Phạm Lam đưa.”

Phạm Lam nghe vậy ôi chao một tiếng: “Là tôi sao? Tôi nhặt được, sớm biết đã nhặt nhiều một chút.”

“…”

“Tôi đi toilet một chút.” Phạm Lam nói.

Tạ Miên không chú ý lắm tại sao Phạm Lam không bắt đầu bằng câu “Không phải tôi, tôi không làm”, cậu nghĩ hắn biết đường đi đến toilet, hẳn sẽ không lạc đường bèn gật đầu, bảo hắn đi nhanh về nhanh.

Phạm Lam ừ một tiếng rồi rời đi.

Bây giờ tìm Minh Thu và Tiếu Sơn quan trọng hơn, vì vậy cậu nói với Bạch Thất: “Anh nói tiếp đi.”

Hắn gật đầu nói: “Lúc tôi và Mục Yêu đến đã khống chế bà Diệp, nhưng bà ấy bị mất một hồn, lần này còn bị nhập, tương tự như được điền vào một hồn, không rút ra được cũng không cách nào độ hóa, chỉ có thể mạnh mẽ loại trừ.”

Tạ Miên quay đầu mắt nhìn Diệp Giản Minh.

Vì lợi ích mà thỉnh Hồ Tiên, hiện tại danh lợi gấp hai nhưng tan nhà nát cửa, tận mắt chứng kiến vợ cắn chết con gái.

“Thanh Mặc…”

Bạch Thất lắc đầu: “Không xuất hiện.”

Cậu trầm tư trong chốc lý, theo lý mà nói, nếu hắn muốn giết người nhà họ Diệp thì không có khả năng sẽ không xuất hiện.

Cậu và Phạm Lam cũng không gặp Thanh Mặc trong điện Công Đức, Giáng Chu chỉ còn tàn hồn, hắn lại không đến nhà họ Diệp, vậy hắn đi đâu?

Trong nhất thời, Tạ Miên không hiểu mục đích của hắn. Nếu như nhắm vào tiệm quan tài, vài người… Khoan!

“Minh Thu và Tiếu Sơn đang ở đâu? Họ vẫn chưa về sao?”

Bạch Thất bị phản ứng của cậu làm khẩng trương: “Chưa, sao vậy?”

Tạ Miên trầm ngâm một chút rồi nói: “Lúc ấy tôi nghĩ Thanh Mặc không ở điện Công Đức thì sẽ đến nhà họ Diệp, vì hắn muốn báo thù, nên tôi và Phạm Lam đi đến điện Công Đức, bảo anh và Mục Yêu đến đây. Tiếu Sơn còn nhỏ tuổi, tôi sợ dễ trúng bẫy, hơn nữa năng lực cộng tình của Tiếu Sơn rất mạnh, cho đi cùng Minh Thu thô bạo.”

Mục Yêu lười biếng xòe tay: “Tôi tin Minh Thu, tên kia rất hung dữ, dù là hai Thanh Mặc cũng sẽ bị hắn xé như sủi cảo.”

Tạ Miên lắc đầu, không chắc, Minh Thu chưa chắc là đối thủ của Thanh Mặc.

Bạch Thất chớp mắt, theo bản năng quay đầu muốn nhìn Phạm Lam mới chợt nhớ là hắn đã đi toilet. Nhưng dù hắn có mặt ở đây, phỏng chừng sẽ bày vẻ mặt “Tôi không biết gì hết, đừng hỏi tôi”.

Phạm Lam luôn không đàng hoàng như vậy. Nếu có một ngày nào đó mà tiệm quan tài phải dựa vào hắn thì chắc mọi người phải nhặt xác vào ngày đó.

Bạch Thất nghĩ nghĩ một chút rồi bình tâm lại, dời tầm mắt nhìn Tạ Miên.

“Tôi đi liên lạc với Minh Thu.” Bạch Thất khá nghiêm túc, lập tức lấy Vô Tự Quỷ Thư ra nhỏ giọng niệm một tiếng, tấm bảng gỗ nhỏ màu đen xoay vài vòng trên không trung.

Vô Tự Quỷ Thư chuyển động vài vòng rồi đứng yên bất động.

Không liên lạc được.

Từ trước đến nay, Minh Thu không phải là người đâm đầu làm việc mà không để ý đến gì khác, hắn luôn làm việc ổn thỏa đáng tin, tình huống mất tích khi đang làm nhiệm vụ như thế này là lần đầu tiên.

Tạ Miên cau mày, nghĩ rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Mục Yêu ngáp một cái, đứng lên xoa xoa eo: “Hai người sốt ruột cái gì? Phạm Lam từng mất tích nhiều lần như vậy, cũng không thấy anh nóng ruột. Thật thiên vị.”

“Có lẽ là chưa thể về được.” Bạch Thất nghĩ nghĩ rồi nói: “Mục Yêu nói cũng đúng, Phạm Lam từng mất tích nhiều lần, dù vụ lần này tương đối khó giải quyết cũng không đến nỗi Minh Thu và Tiếu Sơn đều bị kẹt trong đó.”

Chuyện này chưa từng xảy ra.

“Chờ một chút nữa đi.” Bạch Thất nói.

Tạ Miên lắc đầu: “Không liên lạc được với Minh Thu, vậy còn Tiếu Sơn?”

“Tiếu Sơn không có Vô Tự Quỷ Thư trên người, cái của nó bị Bát gia mượn rồi.”

Tạ Miên trầm ngâm, Bát gia? Hắn mượn Vô Tự Quỷ Thư làm gì?

Trước kia cậu từng suy đoán, có người ở thiên đình và địa phủ cấu kết với Thanh Mặc, chẳng lẽ người này là Bát gia.

Tạ Miên bất đắc dĩ bị đẩy ra làm ông chủ tiệm quan tài, tất cả tri thức đều nhanh chóng tự học hỏi, nhưng có vài người cậu vẫn không hiểu rõ, càng chưa từng thấy quỷ sai địa phủ.

Là tốt hay là xấu, cậu hoàn toàn không biết.

Hơn nữa Bát gia xuất quỷ nhập thần, mọi người trong tiệm quan tài kính sợ hắn không thôi, đều nói hắn là người “Không thể nói đến”, có thể thấy được ngay cả họ cũng biết rất ít.

Tạ Miên nhức đầu xoa mũi, Diệp Sinh từng nói dù là Phạm Lam cũng chưa chắc bắt được Thanh Mặc, theo ý này có thể hiểu là nếu thật sự gặp phải thì Minh Thu cũng không phải là đối thủ của Thanh Mặc.

Tạ Miên hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Mục Yêu: “Cô có mang dao không?”

Mục Yêu gật đầu, không biết từ đâu móc ra một lưỡi dao nhỏ lóe lên tia sáng lạnh thấu xương, lưỡi dao cực mỏng, giống như tờ giấy vậy, lúc lấy ra còn phát ra tiếng gió.

“Thất gia, cho tôi mượn một cánh hoa.” Tạ Miên giơ tay ra, nhìn Bạch Thất nói: “Nhất định phải tìm được họ bây giờ.”

Hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa cho cậu một cánh hoa từ trong tay áo.

Tạ Miên nhận lấy, hít một hơi thật sau rồi đặt cánh hoa lên Vô Tự Quỷ Thư, sau đó dùng con dao mỏng như cánh ve của Mục Yêu rạch lên lòng bàn tay rồi siết chặt.

Một giọt máu rơi lên cánh hoa bỉ ngạn, nháy mắt hòa tan rót vào Vô Tự Quỷ Thư, kim quang lập tức hiện lên.

Trong vầng sáng, hai bóng người mờ mờ hiện ra.

Một bóng người nho nhỏ nằm dưới đất, nhìn không rõ là bất tỉnh hay là…

Một bóng khác nửa quỳ ở chân tường, hơi ngẩng đầu, ánh mắt đầy lệ khí đáng sợ, một bóng mờ âm u bao phủ cả người hắn.

Thi khí trên người Minh Thu không ngừng khuếch tán, cả người nhuộm máu, hắn hung hăng lau mặt một cái, cắn răng nhìn chằm chằm “người” trước mặt.

Chỉ thấy bóng lưng đối phương, cao chừng ba bốn thước, thi vương Minh Thu trở nên nhỏ bé trước mặt hắn, không chịu nổi một cú!

Khế ước với tiệm quan tài trên người Minh Thu bỗng chợt lóe một cái, thi khí càng lúc càng lớn, khế ước càng lóe nhanh. Tạ Miên không hiểu đây là sau bèn quay sang nhìn Bạch Thất.

Hắn cũng nhìn không rõ, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu: “Tôi không biết!”

Lúc này Mục Yêu cũng im lặng, theo bản năng siết chặt tay Tạ Miên, hai mắt đỏ lên: “Sao lại vậy, đây căn bản không phải là quái vật bình thường, có thể đánh Minh Thu và Tiếu Sơn như vậy…”

“Cô để tôi suy nghĩ một chút.” Cậu nào biết phải làm gì bây giờ, mọi người không biết, một tên gà mờ như cậu sao biết được?!

Cậu thầm nghĩ, nếu là Phạm Lam thì hắn sẽ làm thế nào, hắn sẽ… Tạ Miên thật sự không nghĩ ra biện pháp gì, cậu sốt ruột siết tay, bàn tay vốn bị thương đang chảy máu càng rách ra thêm.

Giọt máu rơi xuống đất, từ từ đọng lại thành vũng. Mục Yêu hoảng sợ, vội cầm tay cậu dùng linh lực trị vết thương.

Tạ Miên xuất thần, chờ Mục Yêu trị thương xong, cậu thu tay về, đột nhiên nảy ra một ý.

“Mục Yêu, cô ở lại bảo vệ người nhà họ Diệp. Thất gia, chúng ta đi.”

Mục Yêu mờ mịt: “Hai người đi đâu?”

Cậu đáp: “Hiện tại không cách nào gọi Minh Thu về, nhưng trên người hắn có khế ước với tiệm quan tài, tôi lấy máu làm môi giới khởi động khế ước trên người hắn, đi theo Vô Tự Quỷ Thư là có thể tìm thấy hắn.”

Mục Yêu lại hỏi: “Còn Phạm Lam thì sao?”

Tạ Miên dừng một chút: “Không đợi được, khi nào Phạm Lam về thì cô nói một tiếng, hắn biết cách tìm được tôi.”

Mục Yêu nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Cậu đáp một tiếng rồi quay qua nhìn Bạch Thất: “Chúng ta đi thôi.”



Lúc hai người chạy đến nơi thì đã không thấy con quái vật kia đâu nữa.

Minh Thu quỳ một chân dưới đất, vết thương trên người nhiều hơn lúc nãy, màu áo nhạt bị máu nâu nhuộm không còn thấy màu gốc, trong móng tay đầy bùn đất. Móng tay vừa nhọn vừa dài đen thui, làn da cũng nhăn nheo, nổi lên từng vế nứt, răng cương thi từ từ rụt lại, mái tóc ngắn đã mọc rất dài, gần như chấm đất, hắn đang khó khăn thở dốc.

Mặt trời vừa mọc, ánh sáng như bảng màu đánh nghiêng lộn xộn xuất hiện, không biết gió từ đâu thổi tới làm tóc hắn bay bay lộn xộn, dưới chân là trận pháp vẽ bằng máu.

Bạch Thất đỡ Tiếu Sơn dậy, thấy cậu bé còn hơi thở yếu ớt, lập tức bứt một cánh hoa đút cho cậu bé ăn.

Tiếu Sơn cau mày thật chặt, luôn muốn nôn cánh hoa ra nhưng bị Tạ Miên bịt miệng, ép nuốt xuống.

Một lúc sau, Tiếu Sơn tỉnh lại.

“Tiếu Sơn.” Cậu vỗ vỗ mặt cậu bé, gọi một tiếng.

Tiếu Sơn yếu ớt ngồi dậy: “Đắng quá, anh Tạ Miên.”

“Ừ, thuốc đắng dã tật.” Cậu sờ sờ mặt cậu bé: “Là anh không suy xét chu toàn, hại hai người.”

“Không có không có, anh Tạ Miên rất lợi hại, cũng biết nơi này có rất nhiều lệ quỷ.”

Tạ Miên xấu hổ nghĩ, đứa nhỏ này đang khen hay đang mỉa mai vậy.

“A đúng rồi, anh Minh Thu!”

Tiếu Sơn lập tức chạy đến cạnh Minh Thu, vừa rồi hai người phát hiện tòa cao ốc này khác thường, chưa kịp bày trận thì đã bị tấn công.

Dù sao cậu bé còn nhỏ, rất nhanh đã hôn mê bất tỉnh, không biết chuyện gì xảy ra sau đó.

“Anh Tạ Miên, thứ vừa nãy là gì vậy?” Tiếu Sơn quay đầu lại, nắm tay Tạ Miên hỏi.

“…” Cậu bất đắc dĩ nghĩ, sao mỗi khi xảy ra chuyện gì, người trong tiệm quan tài đều nắm tay cậu hỏi, cậu chỉ là tên gà mờ thôi mà!

“Anh nghĩ chắc là bản thể của Thanh Mặc.”

Minh Thu ngước lên, cố mở to hai mắt: “Ý của cậu là con quái vật không nhìn ra hình dạng vừa rồi là Thanh Mặc?”

“Tôi vốn nghĩ hắn sẽ chọn tấn công người nhà họ Diệp, không ngờ làm anh lâm vào hiểm cảnh…” Tạ Miên áy náy rũ mắt, chờ Minh Thu châm chọc khiêu khích.

Lúc trước, khi cậu vừa đến tiệm quan tài không lâu, vì vụ án “hàng đầu thuật” kia mà bị Minh Thu trào phúng cậu tốt bụng không đúng chỗ.

Bây giờ cậu vì muốn cứu người lại chữa tốt thành xấu, dựa theo tính tình của Minh Thu, sợ là… Tạ Miên thở dài, cậu phải suy xét chu toàn hơn nữa mới được.

“Vậy tiếp theo phải làm gì?” Minh Thu bỗng hỏi.

“Hả?” Cậu ngẩng ra.

Minh Thu chống tường đứng lên, không biết từ khi nào, móng tay và tóc của hắn đã rụt về như cũ, ngoại trừ cả người dơ bẩn khó coi thì xem như bình thường.

Hắn nói tiếp: “Năng lực của tôi không đủ, không thể giải quyết hắn, là tôi thất trách.”

“Anh yên tâm.” Tạ Miên nhìn trời đã sáng rưng, không đáp lời mà nói: “Người mà tiệm quan tài muốn diệt trừ, không ai chạy thoát.”

Minh Thu gật đầu, bắt đầu từ tối qua, lần đầu tiên từ sâu trong đáy lòng hắn có sự thưởng thức khác thường và một tia kính ý đối với ông chủ nhỏ của tiệm quan tài.

“Ừm.” Minh Thu gật đầu.

“Được rồi, chúng ta về nhà họ Diệp trước đi.” Bạch Thất lên tiếng: “Vết thương trên người Minh Thu không thích hợp ở lại đây quá lâu.”



Lúc bốn người quay về nhà họ Diệp, Mục Yêu đang đứng ở cửa, sốt ruột nhìn ra ngoài. Phạm Lam vẫn chưa quay lại, không biết là đi toilet ở đâu nữa, làm cô lo lắng đến nỗi muốn trọc đầu luôn.

Vừa thấy bốn người quay về, Mục Yêu vội chạy ra đón, run sợ nhìn vết thương trên người Minh Thu, lập tức mắng chửi toàn bộ người tộc Đồ Sơn một tràng. Cô mắng người không dùng từ ngữ thô tục, nhưng bất kỳ từ gì từ miệng cô mà ra đều có giá trị sát thương vô cùng lớn.

Trước kia Tạ Miên cũng khá độc miệng, sau đó thì không còn nữa, nên mấy lời này cậu đã nghe mãi thành quen.

Bạch Thất nhịn cười không lên tiếng, nhưng Minh Thu luôn nghiêm túc thì không kiềm được nói: “Được rồi, chúng tôi còn bị thương, đừng chọc tôi cười.”

Lúc này Mục Yêu mới ờ một tiếng, nói thêm một câu cuối cùng rồi mới chịu dừng lại. Diệp Giản Minh đã tỉnh, vừa thấy thêm một người bị thương, ông suýt ngất lần nữa.

Mục Yêu hung dữ nói: “Ông cứ ngất lên ngất xỉu, cải thìa còn không yếu ớt như ông, muốn xỉu thì tìm chỗ khác mà yên lặng xỉu, đừng làm phiền bà đây.”

Diệp Giản Minh tủi thân đứng qua một bên, Mục Yêu đỡ Minh Thu ngồi xuống sô pha, phát sầu nói: “Tôi chỉ có thể từ từ điều trị vết thương của Minh Thu, trong khoảng thời gian này, hắn không thể ra trận.”

Bạch Thất cúi đầu, cánh hoa của hắn vô dụng đối với Minh Thu, hiện tại người duy nhất có thể giúp Minh Thu khôi phục như cũ chỉ có Bát gia.

Vô Tự Quỷ Thư ở trong tay Bát gia, có thể điều động linh lực để người có khế ước với tiệm quan tài lập tức khôi phục bình thưởng.

Nhưng không ai liên lạc được với Bát gia.

Bạch Thất đang lo lắng bỗng nhớ đến một việc: “Phạm Lam đâu rồi?”

Mục Yêu xua tay: “Tôi không biết, đi toilet còn chưa quay lại.”

Minh Thu yếu ớt cau mày: “Lại lạc đường đi.”

Mục Yêu thấy Phạm Lam không có mặt ở đây, con ngươi bỗng chuyển động.

Cơ hội tới rồi!

Cô đi đến ngồi cạnh Tạ Miên, thấy cậu cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì bèn nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cậu, nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, tôi hỏi cậu câu này.”

Tạ Miên lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Cô hỏi đi.”

Mục Yêu thần thần bí bí nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Lúc anh và Phạm Lam chưa trở lại ấy, tôi hơi lo lắng nên đã dùng Vô Tự Quỷ Thư nhìn thử xem sao, thấy hắn hôn cậu.”

Tạ Miên hoảng sợ, theo bản năng nhích người ra, vội xua tay nói năng lộn xộn cả lên: “Không không không phải, không, không có.”

Mục Yêu vẫn nhỏ giọng nói: “Đừng nói dối, không thể không nói, dáng vẻ nghiêm túc đó của Phạm Lam thật con mẹ đó ngầu quá, lúc nghiêng đầu hôn cậu, tôi còn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt hắn, làm tôi thích muốn chết.”

“Không, không phải.” Đầu óc Tạ Miên lập tức loạn như hồ, có chút không rõ ý của Mục Yêu, từ trái tim đến đầu ngón tay đều nóng lên, luống cuống tay chân giải thích: “Không đúng đâu, lúc đó hắn giúp tôi hút quỷ lực ra, không có ý gì khác đâu.”

“Hai người phát triển từ khi nào vậy? Lừa tôi là quá đáng lắm đó.” Mục Yêu bà tám kề sát vào Tạ Miên, rõ ràng muốn cậu thừa nhận.

“Thật sự không có mà.” Cậu bất đắc dĩ giải thích, chẳng lẽ muốn cậu nói ra là cậu đang thầm mến Phạm Lam?

“Ôi chao ông chủ à, hôn Phạm Lam có cảm giác thế nào? Ngọt không?” Cô vẫn đang tò mò hỏi.

Tạ Miên ngây ra, thế mà thật sự đang nhớ lại cảm giác lạnh buốt trên môi lúc đó, giống như một khối ngọc bóng loáng, lúc hắn dán vào, cậu không dám động, càng không dám liếm. Thế nhưng hình như không có vị ngọt.

“… Tôi đã nói rồi, lúc đó là hắn hút quỷ lực, không có ý gì khác, cô đừng đoán bừa.” Tạ Miên chật vật phủ nhận.

May là Phạm Lam đi toilet không có ở đây.

Mục Yêu như cười như không nhìn cậu: “Cậu đoán xem tôi có tin hay không. Nhưng nói thật, dáng vẻ đó của Phạm Lam làm tôi nhớ đến một người.”

Tạ Miên ngẩng đầu: “Là ai?”

Cô nhỏ giọng nói: “Trước kia tôi có xem tư liệu của tiệm quan tài, nói là lúc… Dù sao từ rất nhiều năm trước rồi, có một người như vậy, giết chóc không ngừng, dù là sinh hồn hay là ma quỷ, chỉ cần phạm một sai lầm là chỉ có đường chết trong tay hắn.”

Tạ Miên sửng sốt hỏi: “Sau đó thì sao?”

Mục Yêu đáp: “Không có sau đó, kế đó hắn mai danh ẩn tích, tôi cũng không biết chuyện này là thật hay giả, anh nói người này có phải là Phạm Lam không? Móa, tôi cứ nghĩ hắn là một tên *đậu bỉ, thì ra hắn lại là một tên lợi hại?”

*逗比 -do be: là ngôn ngữ mạng, nói đơn gian là một người rất hay pha trà, có lúc vờ ngớ ngẩn, có chút đáng yêu.

Tạ Miên nghiêm túc suy nghĩ về câu nói của Mục Yêu, giết chóc không ngừng…

“Ồ, đang nói gì đấy?”

Phạm Lam đã quay lại.

Mục Yêu quay đầu, cười híp mắt nói: “Chúng tôi đang nói…”

Cậu vội che miệng cô lại, vừa lườm vừa nói với hắn: “Chúng tôi đang nói về Thanh Mặc.”

Phạm Lam nhìn bàn tay Tạ Miên, ánh mắt chợt lóe rồi biến mất, cũng cười híp mắt nói: “Cần tôi giúp một tay không?”

Cậu liếc Mục Yêu xong, bỗng cảm nhận được Phạm Lam mặc cả bộ đồ đen thui, âm u lành lạnh đứng phía sau, vội buông tay ra, quy củ đặt trên đầu gối.

“Cần.”

Tạ Miên suy nghĩ một chút, sắp xếp kế hoạch trong đầu rồi nói: “Tôi nghĩ nếu tất cả đã có mặt ở đây thì nên lập trận pháp bắt hắn.”

Mục Yêu không có ý kiến gì, cô đã sớm muốn tự tay xé xác hồ yêu chó má kia. Nhưng Bạch Thất nhìn Minh Thu bị thương, hơi lo lắng nói: “Mấy người chúng ta, có chắc ăn không?”

Tạ Miên cũng nhìn Minh Thu, hắn bị thương không thể lại ra trận, chỉ còn cậu, Mục Yêu, Bạch Thất, Tiếu Sơn và Phạm Lam. Kỳ thật cậu cũng không nắm chắc, nhưng đây là cách đập nồi dìm thuyền, nếu tất cả bọn họ hợp lực mà vẫn không bắt được Thanh Mặc thì tai họa càng lớn.

Cậu đang suy nghĩ thì bỗng trên vai nặng xuống, bàn tay hơi lạnh đặt trên đầu vai cậu. Tạ Miên ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt dịu dàng của Phạm Lam. Trong đầu cậu bỗng vang lên câu “giết chóc không ngừng” vừa rồi của Mục Yêu, một người ôn hòa dịu dàng như vậy, sao có thể chứ?

Có lẽ là Phạm Lam làm cậu tin tưởng.

Tạ Miên dời tầm mắt, nhìn sang mọi người, gần như nói rõ từng chữ: “Tôi nắm chắc.”



Minh Thu đi lên lầu nghỉ ngơi, Mục Yêu lần lượt đánh tỉnh Kha Nghiễn và Lô Dao, bảo họ đi lên cùng Diệp Tầm Phương chăm sóc Tôn Chí Khiêm.

Diệp Giản Minh cũng bị đuổi về phòng, dặn dò họ cứ giả vờ làm con chim cút đi, nghe thấy tiếng động gì cũng không được thò đầu ra nhìn. Nếu bị cắn đứt đầu thì không có học được  phép thần thông của Tề Thiên Đại Thánh giúp mọc ra cái thứ hai đâu.

Mục Yêu nói nghe rất rợn người, mười móng tay dài đỏ tươi xách cái đầu của cô lên, lộ đường nối màu đỏ tươi.

Diệp Tầm Phương còn khá bình tĩnh, lên tiếng hỏi có cần giúp gì không, Mục Yêu đáp không cần, chỉ cần thành thật để ý đến mấy con gà ốm là được.

Lô Dao và Kha Nghiễn run run rẩy rẩy rúc vào góc tường, sắp khóc đến nơi.

Mục Yêu gật đầu, hài lòng đi xuống lầu.

Phạm Lam đứng giữa trung tâm mắt trận, Tạ Miên và Bạch Thất phân biệt đứng hai hướng khác nhau, Tiếu Sơn và Mục Yêu đứng ở hai hướng nam bắc.

Phạm Lam lấy cây bút lần trước ra, dùng linh lực điều khiển vẽ trận pháp dưới đất một lúc lâu nhưng không thấy xuất hiện dấu vết gì.

Mục Yêu nghi ngờ hỏi: “Bút này không có mực à, vẽ rất lâu rồi mà không có phản ứng?”

Hai mắt Bạch Thất gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Phạm Lam, nếu ánh mắt có thực thể, hiện tại hắn đã xem Phạm Lam là củ cà rốt, lột từng lớp từng lớp.

“Chờ một lúc sẽ có.” Phạm Lam đáp.

“Đây là bút phán quan phải không, cậu lấy từ đâu?” Bạch Thất nhìn Phạm Lam hỏi, rồi lại nhìn cây bút.

Bút phán quan đã mất tích nhiều năm, không riêng địa phủ, ngay cả thiên giới cũng luôn tìm kiếm, sao lại nằm trong tay Phạm Lam?

Phạm Lam không làm bộ chút nào, à một tiếng đáp: “Đây là bút phán quan sao? Tôi nhặt được.”

Nét mặt Bạch Thất cứng lại, cười lạnh một tiếng. Nhặt, hiện tại đi ra nhặt một cái cho tôi xem đi.

Lần trước vẩy rồng cũng nói là nhặt, lần này bút phán quan cũng là nhặt, ngày nào đó Phạm Lam nói hắn nhặt được tân địa phủ, có phải hắn không nên lấy làm kỳ quái không?

“Tiểu Thất, dịch qua trái một chút, đứng lệch rồi.” Phạm Lam không ngẩng đầu mà nói. Bạch Thất cúi đầu, quả nhiên hắn đứng lệch nhưng rất nhỏ.

“A, anh Phạm Lam lại đoán đúng nữa rồi.”

Hắn cười đáp: “Đúng nha.”

Tạ Miên im lặng nghĩ: Đây không phải là đoán đi!

“Được rồi.” Hắn vừa dứt lời, cây bút kia biến mất giữa không trung không thấy tăm hơi đâu nữa. Phạm Lam đứng ở chính giữa giơ tay làm phép, lập tức dưới chân bốn người xuất hiện một vòng tròn sáng.

Hắt phất tay áo một cái, cả người biến mất trong vòng tròn, lúc xuất hiện đã đứng sau lưng Tạ Miên.

Mục Yêu là người biết chuyện, cô lành lạnh “chậc” một tiếng.

Mặt trời gần đến giữa trưa, ánh nắng gay gắt nóng bỏng thẳng tắp chiếu xuống, năm người đứng trên trận pháp, trời đang nắng ráo bỗng giáng xuống một tia sét.

Mấy phút sau, Tạ Miên ngửi thấy một mùi tanh tưởi nồng nặc từ trong mắt trận bay đến, so với cái mùi khó ngửi trong điện Công Đức thì không biết còn “chính tông” đến cỡ nào.

Xem ra cái đuôi lần trước kia chỉ là chút lòng thành, còn cái mùi lần này rất ghê gớm.

Mục Yêu khó chịu che mũi: “Má nó cái mùi này, mấy người có biết cảm giác bị ấn lên đùi hồ ly còn không cho phép nhúc nhích không?”

Tạ Miên: “… Chuyện này không cần nói chi tiết.”

Mục Yêu nghĩ nghĩ, được rồi, nghe còn buồn nôn hơn. Sau đó cô lại phát hiện ánh mắt lành lạnh của Phạm Lam, lập tức thu tay đứng thẳng, biến bản thân thành cái cọc gỗ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Phạm Lam nhìn trung tâm mắt trận, mặt đất nhìn như trống không thật ra đã được bày thiên la địa võng, chỉ cần Thanh Mặc xuất hiện là sẽ rơi vào giữa mắt trận.

Đầu tiên tấn công phải là kinh môn, vị trí của Tạ Miên.

*Kinh Môn là một trong tám cửa Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn, tám cửa này là từ tám phương vị của Bát Quái.

Cái mùi kia càng lúc càng nồng, Tạ Miên hơi không chịu nổi, chật vật cau mày. Nếu không phải vì không được nhúc nhích thì cậu đã muốn nhào vào lòng Phạm Lam, hít mùi hương trên người hắn cứu vớt bản thân.

“Đến.”

Phạm Lam vừa dứt lời, ánh sáng trong trận pháp trở nên sáng rực lên, một quái vật to lớn cao chừng bốn năm thước, bề ngang đến khoảng hai thước xuất hiện.

Mùi tanh hôi gần như bốc lên tận trời, Bạch Thất nhanh chóng lấy bàn tính gỗ mun trong tay áo ra, đầu ngón tay niết một cái, bàn tính nháy mắt vỡ tan. Hắn cầm 17 hạt châu bằng gỗ mun ném vào quái vật.

Thanh Mặc nặng nề gào một tiếng, tránh né hạt châu tấn công. Mục Yêu thấy thế rút dao nhỏ cực mỏng kia ra, tại đầu ngón tay thình lình vung ra một làn sóng màu bạc, thẳng tắp đâm lên bên trái.

Trong lúc nhất thời, Thanh Mặc không cách nào chạy thoát, liều mạng vùng vẫy trong trận pháp, từng tiếng kêu rên nặng nề muốn thủng màng nhĩ người ta.

Tạ Miên sử dụng Vô Tự Quỷ Thư, nhỏ giọng niệm.

Tiếu Sơn gầm một tiếng, quần yếm rách toạc, cơ thể cậu bé từ từ lớn lên, biến thành một sơn tiêu hung hãn, mạnh mẽ đánh tới.

Thanh Mặc bị tấn công khắp nơi, hắn chợt nổi điên, đụng mạnh vào trận pháp mà vọt tới chỗ Tạ Miên.

Dù sao hắn đã nuốt vô số sinh hồn và lệ quỷ, lại ở trong điện Công Đức nhiều năm, muốn dùng trận pháp này vây chết hắn là không thể.

Tạ Miên cả kinh, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Phạm Lam bỗng thì thầm thật nhỏ một câu, cậu không nghe rõ nhưng có cảm giác từng cơn gió cực lạnh từ phía sau thổi đến, ngay giây tiếp theo, ánh mặt trời chợt tắt, giống như nhật thực toàn phần vậy.

Ánh sáng từ trận pháp dưới chân lại càng chói mắt, đầu ngón tay Phạm Lam vẽ một vòng, bứt một cọng tóc xuống thắt nút giữa không trung, sau đó hung hăng buộc chặt.

Thanh Mặc lập tức quỳ xuống, hai chân trước như bị trói lại, hắn gào lên một tiếng.

Chín cái đuôi sau lưng xông ra như măng mọc sau mưa, lần lượt từng cái quăng ra. Mục Yêu hoảng hồn, mắng một câu má nó, còn nghẹn mấy chữ trong cổ họng chưa kịp nói, suýt chút nữa bị quét ngã.

Cô vung roi bạc, một tiếng va chạm vang lên, bàn tay cô run lên, suýt nữa làm rơi cái roi.

Tiếu Sơn gắt gao cắn chặt một cái đuôi, hai móng đè mạnh xé ra làm hai nửa, Thanh Mặc gào một tiếng, lập tức lại quăng ra cái đuôi khác.

Tiếu Sơn tránh không kịp bị quất một cái.

Bạch Thất ném hạt châu bằng gỗ mun, Mục Yêu nhân cơ hội vung roi, nhưng từng cái đuôi đánh tới, gần như khó có thể chống đỡ nữa.

Mục Yêu quay đầu qua: “Rốt cuộc hắn có mấy cái đuôi vậy, không chơi nữa, ông chủ, cầu tăng lương!”

Tạ Miên tranh thủ trả lời: “Tăng, còn cho cô thêm ngày nghỉ.”

Phạm Lam vỗ đầu Tạ Miên: “Đừng hà tiện.”

Thanh Mặc còn lại năm cái đuôi, xoắn lại với nhau đánh tới. Phạm Lam bỗng vươn tay xé một cánh hoa từ trong tay áo Bạch Thất, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi ném về phía Thanh Mặc, đồng thời hô lên: “Thanh Vũ, Tiếu Sơn!”

Thanh Vũ và Tiếu Sơn lập tức đánh tới, một đầu một đuôi hung hăng lôi xé, cơ thể Thanh Mặc như khí cầu xì hơi nhanh chóng thu nhỏ lại.

Quái vật cao bốn năm thước biến thành một con hồ ly có kích cỡ bình thường, bộ lông màu xám xanh lóe sáng, hai chân trước khép lại, quỳ dưới đất thở hổn hển.

Mùi tanh tưởi trong không khí phai nhạt một ít, ánh sáng từ trận pháp chớp lóe vài cài, Mục Yêu xoa xoa miệng, thở phào một hơi.

Bạch Thất không thở hổn hển mà thu hồi bàn tính vỡ nát, vì đánh Thanh Mặc mà hủy hai cái bàn tính, đau lòng.

Tiếu Sơn và Thanh Vũ hơi mất sức dừng một bên. Tạ Miên trông thấy tất cả mọi người không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi được người ta nuôi dưỡng, không báo ân cho tốt, tại sao lại đi giết người?”

Thanh Mặc giống như bị hai chữ “báo ân” kích thích, hung hăng hướng Tạ Miên nhe răng.

Mục Yêu hất tay: “Ngươi còn dám nhe răng.”

“Không sao.” Tạ Miên giơ tay cản động tác của Mục Yêu, nhìn Thanh Mặc hỏi: “Năm đó người trong gia tộc của ngươi làm phản sát hại người khác, sau đó vì tội làm phản mà bị giết, nhân quả tuần hoàn…”

“Ngươi thì biết cái gì?” Thanh Mặc nhe răng, hung tợn nhìn chằm chằm Tạ Miên, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết mở cảm giác bất lực khi mở to mắt nhìn người trong gia tộc bị hỏa hình, chết vô cùng đau đớn là gì không?”

“Vậy ngươi có thấy cha mẹ Giáng Chu chết như thế nào không? Bởi vì bị cha mẹ của ngươi giết nên ngươi nghĩ mạng của họ không đáng giá?”

Tạ Miên nhìn chằm chằm Thanh Mặc hỏi: “Chỉ vì một câu mà ngươi hại chết người nhà họ Diệp, còn những người vô tội khác nữa, mạng của họ không quý giá sao?”

Thanh Mặc hừ lạnh: “Bọn nhân loại ở tầng thấp nhất, chết chưa hết tội.”

“Không biết hối cải!” Tạ Miên siết chặt nắm tay, Thanh Mặc thấy thế liếc một cái: “Thế nào? Muốn giết ta?”

Hắn bò dậy, hóa thành hình người xếp bằng ngồi dưới đất, không hề kiêng dè cười nói: “Các ngươi không giết được ta, ta là cửu vĩ hồ tộc Đồ Sơn, địa phủ các ngươi không có quyền phán xét ta, dù là Bát gia của các ngươi cũng không có tư cách. Dù hắn có đến đây cũng phải ngoan ngoãn đưa ta trở về Thanh Khâu.”

Mục Yêu cắn chặt răng, siết chặt roi bạc. Bạch Thất cũng nổi giận, cực khổ bắt được hắn mà lại phải thả cọp về rừng?

Phạm Lam nhướng mày, lạnh như băng cười một tiếng: “Không giết được ngươi?”

Thanh Mặc hơi liếc mắt, chợt co rúm lại, nghe hắn trầm thấp bổ sung một câu: “Hôm nay giết cho ngươi xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui