Ngồi vào chỗ của mình trong phòng khách, cha Thẩm lạnh lùng nhìn Từ Dẫn Châu, thấy anh không nhanh không chậm đun nước, nước sôi rửa chén, rửa trà, pha hai lần … Động tác nhẹ nhàng lưu loát, hiển nhiên là bình thường làm quen rồi.
Sắc mặt cha Thẩm nhất thời tốt hơn rất nhiều, người trẻ tuổi bây giờ không có mấy người có thể để tâm vào làm mấy thứ như này, con trai ông cũng thích uống trà nhưng lúc pha trà lại không cẩn thận như vậy, tính nhẫn nại so ra kém vị trước mắt này mấy bậc.
Sau khi uống ngụm trà đầu tiên, sắc mặt cha Thẩm hoàn toàn chuyển biến sang tốt: “Trà ngon, Từ Dẫn Châu, công phu pha trà của con không tệ”
Từ Dẫn Châu: “Chú thích thì có thể mang theo mấy lon đi?
Cha Thẩm khoát khoát tay: “Lá trà có ngon hơn nữa mà thời gian ngâm không đến lúc thì cũng vô dụng”________________
Từ Dẫn Châu cười cười không nói chuyện.
Cha Thẩm trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Con nói nghề chính của con là điêu khắc, vậy thì bình thường con điêu khắc những gì?”
Từ Dẫn Châu nghiêm túc trả lời: “Đa số loại con điêu khắc là ngọc thạch, thỉnh thoảng sẽ làm thêm tượng gỗ” Cha Thẩm gật đầu: “Có ảnh chụp về tác phẩm nào không? Cho chú xem chút.
“Cháu không có thói quen chụp ảnh lắm, trên người ngược lại mang theo một cái. Từ Dẫn Châu lấy ra hoa tại âm nhãn, từ đêm đó ở nhà vợ chồng Tây lão tiên sinh, hoa tai bỗng nhiên nóng lên nhắc nhở tình hình nguy hiểm nên anh vẫn luôn mang nó theo bên người.
Cha Thẩm nhận lấy hoa tai xem xét, thần sắc dần dần có chút mê ly: “…. Hoa tai này nhìn rất quen mắt, hình như chú đã gặp qua ở một buổi triển lãm châu báu nào đó”
“Quả thật là nó đã đi triển lãm vài lần nên chú hẳn là trùng hợp đụng phải. Từ Dẫn Châu nói xong, bất động thanh sắc thu hồi âm nhãn.
Bộ sưu tập âm nhãn vẫn luôn nằm bên kia lớp kính chống đạn cho người khác xem, anh cũng không biết thì ra người bình thường nhìn thấy sẽ có phản ứng như vậy.
Sau khi trả lại hoa tai, thần sắc của cha Thẩm nhất thời khôi phục thanh minh, ông lắc lắc đầu, ấn ấn huyệt thái dương: “Tuổi tác không được như xưa, về quê một chuyến mà đầu váng mắt hoa.
Lúc này ông nhìn Từ Dẫn Châu cuối cùng cũng thuận mắt hơn liền mở miệng khen: “Cậu quả thật rất tốt, tuổi còn trẻ đã có tác phẩm xuất sắc như vậy, tiền đồ vô hạn.
Từ Dẫn Châu khiêm tốn nói: “Chú cứ quá khen.
Vào đêm, hậu viện náo nhiệt hẳn lên.
Các đồ đệ của Thẩm Như Như đều đến kính trà cho cha mẹ Thẩm, các đạo sĩ khác cũng chạy tới góp vui, mọi người cùng nhau ở trong sân hóng mát ngắm trăng.
Thẩm Thần Thần bị mẹ thúc giục kết hôn đến nhức đầu, trốn đến bên cạnh Thẩm Như Như: “Không phải em học xem tướng sao? Giúp anh nhìn xem, khi nào mới có thể gặp được nửa kia của mình.
Thẩm Như Như liếc anh trai mình một cái: “Hồng Loan tinh động, lập tức liền có Thẩm Thần Thần sửng sốt: “Em lừa anh đấy à?”
Thẩm Như Như khinh bỉ nói: “Anh nghĩ anh là ai? Cứt trâu loại ba lại tưởng mình là socola loại một, cục c t trôi sông tưởng mình là cục xà bông Hàn Quốc! Xem lại bản thân anh hộ em cái, anh có cái gì mà em phải lừa dối”
Lúc này Bách Lý Vô Thù vừa lúc bưng chén rượu từ bên cạnh đi qua, Thẩm Như Như gọi anh ta lại: “Bách Lý, anh tới xem cho người này một quẻ, xem nhân duyên của anh ấy ở đâu?”
Bách Lý Vô Thù dừng chân, nhìn kỹ Thẩm Thần Thần, lấy ra ba đồng tiền ném lên trên lại dùng một tay bắt lại, mở lòng bàn tay ra, ba đồng tiền xếp ngay ngắn chỉnh tề thành một hàng ngang, anh ta giương mắt nói với Trầm Như Như: “Hướng đông một trăm mét.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thần Thần liền mang vẻ mặt ngơ ngác bị Thẩm Như Như cứ như vậy nhét bó hoa hồng vào tay rồi đuổi ra cửa, anh ấy nhìn cửa lớn đóng chặt mà khóe mắt co quắp một trận, chửi thề một nói: “So với thần côn bày sạp bên đường còn có tác dụng hơn…
Thẩm Thần Thần cầm bó hoa xoay người, phân biệt phương hướng rồi đi về phía đông, rất có một loại tư thế nhận mệnh.
Thời điểm này trên phố cổ rất đông người, đèn lồng đỏ bên bờ sông từng hàng sáng lên phản chiếu trong nước tạo nên cảnh sắc vô cùng đẹp.
Cảm nhận được bản thân đại khái đi được chừng một trăm mét, Thẩm Thần Thần liền dừng bước nhìn về phía cầu hình vòm trên đường sông, anh ấy không nghĩ ngợi mà đi lên.
Lúc này, một cô gái từ phía sau chạy lên, thiếu chút nữa đụng vào người Thẩm Thần Thần. Anh ấy khẩn trương quay đầu lại nhìn, phát hiện là một học sinh trung học mặc đồng phục, nhất thời trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ vợ tương lai của mình còn đang học trung học……
Ý niệm vừa chuyển qua, nữ sinh trung học kia xấu hổ nói xin lỗi với anh ấy xong liền kéo tay một nam sinh chạy đi.
Thẩm Thần Thần nhìn bóng lưng bọn họ: “… Xin chào, có vẻ như anh đang đợi ai đó, hay là đang bán hoa?” Một giọng nữ thanh thúy bỗng nhiên vang lên bên tai, Thẩm Thần Thần quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong nháy mắt đụng vào một đôi mắt như nước mùa thu (ý nói là đôi mắt trong veo ấy), chủ nhân của đôi mắt kia hơi nghiêng đầu: “Bán hoa hay là chờ người vậy?”
Trong chốc lát, Thẩm Thần Thần bỗng nhiên cảm giác được động tĩnh tim đập, tay cầm bó hoa xác nhận bên cạnh cô gái không có người khác phái, chậm rãi gật đầu nói: “…… Tôi nghĩ, hẳn là đang chờ cô đi.
Cách đó không xa, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đứng ở hành lang lầu ba ký túc xá đạo quan, cả hai dựa vào lan can nhìn Thẩm Thần Thần bên kia tiến triển.
Sắc trời quá tối, Thẩm Như Như nhìn trong chốc lát không thấy rõ, dứt khoát thu hồi tầm mắt ngắm trăng: “Lát nữa chờ anh ấy trở về chắc là có thể chúc mừng được rồi.
Từ Dẫn Châu buồn bực nở nụ cười một lát, nắm lấy tay cô: “Vậy anh phải chúc mừng em trước.
Một cảm giác mát lạnh bỗng nhiên dán sát vào đầu ngón tay, Thẩm Như Như kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, một chiếc nhẫn làm bằng ngọc thạch màu vàng ấm áp được điêu khắc kỳ công bây giờ đang được đeo vào ngón áp út của cô.
“Chúc mừng em, từ nay về sau sẽ có thêm một thành viên mới.
Trăng tròn như một cái đĩa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trên ngói lưu ly phát ra từng điểm huỳnh quang (giống kiểu đom đóm bay trên đấy ấy).
Thẩm Như Như nắm ngược lại tay anh, ý cười trở nên dịu dàng: “Càng phải chúc mừng anh thì hơn, không chỉ có thêm bốn gia nhân mới mà còn có thêm hơn hai mươi đồ đệ”