Giọng nói của tổ sư quanh quẩn trong đại điện: “Thuật bùa chú của môn phái ta con đã lĩnh ngộ được tám chín phần mười rồi, sau này chỉ cần luyện tập thêm là được. Cuốn “huyền thiên thuật” này là kiếm thuật duy nhất của môn phái ta, con về nhà nghiên cứu thật kỹ, nhớ lấy không được sống lười nhác lay lắt qua ngày.
Thẩm Như Như gật đầu đồng ý: “Đệ tử hiểu rõ”
Xong tiết học sớm, cô cầm “huyền thiên thuật” đến cửa đông đạo quan. Bên cạnh cửa đông có một dãy phòng ở mới xây, có tổng cộng năm gian, bên trong được nối thông nhau, cửa hàng mới của cô sẽ mở ở đây, tủ kính, và cửa ra vào vừa hay đối diện với đường sông của phố cũ, không khác cách bài trí lúc trước lắm, chỉ là diện tích rộng gấp hai lần.
Sáng sớm trong cửa hàng không có khách, Thẩm Như Như ngồi bên cửa sổ bắt đầu đọc sách, với cô mà nói “huyền thiên thuật” khó hơn bùa chú nhiều. Bởi vì cô vẽ bùa chỉ cần vẽ lại giống y hệt là được, cho dù lúc đầu không hiểu nhưng vẽ nhiều cũng hiểu dần. Nhưng ngự kiếm thuật này lại không giống vậy, đầu tiên cần phải hiểu lý luận, lĩnh ngộ ẩn ý trong đó mới có thể chạm được ngưỡng cửa.
Cô cau mày đọc nửa tiếng, không hiểu, trong lúc đang rối rắm, có khách hàng tới.
Vừa ngẩng đầu lên thấy, là mấy học sinh đeo giá vẽ, có nam có nữ, khí chất và vẻ bề ngoài rất ưu tú, đứng trong cửa hàng bán hoa giống như quay phim tuyên truyền, khiến ai thấy cũng sáng cả mắt.
Thẩm Như Như không khỏi nhìn thêm vài lần.
Một lát sau, hai bạn nữ sinh ôm một chậu quất nhỏ xum xuê đến quầy tính tiền, Thẩm Như Như nhận tiền rồi đóng gói giúp hai cô ấy. Có một nữ sinh trong số đó tò mò nhìn cô, hỏi: “Bà chủ, sao cửa hàng của chị lại ở chỗ đạo quan?”
Thẩm Như Như cười ha hả nói: “Bởi vì tôi là tín đồ thành kính đó, đạo quan ở đây rất linh nghiệm, nếu các cô hứng thú có thể đi vào bái lạy một chút.
Nữ sinh có vẻ rất hứng thú: “Linh nghiệm thật sao, có thể cầu nhân duyên không?”
Thẩm Như Như ngẩn người, cô thật sự không biết Tổ Sư có quản chuyện này không, dù sao khi mọi người nói tới cầu nhân duyên, đầu tiên sẽ nghĩ ngay tới Nguyệt Lão…
“Cô có thể thử xem, nói không chừng hữu hiệu.”
Nhóm học sinh ríu rít bàn tán một chút rồi ra khỏi cửa hàng, đi về phía đạo quan.
*
Khương Xuyên đi theo phía sau đám người với vẻ mất kiên nhẫn, không ngừng giơ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt rất tệ.
Đã hẹn trước tới đây vẽ vật thực, kết quả lại đi làm mấy chuyện nhàm chán. Nhớ lại mấy nữ sinh kia đòi cầu tình duyên, trong mắt cậu ta tràn đầy khinh thường, đúng là ngu xuẩn, cái này mà cũng tin.
Cậu ta đứng chờ ngoài đại điện một lúc, thấy các cô rề rà một lúc lâu vẫn chưa đi ra, dứt khoát đi dạo một vòng trong đại điện. Trong đạo quan này quạnh quẽ đến là tội, cậu ta đi dạo đến hậu viện mà còn chưa thấy ai, ngoài hai con vẹt và một con vịt.
Đúng là một đạo quan kỳ lạ. Cậu ta đi tới cạnh lồng chim xem một lúc, Châu Châu và Niểu Niểu kêu chiếp chiếp với cậu ta. Cậu ta nghe chim kêu ồn đến đau cả đầu, quay lưng muốn đi.
Lúc này có cơn gió thổi tới, chuông gió bên cạnh lồng chim vang lên tiếng leng keng, cậu ta dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua, nhớ lại chùm chuông gió trong căn nhà kia, tâm trạng càng tệ hơn.
Ngày hôm sau, Thẩm Như Như vẫn ngồi bên cửa sổ đọc sách, bỗng thấy nhóm học sinh ngày hôm qua hốt hoảng chạy qua cửa hàng, cô ngẩng đầu nhìn thử, phát hiện ở đầu phố có một chiếc xe cứu thương. Xảy ra chuyện gì…
Đường lát đá ở phố cũ quá hẹp, xe cứu thương không chạy vào được, tổ nhân viên y tế chỉ có thể xách cách chạy vào trong, phía sau còn có cảnh sát Triệu lái xe đạp điện chạy theo sau chấp pháp. Vài học sinh mỹ thuật cũng chạy theo sau, vừa đi vừa kêu gào ầm ĩ.
Cảnh sát Triệu đi ngang cửa hàng, nhìn thấy Thẩm Như Như, thì lập tức bóp thắng, đứng lại chào hỏi: “Chào buổi sáng đại sư Thẩm.”
Thẩm Như Như gật đầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cảnh sát Triệu đang định nói nhưng thấy anh ta dừng xe lại, mấy học sinh chạy theo sau nôn nóng, lên tiếng thúc giục anh ta chạy nhanh: “Chú cảnh sát à, đã là lúc nào rồi mà còn rảnh rỗi trò chuyện với người thương, mạng người quan trọng nhất!”
“Nói bậy gì đó!” Cảnh sát Triệu đỏ mặt, không phải thẹn thùng, mà là vì xấu hổ, cho anh ta mấy lá gan anh ta cũng không dám có suy nghĩ mập mờ với đại sư Thẩm, đây là hành động khinh nhờn! Anh ta lắp bắp nói với Thẩm Như Như là mình đi phá án trước, có gì nói sau, rồi cắm cúi lái xe đạp điện chạy mất hút.
Chưa tới mười phút sau, tổ nhân viên y tế khiêng một người chạy ra, tuy rằng trên cáng phủ vải trắng không thấy rõ phía dưới, nhưng hai chân đầy vết thương lộ ra ngoài của người nọ đã để lộ một ít tin tức, ít nhất là biết người bị thương là một người đàn ông cao lớn. Nhóm dân cư đứng vây xem ven đường sôi nổi bàn tán, trong lời nói mang ẩn ý khiển trách và phẫn nộ.
“Mới bao lớn mà lại muốn tự sát, đúng là bất hiếu!”
“Người trẻ tuổi ít chịu áp lực, gặp chút khó khăn đã nảy sinh suy nghĩ phí hoài bản thân là chuyện rất bình thường, nhưng tự sát ở nhà người khác là rất quá đáng, làm sao người ta tiếp tục sống ở đó được nữa?” “May là bây giờ còn sớm, chưa có nhiều người nhìn thấy, nếu chuyện này xảy ra lúc đông người, để truyền ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn chỗ chúng ta.
“Chẳng phải là thế sao…”
Thì ra nam sinh đến tá túc ở phố cũ nhảy lầu tự sát.
Thẩm Như Như nghe xong thì thu tai cụp mắt bắt đầu tập trung vào sách vở, chưa đọc được vài tờ, cảnh sát Triệu đã lái xe từ trong ra, anh ta lại bóp thắng dừng lại trước cửa sổ, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Đại sư Thẩm, chỗ cô có nhận làm pháp sự không?”
Thẩm Như Như sửng sốt, sau đó gật đầu: “Nhận chứ! Có điều phải một thời gian nữa đã, tôi còn chưa tuyển được người thích hợp.
Tuy rằng Huyền Thiên Quan không lớn, nhưng để vận hành đạo quan ổn định thì chỉ hai người là cô và Mạch Mạch hoàn toàn không đủ, cần một người chuyên nghiệp nữa. Ban ngày hầu hết thời gian cô ở cửa hàng, Mạch Mạch ở đại điện đón tiếp tín đồ, nhân tiện trông giữ đồ đạc, dọn dẹp vệ sinh thì cả hai sẽ dành chút thời gian nghỉ ngơi buổi tối hoặc là sáng sớm để làm, như vậy là ổn. Bây giờ, vấn đề duy nhất là… Đạo quan thiếu đạo sĩ, kiểu đạo sĩ có chứng nhận biết làm pháp sự và chủ trì đạo tràng.
Ngộ nhỡ có tín đồ tới cửa mời đạo sĩ làm pháp sự, mà trong quan không có người, hoặc là ngày lễ ngày tết đạo quan không tổ chứng được đạo tràng thì đúng là mất sạch mặt mũi.
Cũng may Huyền Thiên Quan vừa mở cửa chưa tới hai ngày, vẫn chưa có người tới hỏi thăm chuyện này, tạm thời Cảnh sát Triệu là người đầu tiên.
“Cô muốn tuyển người từ đâu? Vị đạo sư để tóc dài mặc đạo bào lần trước không biết làm pháp sự sao?”
“Anh ta là người của Tam Thanh Quan, không ở chỗ của tôi” Hơn nữa tên Bách Lý kia không thích làm mấy chuyện này, chỉ muốn bắt quỷ trừ tà, Thẩm Như Như xua tay, nói: “Sáng hôm qua tôi đã đăng bài tuyển dụng lên mạng, buổi chiều đã có người gửi sơ yếu lý lịch cho tôi, có lẽ nhanh chóng tuyển được thôi, nếu anh không vội thì chờ hai ngày. Chờ không kịp thì đi lên núi Tam Thanh Quan tìm đạo sĩ, như nhau cả thôi.
Cảnh sát Triệu gãi đầu cười ngây ngô trả lời: “Là chủ căn nhà xảy ra chuyện muốn tìm đạo sĩ làm pháp sự trong nhà, cho nên tôi thuận đường lại đây hỏi một chút, để lát nữa tôi sẽ nói với họ một tiếng” Mười một giờ trưa, có hai người xa lạ tới đạo quan, nói là nhận được thông báo phỏng vấn nên đến đây, Mạch Mạch dẫn hai người họ đến cửa hàng bên hông cửa đông.