Trong lòng Thẩm Như Như có chút bất an, lập tức tìm cái xẻng cầm trên tay.
Từ Viên Viên dừng lại ở cửa tiệm, thái độ không ác liệt như trong tưởng tượng, thậm chí có chút khách khí quỷ dị “Phiền cô gọi vị đạo trưởng trẻ tuổi kia hộ tôi một chút, tôi tìm anh ta có chút việc.
“Đạo sĩ trẻ tuổi?” Thẩm Như Như trừng mắt nhìn cô ta thấy biểu hiện của cô ta như muốn nói lại thôi, khẳng định không phải tìm Tuệ Trí.
Vậy thì cũng chỉ có Bách Lý Vô Thù thôi……
“Từ tiểu thư tìm tôi sao?” Tuệ Trí vừa vặn từ cửa sau cửa hàng đi qua, nghe được Từ Viên Viên nói, dò xét tiến vào “Có chuyện gì sao?”
Từ Viên Viên lúc đầu vui mừng nhìn về phía cửa sau, nhưng ngay sau đó lại thay đổi sắc mặt, lông mày nhướng đến khóe mắt, trong mắt hàm chứa sự ghét bỏ, ngoài miệng thì tỏ ra khách khí: “Ngại quá không phải tìm anh, vị đạo trưởng ngày hôm qua đi cùng Bà chủ Thẩm ở đâu rồi? Có thể giúp tôi gọi một tiếng không? Quả nhiên cũng không có gì bất ngờ, là tới tìm Bạch Lý Vô Thù, Thẩm Như Như không chút kinh ngạc, biểu hiện của Từ Viên Viên thật sự quá rõ ràng, chỉ thiếu viết bốn chữ “Tôi coi trọng anh ta” trực tiếp lên mặt thôi.
“A, cô tìm anh ta à? Tuệ Trí tính tình tốt, giỏi kiềm chế cảm xúc, cũng lười so đo thái độ của cô ta, vẫn cười ha hả nói” Anh ta không ở chỗ này, cô phải đến Tam Thanh Quan trên núi tìm anh ta, hiện giờ thời gian không còn sớm nữa, cô đi nhanh lên, còn có thể trở về trước khi trời tối”
Từ Viên Viên không nghi ngờ gì, vội vàng bỏ lại một câu cám ơn rồi quay đầu bước đi, đôi cao gót nhỏ giẫm trên con đường đá không bằng phẳng, bước đi như bay, người bên ngoài nhìn đều phải đổ mồ hôi vì cô ta.
Thẩm Như Như không kêu một tiếng đưa mắt nhìn người đi xa, quay đầu lại nhìn Tuệ Trí, muốn nói rồi lại thôi. Bách Lý Vô Thù rõ ràng ở bờ bên kia sông, từ Huyền Thiên Quan đi bộ qua không tới mười phút, cách nhà cũ của Từ gia lại càng gần. Từ Viên Viên sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện bị Tuệ Trí lừa, đến lúc đó nhất định sẽ tới cửa tìm phiền toái.
Vẻ mặt Tuệ Trí vô tội, ngoại hình lại giống vị thành niên nên rất dễ lừa “Bách Lý đạo hữu không phải là đạo sĩ của Tam Thanh Quan sao, chúng ta cũng đâu biết anh ta có ở trong Quan hay không đâu, lại không gắn định vị theo dõi trên người anh ta. Quan chủ, cô nói có đúng hay không?”
“Được rồi, đến lúc đó cô ta muốn náo loạn, thì chúng ta nói không biết. Đúng rồi, cậu nhớ nói với Chiêm Hạc với Mạch Mạch một tiếng, đừng để bị lộ” “Thẩm Như Như lắc đầu ngồi vào bên bàn cầm bút vẽ bùa, một bên nhỏ giọng nói thầm”Thật sự là lam nhan họa thủy, bị người ta chém vào đầu một kiếm thế mà ngược lại lại nhớ thương người ta….”
Gần đây là mùa du lịch ế ẩm, hôm nay lại là ngày làm việc, trên phố đi bộ có rất ít người, bởi vậy trong tiệm vô cùng nhàn rỗi. Nhưng mà Thẩm Như Như vẫn không mấy rảnh, cô không chỉ phải cố gắng vẽ bùa, còn phải bớt chút thời gian ứng phó với mấy khách hàng không ngừng nhờ tư vấn trên wechat cộng thêm thu tiền gửi hàng, bận tối mày tối mặt.
Không biết có chuyện gì xảy ra, gần đây khách hàng mới vào nhìn chung tuổi tác lớn hơn trước một chút, mỗi ngày đều lấy các loại vấn đề vụn vặt trong cuộc sống quấn quít lấy cô muốn giải quyết.
Lúc này có một sản phụ cao tuổi, tầm khoảng 46 tuổi hỏi cô xem cô có bùa dưỡng thai hay không. Trong nhà bà ấy đã có hai đứa con trai, muốn sinh thêm một đứa con gái nữa để đủ nam đủ nữ, đáng tiếc liều mạng mười mấy năm vẫn không thành công, mang nhiều lần không phải bị sảy ngoài ý muốn thì cũng là thai nhi không khỏe mạnh. Vốn đã từ bỏ, kết quả mấy tháng trước lại ngoài ý muốn mang thai, hơn nữa kiểm tra lại không có vấn đề gì, là một bé gái khỏe mạnh.
Bà ấy vì đứa bé này ngay cả bước khỏi giường cũng không dám xuống, cả ngày nằm dưỡng thai, hiện tại đã gần năm tháng. Gần đây bà ấy cảm giác thân thể có chút không thoải mái, sợ đứa nhỏ lại không giữ được, nghe người thân nói bùa chú của Thẩm Như Như rất linh, liền muốn nhắn wechat nhờ tư vấn.
Thẩm Như Như tỏ vẻ không có bùa dưỡng thai, chỉ có bùa tăng cường đề kháng, hỏi bà ấy có muốn hay không. Sản phụ cao tuổi lập tức đặt mua hai bùa.
Buổi trưa sau khi nhân viên chuyển phát nhanh tới cửa lấy hết hàng chuyển phát nhanh lớn nhỏ, Thẩm Như Như đứng dậy duỗi lưng một cái, đóng cửa đi ra nhà ăn ăn cơm. Đến lúc ăn cơm trưa vẫn không thấy bóng dáng Từ Dẫn Châu, Mạch Mạch tỏ vẻ cửa phòng ngủ của anh từ sáng đến giờ vẫn chưa mở.
Chiêm Hạc liền nói: “Không phải anh ấy bệnh rất nặng sao, không chừng tắt thở rồi.
Lòng Thẩm Như Như trĩu nặng, lập tức buông đũa chạy ra ngoài. Cô chạy đến bên ngoài cửa phòng Từ Dẫn Châu, trong đầu các loại suy đoán cùng hình ảnh không tốt liên tiếp hiện ra, cô cố gắng ổn định cảm xúc, giơ tay lên gõ cửa, bên trong cửa im ắng.
Ba tiếng qua đi, bên trong vẫn không có động tĩnh, Thẩm Như Như thật sự nóng lòng, đang muốn phá cửa xông vào, cửa phòng trước mặt bỗng nhiên mở ra, sau cửa Từ Dẫn Châu vẫn mặc bộ áo ngủ tối hôm qua, âm thanh hơi có chút khàn khàn, thoạt nhìn như mới vừa tỉnh ngủ “Như Như, làm sao vậy?”
Thẩm Như Như vội vàng phanh lại cái chân đang định đá cửa, nhưng mà dùng sức quá mạnh nhất thời căn bản thu không được, cô lắc lư hai cái, không thể giữ được thăng bằng, nhào về phía trước một cái, ngã vào một cái lạnh như băng trong ngực anh.
Tuệ Trí, Chiêm Hạc, Mạch Mạch cùng nhau chạy tới há to miệng, sau đó ăn ý lặng lẽ xoay người trở về nhà ăn, trốn sau cửa sổ vụng trộm quan sát.
Chiêm Hạc lắc đầu cảm thán: “Quan chủ dù yêu thương nhung nhớ đến nhường nào, cũng không nhịn được mà chủ động đến mức ấy, vậy Từ cư sĩ thật sự có mị lực lớn như vậy sao?”
Tuệ Trí không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người đối diện, phất tay nói: “Cậu không hiểu, hiện giờ các tiểu cô nương đang thích kiểu này, bà chủ tuổi còn trẻ không có kinh nghiệm gì, bị mê hoặc là điều rất bình thường”
Chiêm Hạc vô cùng lo lắng: “Các cậu nói bà chủ chủ động như vậy, về sau có thể bị Từ cư sĩ không coi trọng, đến lúc đó chịu thiệt thì làm sao bây giờ?”
“Làm sao có thể” Tuệ Trí nói “Chúng ta có nhiều người, còn có thể sợ anh ấy sao? Mạch Mạch, cậu nói có đúng không?”
Mạch Mạch liên tục gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.
Ba người nghiễm nhiên đã tự nhận mình thay mặt cho nhà gái.
Mà bên kia, toàn bộ đầu bị hơi thở lạnh lẽo kia bao phủ, sự kiều diễm trong lòng Trầm Như Như còn chưa kịp nổi
lên đã bị dập tắt, cô run lẩy bẩy đứng thẳng “Thân thể anh không thoải mái sao, như thế nào ngủ thẳng đến bây giờ còn chưa dậy?”
Từ Dẫn Châu không tự giác xoa xoa đầu cô, mỗi một lần chạm vào ngắn ngủi ấy làm cho anh càng ngày càng khát vọng sự ấm áp trong khoảnh khắc đó, đè nén nội tâm thật sự là một chuyện khiến người ta không thoải mái. Anh hơi mím môi, khắc chế lui về phía sau hai bước, đưa ra hai thanh kiếm trong suốt to bằng ngón tay: “Tối hôm qua khắc, cô thử xem có thể dùng được không”
Toàn thân tiểu kiếm trong suốt, đặt dưới ánh mặt trời sẽ phản xạ ra vầng sáng xinh đẹp, nhìn từ góc nghiêng còn có thể thấy ánh sáng xanh thoáng hiện, đẹp vô cùng.
Thẩm Như Như liếc mắt một cái liền thích hai thanh tiểu kiếm này, giơ tay ném lên không trung, hai thanh kiếm lập tức quấn quanh cùng một chỗ, từ xa xa nhanh chóng phóng tới.
Lúc này, cửa bên của hậu viện bỗng nhiên bị đẩy ra, Bách Lý Vô Thù đi tới, hai thanh kiếm vừa vặn phóng về phía anh ta, Thẩm Như Như kinh ngạc, đang muốn thu kiếm lại, chỉ thấy Bách Lý Vô Thù lập tức rút kiếm cùng hai thanh tiểu kiếm đấu với nhau.