Bà ta theo bản năng muốn hất bàn tay đó ra, nhưng mà đã quá muộn, bà ta choáng váng lảo đảo hai bước, gục đầu ngã xuống đất.
Thấy Hoa Thu Nhiêu đã bất tỉnh, Từ Dẫn Châu quay đầu nhìn về phía cửa: “Là cô.
Người phụ nữ tóc dài dài chậm rãi đi vào: “Đúng vậy, là tôi. Nghe nói cơ thể của anh càng ngày càng kém, thế nào, có muốn xem xét đề nghị lúc trước của tôi không?”
“Cảm ơn, quyết định của tôi sẽ không thay đổi. Từ Dẫn Châu lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau tay rồi ném nó vào thùng rác.
“Vậy lần này không thể thuận theo ý anh rồi. Người phụ nữ tóc dài hừ lạnh một tiếng và đi về phía anh. Đúng lúc này, một thanh kiếm nhỏ trong suốt xẹt qua tai phải của cô ta, cắm vào bức tường đối diện. Bước chân của cô ta khựng lại, chạm vào tai phải của mình, vành tai có một cái lỗ, nhưng không có chảy máu.
Người phụ nữ tóc dài xoay người nhìn Thẩm Như Như và Bách Lý Vô Thù, trên mặt không có một chút kinh ngạc nào, còn cười xấu xa nói: “Đến đúng lúc lắm, hôm nay sẽ để các vị chết có ý nghĩa, sạch sẽ” “Đừng phí lời. Thẩm Như Như lại vung kiếm ra, lần này khá chính xác, ngay giữa lông mày.
Thanh kiếm được làm từ đá Hoàng Tuyền vô cùng sắc bén, dễ dàng xuyên qua hộp sọ của người phụ nữ tóc dài, toàn bộ thanh kiếm cắm sâu vào trán cô ta. Nhưng cô ta không chỉ không ngã xuống mà còn cười lạnh và vỗ tay ba cái giống như người không có việc gì. Tiếng vỗ tay dừng lại, một loạt tiếng rì rì vang lên, Thẩm Như Như nhìn xung quanh, chỉ thấy hàng trăm con rết trên mặt đất, trên tường và trần nhà đang bò về phía này.
Nhiều rết như vậy, cũng không biết cô ta lấy từ đâu ra. Da đầu Thẩm Như Như tê dại, từng thanh kiếm nhỏ văng ra chém đứt những con rết đang lao tới. “Đám tà tu chỉ thích làm những chuyện ghê tởm này. Chỗ này cứ để tôi, cô và Từ Dẫn Châu đi giải quyết hai người trong phòng kia đi.
Sắc mặt Bách Lý Vô Thù có thể so với đáy nồi, vô cùng khó coi. Anh ta cầm kiếm trong tay lao vào đám rết, anh ta lúc này giống như một chiếc máy xay thịt, những nơi kiếm quang xẹt qua, mảnh vụn bay đầy trời.
Sắc mặt người phụ nữ tóc dài trở nên ngưng trọng, cô ta không còn do dự nữa, giơ một lá bùa nhiếp hồn lên,vừa niệm chú vừa dán lên người Từ Dẫn Châu.
Từ Dẫn Châu nghiêng người né tránh, vươn tay nắm lấy chân cô ta và kéo thật mạnh, khi cô ta ngã xuống, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, giống như phát hiện ra điều gì ngoài ý muốn. Ngay sau đó, cô ta lật người nằm xuống đất, tứ chi biến mất, thay vào đó là những chiếc chân rết đầy lông lá. Cô ta bò lên chân Từ Dẫn Châu, vẻ mặt rất say sưa, sau đó hít một hơi thật sâu rồi há miệng cắn xuống.
Sát khí là thứ nguy hiểm chí mạng đối với người bình thường nhưng lại là năng lượng không thể thiếu trong quá trình tu luyện của tà tu, cô ta đã thèm muốn thân thể của Từ Dẫn Châu từ lâu. Thiên âm chi thể, nếu lợi dụng tốt, chính là thể chất tuyệt vời đối với tà tu.
Chỉ tiếc khi đó cô ta không đủ năng lực để khống chế, vì vậy mới chậm chạp không ra tay. Bây giờ, năng lực của cô ta đã tăng lên, thân thể này cũng đã quá mục nát, hàn khí xâm nhập vào cơ thể, không có lợi đối với việc tu luyện, còn không bằng thân thể của cô ta. Phát hiện này khiến cô ta thay đổi ý định đoạt xá, quyết định ăn thịt Từ Dẫn Châu để cướp sát khí.
Từ Dẫn Châu đá cô ta ra, túm lấy chân rết của cô ta và hung hăng bẻ gãy. Người phụ nữ tóc dài gầm lên giận dữ và lao về phía anh một lần nữa.
Thẩm Như Như nhanh chóng lấy ra ‘bùa dẫn lôi và hét lên: “Từ Dẫn Châu, anh tránh ra một chút, cẩn thận bị thương!”
Từ Dẫn Châu bị chân rết đầy lông túm chặt lấy, không thể tránh thoát, cả hai lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, không dứt ra được. Thẩm Như Như không thể tìm thấy cơ hội để ném bùa, chỉ còn cách dùng một thanh kiếm nhỏ để giúp anh chặt đứt một phần chân rết của người phụ nữ tóc dài.
Nhưng mà chân của cô ta giống như rau hẹ trồng dưới đất, cắt hết vụ này lại đến vụ khác, nhiều vô tận.
Từ Dẫn Châu tập trung tinh thần, cuối cùng cũng bắt được sơ hở của cô ta, lập tức nhân cơ hội lật người đè cô ta vào góc tường, ghì đầu cô ta xuống đất và đập mạnh vài cái. Người phụ nữ tóc dài bị đập đến choáng váng, Thẩm Như Như lập tức ném ‘dẫn lôi phù ra, ba tia sét lần lượt giáng xuống, người phụ nữ tóc dài hoàn toàn biến thành một nắm tro tàn.
Thẩm Như Như lập tức ngã trên mặt đất, sử dụng quá nhiều linh lực, cô có chút không chịu nổi, tay chân bủn run.
Cô yếu ớt cằn nhằn: “Từ Dẫn Châu, thể chất này của anh sợ rằng chính là thể chất Đường Tăng”
Từ Dẫn Châu chậm rãi đi đến bên cạnh cô, dựa vào tường cười nói: “Vậy em có muốn ăn không?”
Trái tim Thẩm Như Như nhảy lên, quay đầu nhìn anh, không biết anh đang nói đùa hay là có ý gì khác. Muốn ăn không?
Tất nhiên là… Muốn chứ!
Không khí đột nhiên trở lên ái muội.
Thẩm Như Như há miệng, hai chữ muốn ăn chưa kịp nói thành lời, Bách Lý Vô Thù đã xông vào, trên người anh ta dính đầy những mảnh vụn màu đen, mái tóc rối tung, nhìn vô cùng chật vật nhưng ánh mắt lại sáng ngời, hừng hực ý chí chiến đấu. Nhìn hai người không có hình tượng ngồi dưới đất, anh ta nhanh chóng nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào đống tro tàn trong góc, không có hứng thú nói: “Như vậy mà gọi là bất bại sao? Yếu hơn tôi tưởng tượng…”
Thẩm Như Như: “…”
“Nếu đã kết thúc rồi, tôi đi xin đăng ký giải quyết hậu quả. Anh lấy điện thoại đăng nhập vào APP của Ban Đặc Biệt, báo cáo tình huống lên trên, tổ khắc phục hậu quả trả lời rất nhanh, sắp xếp nhân viên khắc phục hậu quả đến hiện trường sau ba mươi phút.
Thẩm Như Như nhìn Hoa Thu Nhiêu hôn mê ngã trên mặt đất và Từ Viên Viên trên giường bệnh, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, hai người này rơi vào kết cục hiện tại hoàn toàn có thể nói là gieo gió gặt bão, cô không thèm quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Bách Lý Vô Thù cũng chuẩn bị chạy lấy người, thấy Từ Dẫn Châu vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích, anh ta hỏi: “Tại sao anh vẫn ngồi đây? Không đi nổi à?”
Từ Dẫn Châu co một chân, tay đặt trên đầu gối, lắc đầu nói: “Mấy người đi trước đi, chuyện giữa tôi và bọn họ vẫn chưa xong”
Bách Lý Vô Thù nhướng mày: “Anh không định giết người đấy chứ? Bọn họ là người thường, giết bọn họ là phạm pháp, sẽ bị tống vào tù.
“Yên tâm đi, tôi là công dân tốt, rất tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không lạm dụng tư hình. Từ Dẫn Châu nhìn về phía Hoa Thu Nhiêu, tay trên đầu gối hơi quơ quơ: “Chỉ là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, có một số việc nếu cứ kéo dài không giải quyết sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, bất cứ thời điểm nào cũng có thể phát nổ, phá hoại sự bình yên của con người.
Có một số người, không phải cứ đơn phương làm lơ hoặc tránh đi là bọn họ có thể thực sự biến mất, cả đời không liên quan. Mà ngược lại, đôi khi thái độ nhượng bộ của anh lại khiến những người đó phách lối, khí thế còn mạnh hơn trước. Thậm chí còn tưởng có thể coi anh như một quả hồng mềm, muốn nắn bóp thế nào cũng được. Trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề.
Thẩm Như Như dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Anh định trở về nhà họ Từ?”
Từ Dẫn Châu gật đầu: “Đúng vậy, trở về một chuyến, những người và những chuyện cần giải quyết thì giải quyết luôn một lượt.
“Vậy anh nhất định phải chú ý an toàn. Thẩm Như Như mím môi nói.