Sau Tết, lúc từ thành phố về lại thôn Ngưu Gia, Trương Hiểu tay ôm một túi hạt dẻ đường, chân bước như bay trên đường.
Lúc đi khỏi nhà, mẹ cố nhét cho anh, kêu anh lén ăn sau lưng mọi người cho đỡ thèm.
Nhưng anh không nỡ ăn dù là một viên, giấu trong lớp áo trong cùng, vội vã chạy về phía thôn. @[email protected]ăncắplàchó@bsdhfa
Trương Hiểu hôm trước vừa nghe thấy bảo Văn Bân đã về thôn Ngưu gia, hôm sau lập tức khăn gói theo cùng.
Ngoại trừ hai người họ, thật sự chẳng còn ai mong ngóng việc quay lại thôn như vậy. @[email protected]ăncắplàchó@akfhe
Vừa tới ngoài thôn, Trương Hiểu đã từ xa xa nhìn thấy một bóng người cao cao gầy gầy đứng dưới táng cây cổ thụ ở cửa thôi.
Anh lập tức phóng như bay qua. @[email protected]ăncắplàchó@2irjn
Trương Hiểu hưng phẩn để lại một làn bụi, phóng tới trước mặt Văn Bân. @[email protected]ăncắplàchó@laicn
“Văn Bân! Sao cậu đứng đây?” @[email protected]ăncắplàchó@pamsl
Văn Bân đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Sao anh quay lại sớm vậy? Không phải anh vẫn còn ba ngày nghỉ sao?” Nói rồi, Văn Bân quay người đi trở lại vào thôn. @[email protected]ăncắplàchó@aq03e
“Ha ha, trong thành phố không có gì vui nên tôi quay lại.
Cậu không phải cũng quay lại đó sao…..” @[email protected]ăncắplàchó@akfhe
“Tôi vốn tính mấy ngày này về thôn.
Trong nhà chật, tôi không muốn làm phiền thêm.” Văn Bân không nhìn Trương Hiểu, lạnh nhạt đáp. @[email protected]ăncắplàchó@/au73v
Trương Hiểu xoa xoa tay, có chút trông mong hỏi: “Cậu đứng ở cửa thôn để chờ tôi à?”
“Không phải.” @[email protected]ăncắplàchó@0knfe
“Vậy cậu chờ ai?” Trong lòng Trương Hiểu có phần khó chịu, buồn bực hỏi. @[email protected]ăncắplàchó@?ru31
“Người quay lại hai hôm nay không nhiều nên mấy đội trưởng đã quyết trước hết tất cả sẽ qua bên đội Bảy bọn tôi ở.
Mọi người cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.” @[email protected]ăncắplàchó@pqwkm
“Vậy thì dán thông báo trước cửa nhà đội Tám là được rồi, sao bọn họ lại kêu cậu ra cửa thôn chờ trong thời tiết giá lạnh thế này!” Trương Hiểu tức giận. @[email protected]ăncắplàchó@fjsuq
Văn Bân liếc Trương Hiểu một cái, “Không ai kêu tôi chờ cả.
Hôm nào tôi rảnh cũng đi dạo ra đây thôi.” @[email protected]ăncắplàchó@wkaan
“À…..” @[email protected]ăncắplàchó@aqefl
Đi tới gần khu nhà của đội Bảy, Trương Hiểu bỗng nhớ ra túi hạt dẻ đường giấu trong áo, vội vàng lôi ra nhét vào tay Văn Bân, “Nhà tôi rang đó, cậu nếm thử xem.
Ài, tiếc là bị lạnh rồi….” Trương Hiểu có chút mất hứng. @[email protected]ăncắplàchó@290ja
Văn Bân lại bảo: “Tôi sờ vẫn thấy ấm lắm.”
“Thật hả?” Trương Hiểu nghe vậy thì vui vẻ, “Cả đường tôi cứ giấu nó trong áo đó.”
“Ừm,” Văn Bân nắm chặt túi hạt dẻ, dẫn Trương Hiểu lên căn phòng đầu trên tầng hai, “Cái giường sát cửa sổ là của tôi.
Anh ngồi trước đi, để tôi đi lấy đồ cho anh ăn.” @[email protected]ăncắplàchó@a-09e
“Ừm.” Trương Hiểu xếp hành lý vào góc tường xong, quay qua nhìn chiếc giường sạch sẽ gọn gàng của Văn Bân, có chút sợ không dám ngồi.
Nhìn quanh không có cái ghế nào, anh chỉ đành đừng một bên chờ. @[email protected]ăncắplàchó@apafe
Qua một lúc, Văn Bân bê một bát canh và mấy cái bánh bao chay tới.
Trương Hiểu thực sự đói lắm rồi, cầm lấy bánh bao định ngồi xuống đất ăn. @[email protected]ăncắplàchó@akfhe
Văn Bân vội lên tiếng ngăn lại: “Ấy! Sao anh lại ngồi xuống đất?” @[email protected]ăncắplàchó@ak3oe
Trương Hiểu khựng lại, giữ nguyên tư thế nửa ngồi khổ sở, “Cái đó….
Giường cậu sạch quá, quần tôi lại bẩn.” @[email protected]ăncắplàchó@plshe
Văn Bân kéo Trương Hiểu qua, “Kêu anh ngồi thì anh ngồi đi.
Tôi cũng không chê anh bẩn.”
“À, ha ha.” Trương Hiểu ngồi ngay ngắn lên giường, không dám di chuyển nhiều.
Chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng sự thèm ăn của anh, vài miếng là giải quyết xong. @[email protected]ăncắplàchó@;afse
“Sao không thấy ai khác?” @[email protected]ăncắplàchó@03kjn
“Giờ ngoài tôi ra thì chỉ có anh quay lại.
Những người khác chắc phải qua hai ba hôm nữa mới tới.” @[email protected]ăncắplàchó@laanf
“À.” @[email protected]ăncắplàchó@pamsl
Hai người im lặng vậy ngồi đó hồi lâu, sau Văn Bân mới ngẩng lên nhìn Trương Hiểu nói: “Hai hôm nay anh ngủ tạm giường anh Lưu đi.
Ừm, là cái bên cạnh đó.” @[email protected]ăncắplàchó@aq1`e
“Được,” Trương Hiểu nghiêm túc gật đầu, “Là bác sĩ Lưu hôm nọ đó à?” @[email protected]ăncắplàchó@ppdfhe
“Ừ, mẹ anh ấy là đồng nghiệp của bố tôi.
Con người rất tốt.” Văn Bân lại cúi đầu chăm chú lột vỏ hạt dẻ. @[email protected]ăncắplàchó@/auav
Bữa tối là cơm độn hạt dẻ.
Không ngờ khả năng nấu nướng của Văn Bân không tệ chút nào.
Hai người ăn thật ngon miệng.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Trương Hiểu vừa lên tầng đã thấy Văn Bân ngồi trên giường quay lưng lại cửa, đang tìm gì đó trong chiếc rương dưới gầm giường.
Trương Hiểu cũng không để ý, vào phòng nói: “Tôi khóa hết cửa bên dưới rồi.” @[email protected]ăncắplàchó@?rv31
Đột nhiên nghe thấy giọng Trương Hiểu làm Văn Bân sợ cứng đơ người.
Sau đó cậu vội vàng đẩy rương lại vào gầm giường, lúc quay lại nhìn Trương Hiểu vẫn nguyên bộ dạng hoảng hốt.
Trương Hiểu lấy làm lạ, tính hỏi nhưng cậu đã vội vã chen lời: “Không còn sớm nữa, sớm nghỉ ngơi đi.” @[email protected]ăncắplàchó@pqanf
“À.” Trong lòng Trương Hiểu càng lúc càng thấy lạ nhưng nhìn bộ dạng của Văn Bân, anh cũng thức thời không hỏi tiếp. @[email protected]ăncắplàchó@wlean
Tới nửa đêm Trương Hiểu vẫn không sao chìm vào được giấc ngủ.
Chỉ riêng chuyện hai người ở cũng một chỗ đã đủ làm anh vui vẻ tới lạ thường, nhưng rốt cuộc vì sao lại vui vẻ thì anh cũng không rõ.
Chỉ là vui vô cùng, vui tới không ngủ nổi. @[email protected]ăncắplàchó@lksfl
Chẳng qua do ban ngày đi đường thực sự mệt mỏi nên đến cuối Trương Hiểu vẫn bất giác thiếp đi. @[email protected]ăncắplàchó@1v0ja
Hôm sau lúc tỉnh lại, Văn Bân đã không còn trong phòng.
Trương Hiểu vội vàng ngồi dậy, bất ngờ không thấy đôi giày rách để bên giường của mình đâu, thay vào đó là một đôi giày giải phóng mới tinh được xếp ngay ngắn. @[email protected]ăncắplàchó@oawfa
Trương Hiểu đi chân không tìm kiếm quanh phòng cũng không thấy giầy mình đâu, có chút chán nản ngồi về giường, đoán có khi con chuột nào trộm tha đi rồi.
Mấy con chuột này từng trộm kẹo của anh, trộm xà phòng của anh, giờ lại càng quá đáng, đến giày anh cũng tha đi.
Trương Hiểu trước giờ chỉ toàn đi giày cũ anh chị để lại, nhìn đôi giày giải phóng mới này không khỏi muốn lén thử một chút.
Không ngờ lại rất vừa vặn, hơn nữa bên trong được gia cố nên vừa chắc chắn, vừa thoải mái. @[email protected]ăncắplàchó@a-m9e
Trương Hiểu thấy đôi giầy này chắc chắn là của Văn Bân.
Anh ngó ngó ra cửa, cởi đôi giày ra rồi lấy chiếc áo sạch cẩn thận lau chùi bên trong, xếp ngay ngắn trước giường Văn Bân.
Trương Hiểu vừa đặt giày xuống thì Văn Bân từ ngoài đi vào, thấy Trương Hiểu đi chân đất thì mặt cau lại, “Sao anh không đi giày?” @[email protected]ăncắplàchó@.sjhe
“Ha ha, giày tôi không thấy đâu…..” @[email protected]ăncắplàchó@qaase
“Không phải tôi để đôi giầy mới lại bên giường cho anh rồi à?” @[email protected]ăncắplàchó@pshfj
“Hả? Đôi giày đó là cho tôi? Không được không được, giày tốt vậy cậu giữ lại dùng đi.
Đôi cũ của tôi đâu? Vẫn đi được mà.”
“Đôi giày kia của anh đã rách tới lòi ra hai ngón chân cái rồi! Còn đi được? Tôi sớm đã vứt đi rồi.” @[email protected]ăncắplàchó@akrfhe
“Á?! Vứt đi đâu? Tôi đi nhặt về, sửa lại chút là đi được…..” Nói rồi, Trương Hiểu định đi chân đất ra ngoài. @[email protected]ăncắplàchó@2i0jn
Văn Bân tức đến nghẹn thở: “Anh nhỏ nhen thế nhở.
Lúc anh cho tôi trái cây tôi có nói gì không? Lúc anh chăm tôi khi tôi ốm, tôi có nói gì không? Hôm qua anh cho hạt dẻ, tôi không nói gì đã nhận luôn.
Sao đến lúc tôi cho anh đồ thì anh cứ sống chết không nhận? Có phải anh khinh tôi là con ma ốm, mang xui xẻo tới cho anh không hả?” @[email protected]ăncắplàchó@lajcn
Thấy Văn Bân tức giận, Trương Hiểu sợ cậu ghét mình bèn vội nói: “Tôi không có ý đó! Tôi sẽ đi đôi giày này.
Cậu đừng giận.
Tôi đi ngay đây…” Trương Hiểu vội vàng đi giày vào tới trước mặt Văn Bân, “Thoải mái lắm.
Tốt lắm.
Trước giờ tôi chưa đi đôi giày nào tốt như vậy!”
“Hừ!” Văn Bân lườm anh một cái, “Ăn sáng đi rồi chúng ta đi tìm đội trưởng nhận nhiệm vụ hôm nay.” Nói rồi, Văn Bân đi thẳng về phía nhà bếp. @[email protected]ăncắplàchó@aq03e
“Ha ha.
Được.” Nhìn theo bóng lưng Văn Bân, bỗng trong lòng Trương Hiểu thấy hạnh phúc vô cùng. @[email protected]ăncắplàchó@akfae
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.
Với hai người bọn họ lại càng nhanh hơn. @[email protected]ăncắplàchó@’afach
Chẳng qua dù chỉ hai ngày ngắn ngủi, dù hai người chỉ vùi đầu làm việc, không nói chuyện nhiều nhưng họ mơ hồ cảm thấy dường như đã gần gũi hơn. @[email protected]ăncắplàchó@0fffe
Cuộc sống vẫn ngày ngày trôi qua thật bình yên.
Đông đi xuân tới, trong chớp mặt bọn họ đã tới thôn Ngưu gia được hơn một năm.
Từ sau mùa đông năm ngoái, Trương Hiểu và Văn Bân đều tự cảm thấy giữa hai người bọn họ mơ hồ có gì đó, nhưng không ai dám nói, cũng chẳng ai dám nghĩ… Chỉ là, mỗi lần Trương Hiểu trở về từ thành phố hay chỉ đơn giản là đi lên thị trấn, thôn bên, Văn Bân đều sẽ đứng dưới táng cây cổ thụ ở cổng thôn chờ anh về.
Lúc gặp được rồi, hai người sẽ cách nhau một khoảng đủ chen thêm một người vào, lững thững vừa đi vừa nói chuyện câu được câu không, đến tới trước cửa nhà đội Bảy mới tách ra.
Lâu dần, mọi người đều bảo Trương Hiểu là người tốt, lúc nào cũng tốt như vậy với con người cay nghiệp như Văn Bân.
Mà cái cậu Văn Bân kia thì quá tệ, mặt mày lúc nào cũng cau có, lạnh nhạt với người ta. @[email protected]ăncắplàchó@pfavm
Mọi chuyện thay đổi vào cuối hè năm đó….. @[email protected]ăncắplàchó@fjscwq
Hôm đó đám thanh niên trí thức qua thôn bên xem Kinh kịch.
Trương Hiểu vốn cũng đi nhưng tới lúc đến nơi lại không thấy Văn Bân đâu.
Anh hỏi thăm mới biết Văn Bân lại đổ bệnh nên không tới. @[email protected]ăncắplàchó@wakfqa
Vừa nghe thấy vậy, tuồng kịch trên sân khấu có đặc sắc thế nào, Trương Hiểu cũng không hứng thủ, lòng dạ chỉ một mực lo lắng cho Văn Bân.
Chẳng đợi nghĩ nhiều, Trương Hiểu đã rảo bước trở về. @[email protected]ăncắplàchó@gsafl
Ngày hè nắng gắt, Trương Hiểu đầu tóc đầm đìa mồ hôi hộc tốc xông vào nhà đội Bảy, phóng thẳng lên tầng hai.
Trương Hiểu vừa leo hết cầu thang thì nghe thấy tiếng Văn Bân: “Cút ra!”
Trương Hiểu giật mình.
Nhẽ nào Văn Bân biết anh chạy về nên giận? @[email protected]ăncắplàchó@o3r^^
Rất nhanh Trương Hiểu đã nghe thấy giọng đàn ông khác.
Gã đó trêu ghẹo nói: “Tôi là đặc biệt tới thăm cậu mà cậu lại đối xử với tôi như thế à?” @[email protected]ăncắplàchó@afahe
Giọng nói này rất quen tai nhưng nhất thời Trương Hiểu không nhớ ra là của ai. @[email protected]ăncắplàchó@a-0/e
“Anh thả tôi ra! Từ đâu đến thì cút về đó đi!” Văn Bân giận dữ mắng. @[email protected]ăncắplàchó@apaaw
“Vậy không được.
Vừa hay hôm nay không có ai, thời gian tốt cho chúng ta đó ~ Hứ hứ hứ….”
Từ trong phòng truyền ra tiếng hai người vật lộn.
Trương Hiểu cấp tốc đẩy cửa xông vào.
Hóa ra gã kia là Trần Đống Lương. @[email protected]ăncắplàchó@apb;e
Trần Đống Lương một tay túm tóc Văn Bân, một tay bẻ ngược một tay của Văn Bân, đè cậu lên chiếc giường gần cửa sổ.
Văn Bân liều mạng giãy dụa, vì vẫn còn ốm nên ho khan không ngừng. @[email protected]ăncắplàchó@plfaax
Trương Hiểu vừa nhìn thấy cảnh này thì giận sôi máu ứa gan.
Trương Đống Lương còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đấm mạnh vào mũi.
Tiếp đó, nắm đấm của Trương Hiểu lại vung về phía gã.
Trần Đống Lương vội buông tay ra cản nhưng đấm nay vẫn đập thẳng lên má phải của gã. @[email protected]ăncắplàchó@bs1cra
Trần Đống Lương lùi ra sau mấy bước, cảm giác hai tai ù ù, có gì đó nóng nóng chảy ra từ lỗ mũi.
Gã đưa tay lên lau, cả bàn tay đỏ tươi. @[email protected]ăncắplàchó@asahe
Lúc này Trương Hiểu chắn trước mặt Văn Bân, coi bộ lại muốn xông lên.
Trần Đống Lương nhìn bộ dạng anh thì trong lòng sợ hãi, dữ tợn nói: “Đươc, hai người cứ chờ tôi đó!” Nói xong lập tức thất tha thất thểu chạy đi. @[email protected]ăncắplàchó@2irsa
Trương Hiểu vốn tính đuổi theo nhưng nghe tiếng khụ khụ của Văn Bân thì lập tức đổi ý.
Trương Hiểu lo lắng vỗ lưng cậu.
Văn Bân trong thoáng chốc tính tránh anh nhưng rồi cũng đổi ý.
Uống miếng nước xong Văn Bân mới miễn cưỡng ngừng ho.
Lông mày cậu nhíu thật chặt, không vui nói: “Không phải anh đi xem Kinh kịch à, sao lại về?” @[email protected]ăncắplàchó@ekaxl
“Tôi nghe nói cậu bị ốm nên quay lại xem cậu…” @[email protected]ăncắplàchó@afa3e
“Ài, khụ….” Văn Bân lại ho mấy tiếng, cố nén chút giận dữ, “Sao anh lại đánh gã Trần Đống Lương kia.
Bố gã ta là quan chức cấp cao trong thành phố, sau này gã ta đối địch với anh thì sao!!…….
Khụ khụ……..
Anh nghe kỹ đây.
Sau này chuyện của tôi anh đừng có quản, có xảy ra vấn đề gì cứ đẩy lên người tôi!” @[email protected]ăncắplàchó@akffau
“Thế sao được! Tôi biết bố gã quyền cao chức trọng nhưng nhà tôi toàn công nhân bình thường, cùng với gã ta nước sông không phạm nước giếng.
Để tôi xem gã ta làm gì được tôi.”
“Anh! Khụ khụ khụ….” Văn Bân lại họ sù sụ.
Trương Hiểu lo lắng vỗ lưng cho cậu, sốt ruột vô cùng nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ đành rót nước cho cậu. @[email protected]ăncắplàchó@’afplh
“Cậu đừng lo.
Thật sự không sao đâu.
Tôi rất được mọi người ở đây yêu quý, gã ta không dám làm gì tôi đâu!” @[email protected]ăncắplàchó@5knfe
“Khụ…… Loại người này…… Khụ, cẩn thận thì vẫn hơn.
Khụ khụ…..” Văn Bân mãi mới ngừng ho nhưng vừa lên tiếng thì lại không kiềm được ho tiếp. @[email protected]ăncắplàchó@kdsfe
“Ừm.
Tôi biết rồi.” @[email protected]ăncắplàchó@5kcms
Kiên trì dặn dò Trương Hiểu nửa ngày, Văn Bân mới nằm xuống nhắm mắt nghỉ.
Trương Hiểu ngồi bên giường nhìn cậu, sợ làm phiền cậu nghĩ ngơi nhưng cũng không muốn rời đi.
Bỗng thấy áo Văn Bân rớt xuống bên giường, Trương Hiểu cúi người xuống nhặt.
Chỗ vá mới khâu lại được nửa.
Trương Hiểu liếc Văn Bân một cái, cầm lấy kim cẩn thận khâu vá….. @[email protected]ăncắplàchó@03nse.