Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng


Mười phút rồi, đã mười phút rồi!

Tống Thính Vãn nhìn người đàn ông trước mặt, tóc dài buộc gọn, mặc trang phục cổ trang, không nhịn được lên tiếng: “Chào anh, cần mua loại thuốc nào vậy?”

Từ khi vào tiệm, anh ta cứ quanh quẩn nhìn các kệ hàng, thi thoảng lại trông có vẻ nghi hoặc, tay định lấy thuốc nhưng rồi lại ngập ngừng rút về.

Tống Thính Vãn nghĩ, chàng trai cosplay đẹp trai, trắng trẻo này quả là hút mắt, nên cô cũng không làm phiền, coi như cho bản thân chút “dinh dưỡng thị giác”.

Nhưng mà đã mười phút trôi qua rồi!

Tống Thính Vãn càng nhìn càng thấy không ổn.

Chẳng lẽ anh ta định ăn cắp à?

Thấy anh chàng vẫn đang chăm chú nhìn một hộp thuốc, dường như không nghe thấy lời cô, Tống Thính Vãn bước đến gần hơn: “Này, anh đẹp trai, không khỏe chỗ nào sao?”

“Không khỏe?” Tiêu Vân Trạch quay đầu nhìn Tống Thính Vãn, rồi vội quay mặt đi, vành tai đỏ bừng, lúng túng đáp: “Sốt, buồn nôn, toàn thân mỏi mệt.”


Tiêu Vân Trạch không biết nên nhìn chỗ nào.

Sao nữ nhân này lại ăn mặc mát mẻ thế này? Da dẻ cứ lộ ra khắp nơi, hắn phải tự nhắc mình không được nhìn, không được nhìn.

Tống Thính Vãn nuốt nước bọt.

Nhìn gần hơn thì khuôn mặt anh chàng này như được gọt dũa từng đường nét, đẹp hoàn hảo, không kém gì các ngôi sao nổi tiếng, thậm chí còn hơn vài phần.

Chợt nhớ lại chủ đề chính, Tống Thính Vãn ho khẽ: “Anh bị sốt à? Nhiệt độ bao nhiêu? Có đo chưa?”

Tiêu Vân Trạch bối rối.

“Nhiệt độ” là gì? Nhiệt độ cũng đo được sao? Hắn vốn định vào tiệm thuốc tìm đại phu, nhưng chẳng biết sao lại lạc đến đây.

Nơi này quả thật kỳ lạ, trang trí khác hẳn mọi chỗ hắn từng thấy.

Các kệ đầy ắp những món đồ mà hắn nhìn mãi cũng không hiểu nổi.


Tống Thính Vãn thấy anh đờ đẫn nhìn mình, chắc là chưa đo nhiệt độ, bèn quay ra lấy nhiệt kế thủy ngân đưa cho anh: “Này, đo thử đi.

Có sốt thì mới biết đường mà mua thuốc.”

Thấy anh cầm nhiệt kế mà loay hoay mãi không biết dùng, Tống Thính Vãn tưởng bộ đồ cổ trang vướng víu, bèn lấy nhiệt kế điện tử hướng vào trán anh, “tít” hai tiếng.

Cô nhìn màn hình hiển thị, chưa đến 37 độ, hoàn toàn bình thường.

Thế là cô nhìn anh với vẻ thắc mắc: “Anh bảo bị sốt mà đo lại chẳng sốt gì cả.

Còn chỗ nào khác không khỏe không?”

Tiêu Vân Trạch ngẫm lại lời cô rồi kết hợp với câu hỏi trước đó, dần hiểu ra ý của cô, không khỏi tò mò, thốt lên kinh ngạc: “Hóa ra vật trong tay cô nương có thể kiểm tra nhiệt độ từ xa, quả là báu vật.”

Báu vật?

Tống Thính Vãn nhìn đôi mắt sáng rực của anh mà không tin nổi vào tai mình.

Trời đất, nhiệt kế điện tử mà cũng thành báu vật à?

Cô hỏi: “Anh không nói đùa đấy chứ?”

Thực ra ý cô muốn hỏi là anh không phải là kẻ ngớ ngẩn đấy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận