“Chỗ nhỏ như mình thì ai mà cần nhiều thuốc đến vậy chứ? Vãn Vãn, cháu phải cẩn thận đấy, đừng để trữ nhiều hàng vào mà người không thấy đâu! Rủi ro cao lắm! Nhớ phải lấy đặt cọc trước nhé!”
“Chú Tôn cứ yên tâm đi, khách đã trả đủ tiền rồi ạ.”
“Thật vậy sao? Đừng đùa với chú nhé.
Cháu còn trẻ, vừa tiếp quản tiệm thuốc nên chưa hiểu hết sự đời.
Ngoài kia kẻ xấu không thiếu đâu! Ba mẹ cháu không còn nữa, chú phải thay họ trông nom cháu.”
Tống Thính Vãn thu lại nụ cười: “Chú yên tâm, cháu biết chừng mực.
Cháu cần 8.000 hộp thuốc trị cảm cúm, thêm 400 hộp ibuprofen, cháu sẽ chuyển tiền ngay cho chú.”
“Ừ, từ từ thôi, chú sẽ không lấy tiền trước đâu, nhỡ mà cháu bị lừa thì chú có thể rút lại hàng, khỏi phải lo rủi ro.”
Cúp điện thoại, cô đoán rằng chú Tôn cũng cần chút thời gian để chuẩn bị hàng, nên cô định ghé qua tiệm đồ cổ.
Nhưng…
Nhìn vào túi bạc trước mặt, cô chợt nghĩ: Mang cả túi to này đi thì có hơi lộ liễu không?
Cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định mang túi lên tầng trên cất đi trước.
Đó là một căn nhà nhỏ hai tầng, tầng một mở cửa hiệu, tầng hai để ở.
Cha mẹ ruột của Tống Thính Vãn, những người mà cô chưa bao giờ gặp mặt đã sống ở đây hơn hai mươi năm.
Tầng hai được sắp xếp đơn giản, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.
Phòng ngủ chính cô không đụng đến, từ khi chuyển tới đây thì cô vẫn luôn ở phòng ngủ phụ.
Tống Thính Vãn lấy ra một thỏi vàng và hai thỏi bạc, chọn thêm vài mảnh bạc vụn, rồi khóa phần còn lại vào ngăn kéo, hớn hở đi đến tiệm đồ cổ.
Tại tiệm đồ cổ.
Lý Kim Tường từ xa đã thấy Tống Thính Vãn đang bước đến, ông lập tức vui vẻ đi ra đón: “Con bé này, lại gặp rồi.”
Tống Thính Vãn tươi cười rạng rỡ: “Ông chủ, lại phiền ông rồi.”
Nghe vậy, Lý Kim Tường bật cười lớn: “Nếu cháu không ngại, có thể gọi ta là ông Lý.
Vào đây, ngồi đi nào.”
Tống Thính Vãn đứng cạnh bàn, nhìn ông Lý đang dùng kính lúp kiểm tra các món cô mang đến hồi lâu, không nhịn được mà lên tiếng vì sợ chút nữa chú Tôn đến giao hàng sẽ không thấy mình: “Ông Lý, mấy thứ này sao rồi ạ?”
Lý Kim Tường ngẩng đầu, qua gọng kính nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Con bé này, mấy món tốt thế này, cháu kiếm ở đâu ra vậy?”
Tống Thính Vãn cứng rắn trả lời: “Là đồ của người lớn trong nhà để lại, đã có ở đó rất lâu rồi.”
Ông Lý ngắm cô dò xét một lát.