Trong nghề này, điều ông e ngại nhất là mua phải những món vừa khai quật từ lòng đất.
Nãy giờ ông đã xem kỹ rồi, thỏi vàng, bạc và cả những mảnh bạc vụn của cô bé này đều sạch sẽ không chút bám bụi, hoàn toàn không giống đồ vừa mới đào lên từ lòng đất.
Nghĩ đến đây, Lý Kim Tường nở nụ cười, xoa bộ râu dưới cằm; “Thỏi vàng có hai loại, khắc dấu tư nhân và dấu quan phủ, loại năm lượng như này thường là dấu tư nhân.
Nhưng cháu xem, thỏi của cháu lại khắc dấu quan phủ, không phải đồ tầm thường đâu.”
Dấu quan phủ?
Ý là sao, chẳng lẽ Tiêu Vân Trạch là một vị quan lớn? Có một quan huyện như vậy, trước khi dịch cúm bùng phát thì chắc dân huyện Phong đã được sống rất yên bình nhỉ?
Tống Thính Vãn gật đầu như hiểu ra: “Còn thỏi bạc thì sao ạ?”
“Thỏi bạc này và các mảnh bạc vụn thì bình thường hơn.”
Cô gật đầu, mỉm cười nói: “Ông Lý, ông có muốn mua thỏi vàng này không?”
Lý Kim Tường bật cười ha hả: “Cô bé này định biến cửa tiệm của ta thành nơi thu mua rồi à?”
“Nhưng cũng không phải là không thể.
Thỏi vàng năm lượng, ta có thể trả 950.000.
Còn mấy thỏi bạc và bạc vụn… tuy bình thường nhưng cũng là đồ cổ lâu đời, cả hai thỏi bạc và mấy mảnh bạc, ta trả 200.000.”
“Cháu thấy sao?”
Tống Thính Vãn gần như đồng ý ngay lập tức: “Bán!”
Thật không? Được những 1.150.000!
Kiếm được hơn một triệu chỉ trong vài phút ngắn ngủi tại cửa tiệm!
Đúng là món hời từ trên trời rơi xuống!
“Cô bé, tiền đã chuyển vào tài khoản của cháu rồi.
Sau này, nếu còn tìm được đồ cổ thì nhớ mang đến cho ta chiêm ngưỡng nhé.” Ông Lý vuốt râu cười hiền hậu.
Tống Thính Vãn cười chào tạm biệt ông rồi quay về cửa tiệm, trong suốt buổi chiều cô cũng không bán được bao nhiêu hàng.
Khi trời bắt đầu chạng vạng, chú Tôn lái xe chở hàng đến.
Tống Thính Vãn đếm số lượng: “Chú Tôn, 8.000 hộp thuốc trị cảm cúm, 400 hộp ibuprofen, tổng là 125.200 đúng không?”
“Đúng rồi, cháu cứ từ từ mà trả, Vãn Vãn.” Chú Tôn lau mồ hôi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
“Có chuyện gì vậy chú?”
“Là thế này… Vãn Vãn à, dạo này con bé Hân Viện sao rồi? Không phải chú bênh nó đâu, chú cam đoan là không!”
Chú Tôn thở dài: “Dù gì nó cũng là đứa nhỏ do chú chăm bẵm từ nhỏ, xảy ra biến cố lớn thế này, lại rời khỏi thành phố không nói một tiếng nào, khiến chú cũng lo lắng.”
Nghe vậy, lòng Tống Thính Vãn thoáng đau nhói, cô gượng cười: “Chú, cháu vừa chuyển khoản rồi.
Ba cháu… nhà họ Tống giàu có như thế, chú không cần lo.
Cô ấy ở đó sẽ sống tốt thôi.”