Tiêu Vân Trạch xoa nhẹ sống mũi để giảm bớt cơn mỏi mắt: “Mang thuốc đi, tới huyện nha trước”.
“Gia.” Chu Tước thắc mắc: “Sao lại đến huyện nha trước mà không phát thuốc ngay cho mọi người?”
“Tống tiểu thư…” Tiêu Vân Trạch ngừng một chút rồi vừa bước đi vừa giải thích: “Thần y có dặn, thuốc này uống nhiều sẽ hại cho cơ thể.
Người dân đã chịu đựng dịch bệnh nhiều tháng nay, nếu phát thuốc ngay, sợ rằng nhiều người sẽ dùng quá liều để mau chóng khỏi bệnh.”
“Hiện tại, các thôn bị ảnh hưởng nặng đã nhận thuốc trước, khoảng cách giữa các thôn cũng không xa.
Trước mắt ta sẽ đến huyện nha lấy sổ dân, phân bổ thuốc theo số lượng dân trong từng vùng.
Mỗi người bệnh sẽ được dùng ba viên mỗi ngày.”
“Lúc đó, Huyền Vũ đến làng Trần, Thanh Long đến làng Mai, Chu Tước đến làng Triệu, Bạch Hổ ở lại trong thành với ta.
Mỗi người sẽ mang thuốc đến cổng làng và phát thuốc cho dân chúng vào giờ ăn.”
“Dỡ bỏ cách ly, nhưng nhắc nhở họ không được chạy lung tung tránh lây nhiễm cho người khác.
Người khỏe có thể giúp người bệnh nặng nhận thuốc, nhưng tuyệt đối không được dùng quá liều.”
“Tuân lệnh!”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Tiêu Vân Trạch nhìn sang Chu Tước đang sẵn sàng tư thế chiến đấu, không khỏi lắc đầu.
Bốn cận vệ này đã theo hắn từ nhỏ, dù Chu Tước là người lớn tuổi nhất trong số họ nhưng tính cách lại giống như trẻ con nhất.
Được nuôi dưỡng cùng hắn trong hoàng cung mà vẫn giữ được tâm hồn ngây thơ như vậy, thật là hiếm có.
---
Tống Thính Vãn dậy sớm, rửa mặt và trang điểm nhẹ, rồi mở cửa tiệm từ lúc hầu hết các cửa hàng khác vẫn còn đóng kín.
Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, cảm giác hào hứng từ hôm qua vẫn chưa lắng xuống, cô còn muốn ghé tiệm đồ cổ một chuyến, đến mức tối qua cô không thể ngủ ngon được.
Vừa đặt lưng xuống giường thì cô đã nhớ ra một chuyện: đồng tiền cổ mà Tiêu Vân Trạch đưa vẫn chưa mang đến cho ông chủ tiệm đồ cổ xem.
Trên đồng tiền có khắc chữ, biết đâu ông Lý có thể nhận ra nguồn gốc của nó?
Dấu quan, là huyện lệnh, phong thái nhã nhặn…
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt khôi ngô của Tiêu Vân Trạch, khiến cô không khỏi tò mò về thân thế của hắn.
Ăn sáng xong, thấy thời gian đã thích hợp, Tống Thính Vãn vội lên lầu lấy chiếc túi đựng đồng tiền từ ngăn kéo, khóa cửa tiệm rồi nhanh chóng đi đến tiệm đồ cổ.
“Chào buổi sáng, ông Lý.” Tống Thính Vãn cười chào rồi ngồi xuống.
“Cô bé, hôm nay đến sớm thế, ông còn chưa kịp pha trà đâu.” Ông Lý cười hiền hậu; “Lại có gì hay ho để ông xem à?”