Cô không bỏ cuộc, có lẽ vì thời gian tồn tại của Đại Khánh quá ngắn ngủi nên không được ghi lại.
Nhưng nếu lịch sử không có dấu vết của “Đại Khánh” thì làm sao Lý Kim Tường lại biết về nó chứ?
Cuối cùng, sau bao nỗ lực tìm kiếm, Tống Thính Vãn tìm thấy một chút manh mối về “Đại Khánh” trên một trang blog của một nhà sử học chuyên viết về dã sử qua các triều đại.
Cô đọc chăm chú từng chữ trong bài viết về “Đại Khánh”, càng đọc thì trong lòng lại càng dâng trào xúc động.
Những gì trong bài viết khá giống lời ông Lý nói, nhưng còn chi tiết hơn.
Theo bài viết, vào lúc Đại Khánh gặp nạn, dịch bệnh lan tràn, dân chúng rơi vào cảnh khốn cùng, các nước láng giềng đã liên thủ tấn công, khiến Đại Khánh bị kẹp giữa ba mặt thù địch.
Chính trong lúc nước sôi lửa bỏng, thái tử đương triều đã xuất hiện như vị anh hùng cứu thế, dẫn quân phản công, liên tiếp chiếm lại ba thành, trở thành người hùng của Đại Khánh.
Nhưng cuối cùng, do dịch bệnh bùng phát và lương thực cạn kiệt nên toàn quân của thái tử thất thủ, Đại Khánh sụp đổ.
Người anh hùng của Đại Khánh bị quân địch bắt sống, bị hành hạ suốt bốn mươi chín ngày, cuối cùng bị chém đầu, đem thủ cấp treo ở cổng thành.
Đọc đến đây, lòng Tống Thính Vãn không khỏi nghẹn ngào.
Người anh hùng ấy đã dốc hết sức mình để cứu lấy đất nước, vậy mà cuối cùng vẫn không thể đạt được kết cục tốt đẹp, không thể bảo vệ được những gì hắn muốn bảo vệ.
Cảm giác ấy, thật sự quá đau lòng.
Tiêu Vân Trạch…
Có phải hắn chính là vị anh hùng đó không? Người anh hùng dù có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể thay đổi được số phận…
Tống Thính Vãn hít một hơi thật sâu, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định.
Dù Tiêu Vân Trạch có phải là vị thái tử ấy hay không, thì đã gặp nhau, cô vẫn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ, ít nhất là để đất nước của hắn không phải chịu cảnh đói khổ, và dân chúng được chữa trị khi bệnh tật.
Huống chi, nếu không làm gì quá đáng thì với số cổ vật Tiêu Vân Trạch đã trao cho cô, cô có thể sống sung túc cả đời.
---
Chiều tối, Tiêu Vân Trạch xếp đầy vàng bạc và ngọc vào một chiếc túi vải, rồi cùng Bạch Hổ đi đến y quán bỏ hoang.
Lúc này thuốc đã được phát xong bữa thứ ba cho dân trong huyện, Bạch Hổ đi theo hắn để đốt hết những vỏ hộp thuốc.
May là lúc này ai nấy đều lo sợ dịch bệnh không dám ra ngoài, nên không lo những hộp thuốc lạ này bị phát hiện.