Chẳng mấy chốc, họ đã đến nơi.
Bạch Hổ trơ mắt nhìn chủ nhân của mình bước qua bậc cửa y quán rồi đột nhiên biến mất, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của hắn cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Trước đây, khi Chu Tước kể lại thì hắn còn không dám tin rằng một người sống có thể đột nhiên biến mất, nhưng giờ đây tận mắt chứng kiến thì Bạch Hổ mới thực sự cảm nhận được sự kỳ diệu của nó…
---
Bên này, Tiêu Vân Trạch xuất hiện trong tiệm thuốc của Tống Thính Vãn, túi vải nặng trĩu trong tay.
Hắn vừa tới đã thấy lối đi trong tiệm chật kín các thùng hàng, gần như không còn chỗ mà đi.
Tiêu Vân Trạch nhìn Tống Thính Vãn đang đứng ở đầu bên kia của lối đi, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên: “Tống tiểu thư, chuyện này là sao?”
Ngay sau đó, hắn liền thấy cô nở một nụ cười bí ẩn, rồi mở nắp một thùng gần đó, lấy ra một vật mà hắn chưa từng thấy trước đây…
Tống Thính Vãn xé gói bánh, ra hiệu cho Tiêu Vân Trạch lại gần, đợi anh bước tới thì cô đưa chiếc bánh trong tay cho anh: “Đây là bánh mì kiềm, vị đậu đỏ, thử xem sao.
”
Nhìn cái bánh trông như khúc gỗ nhỏ này, Tiêu Vân Trạch thoáng ngạc nhiên, nhận lấy rồi cẩn thận cắn một miếng.
Khô khốc, hương vị không có gì đặc biệt.
Nhưng dẫu sao cũng dễ ăn hơn cái món “sầu riêng” hôm trước rất nhiều.
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Tống Thính Vãn, Tiêu Vân Trạch lại cắn thêm một miếng nữa, nhai kỹ, bỗng nhiên mắt của hắn sáng lên, bắt đầu nhấm nháp kỹ lưỡng hương vị.
Thấy hắn ăn hết cả cái bánh, Tống Thính Vãn không nhịn được mà hỏi: “Sao, anh thấy thế nào?”
“Hương vị rất tốt, phần nhân ngọt thanh.
” Tiêu Vân Trạch lấy khăn tay lau miệng, nhìn cô với vẻ thắc mắc: “Chỉ là tại sao chỉ ăn một thứ nhỏ bé thế này vào bụng mà lại thấy no đến vậy?”
Nghe vậy, Tống Thính Vãn bật cười: “Đúng rồi, bánh này nổi tiếng là no lâu mà.
”
Cô lấy một chiếc hộp từ quầy và mở nắp ra, bên trong là một bát mì vừa pha xong.
“Cái này là mì ăn liền, tôi vừa pha thì anh đến, may quá, ngồi xuống ăn thử đi.
”
Tiêu Vân Trạch khách sáo từ chối: “Là do Tiêu mỗ đến không đúng lúc, đã ăn cái bánh ngọt này rồi, sao dám dùng tiếp thức ăn của Tống tiểu thư nữa chứ?”
“Thôi mà, chỉ là mì ăn liền, tôi có thể pha thêm bát khác, anh cứ ngồi xuống thử xem, ăn xong tôi có chuyện muốn nói với anh.
”
Bị sự nhiệt tình của cô lôi kéo, Tiêu Vân Trạch đành ngồi xuống, nhận lấy chiếc dĩa cô đưa, đầy vẻ hiếu kỳ: “Tống tiểu thư, đây là chiếc đinh ba thu nhỏ phải không?”