“Ồ, dạo này sắc mặt của bà Trần đã tốt hơn nhiều, hôm nay còn ngồi trò chuyện với ta khá lâu.
Bà ấy lo ngài bận rộn như vậy, sức khỏe sẽ không chịu nổi.”
“Ừm.” Tiêu Vân Trạch gật đầu, rồi quay sang Thanh Long: “Có tin tức gì từ triều đình không?”
Thanh Long chắp tay: “Gia, vẫn chưa có tin.”
Tiêu Vân Trạch nhíu mày.
Đã tròn một tháng rồi, là do thư không đến triều đình hay triều đình cố tình không phê chuẩn viện trợ?
“Gia!” Chu Tước vỗ hai tay lên tiếng: “Nếu ngài có thể mua nhiều thức ăn từ chỗ thần y cô nương thì sao không mua thêm lương thực từ chỗ nàng ấy?”
“Đúng vậy, chúng ta vẫn còn tiền mà.” Thanh Long hưởng ứng.
Còn tiền ư?
Tiêu Vân Trạch liếc nhìn đám cận vệ của mình, sau đó chỉ tay về phía phòng mình: “Các ngươi vào đó tìm thử xem có còn đồng nào không.”
Ngay cả Huyền Vũ ít nói nhất cũng không kìm được lên tiếng: “Gia, trước khi xuất phát ta đã lo liệu cả rồi, đem theo khá nhiều tiền.
Sao lại hết nhanh như vậy?”
“Không phải.” Tiêu Vân Trạch lắc đầu: “Thuốc hôm qua với cả thức ăn hôm nay đều tiêu sạch cả rồi.”
Đám cận vệ im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Quả thật thuốc và lương thực đều quý giá, đến nỗi thái tử gia của họ cũng bị vét sạch.
Tiêu Vân Trạch gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Trong người các ngươi có bao nhiêu tiền, đều đem ra đây.
Về kinh sẽ bù lại cho các ngươi.”
Chẳng bao lâu sau, bọn họ chỉ thu được vài lạng bạc vụn và mấy đồng xu, nhìn nhau lắc đầu chán nản.
Thanh Long nuốt nước bọt: “Sao lại thế này? Mỗi ngày gia cũng phát không ít bạc, mà sao chúng ta lại nghèo kiết xác thế này?”
Chu Tước liếc Thanh Long, gầm gừ: “Chẳng phải do ngươi cứ nghỉ là lại đòi tới Xuân Phong Lâu, chắc hẳn đã đưa bạc cho Điệp Y cô nương hết rồi chứ gì?”
Tiêu Vân Trạch thở dài, có lẽ phải tìm cách khác thôi.
“Gia.” Thanh Long bỗng nhớ ra điều gì: “Hôm trước chẳng phải chúng ta đã thu được rất nhiều tài sản tham nhũng từ nhà tên quan chó má kia sao?”
“Người trong cung mà nhận được tấu sớ của ngài thì chắc chắn sẽ không để tám nghìn dân huyện Phong bị đói khát.
Dù sao số tài sản kia cũng sẽ bị sung công lên triều đình, chi bằng lấy mà đổi lấy lương thực từ thần y cô nương?”
Chu Tước cũng đồng tình: “Đúng vậy, đại nhân, số bạc đó không phải dùng cho tư lợi, mà là vì dân chúng.”
Tiêu Vân Trạch suy nghĩ một lát, rồi nhìn Huyền Vũ vẫn im lặng từ đầu đến giờ: “Huyền Vũ, chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết tấu chương.”