"Cô bé, cái túi tiền của cháu rất thích hợp đấy.
Tuy giá trị không bằng các cổ vật quý hiếm khác, nhưng vì kỹ thuật chế tác đã thất truyền từ lâu nên nó chắc chắn sẽ là điểm sáng tại buổi đấu giá."
"Trên thị trường bây giờ, cả chỉ may lẫn kỹ thuật như thế đều không thể tìm thấy cái thứ hai đâu." Ông Lý nhìn cô đầy mong đợi, quả quyết nói: "Nếu đem bán đấu giá thì chắc chắn không dưới năm trăm vạn."
Thấy cô vẫn không phản ứng, ông nói thêm: "Ngọc bội, vàng bạc, hay...!bất kỳ vật cổ nào trong nhà đều có thể đưa lên đấu giá."
"Hơn nữa, hàng đấu giá thường sẽ đạt giá cao hơn nhiều lần, thậm chí hàng chục lần so với giá thực tế.
Cháu cứ suy nghĩ kỹ đi."
Tống Thính Vãn: "Nếu không có túi tiền thì những thứ khác cũng có thể đem đấu giá sao?"
"Ha ha ha ha, tất nhiên là được." Ông Lý vuốt râu, mặt đầy vui vẻ: "Đồ sưu tầm càng nhiều và quý thì sẽ càng thu hút các nhà sưu tầm, giá sẽ càng cao.
Có người hỗ trợ để buổi đấu giá sôi động thì bạn già của ông vui mừng còn không kịp ấy chứ."
Không thể phủ nhận là Tống Thính Vãn thực sự cảm thấy xiêu lòng, ai mà lại chê nhiều tiền chứ?
Huống chi, cô đã quyết định giúp Tiêu Vân Trạch, giúp người dân Đại Khánh, nên dĩ nhiên càng nhiều tiền càng tốt.
Miếng ngọc bội này là do cô tìm thấy trong cái túi mà Tiêu Vân Trạch để lại tối qua.
Sau khi hắn đi, cô thấy trên quầy có một tờ giấy viết bằng chữ phồn thể.
Cô không đọc được, tìm hiểu một lúc mới biết đó là dòng chữ: "Đây là chút lòng thành của Tiêu mỗ, mong cô nương hãy nhận cho!"
Bán được hai trăm vạn, lúc này Tống Thính Vãn đang mang hợp đồng lần trước đến cơ quan thuế để nộp thuế, trên đường đi còn nghĩ xem ở nhà có những báu vật nào nữa.
Tối qua trong túi mà Tiêu Vân Trạch đưa có rất nhiều vàng bạc, vài món ngọc tinh xảo, đưa đi đấu giá hẳn là rất thích hợp.
Dù không nhiều nhưng chắc hẳn những nhà sưu tầm sẽ thích kiểu này.
Trước đây, Tống Thính Vãn thường đến nhà bạn thân chơi, ông nội của cô ấy là người rất đam mê sưu tầm, nhà có cả tủ kính trưng bày, bên trong toàn là đồ quý hiếm.
Nghĩ đến bạn thân Diệp Nhiễm Nhiễm, lòng cô dâng lên chút chua xót, muốn gọi cho cô bạn trò chuyện đôi chút.
Nhưng nghĩ đến những biến cố gần đây của mình thì cô lại không muốn làm phiền bạn mình đang du học.
Khoảng hai, ba giờ chiều, Tống Thính Vãn quay về cửa tiệm, vừa mở cửa ra đã thấy một cảnh tượng bất ngờ.