Trong tiệm sáng sủa, Tiêu Vân Trạch đang đứng bên quầy ăn bánh quy, từng miếng nhỏ, rất tao nhã.
Cô chẳng hề bị sắc đẹp làm cho mê hoặc mà hỏi ngay: "Sao anh lại vào được đây? Tôi khóa cửa rồi mà?"
Tiêu Vân Trạch thấy cô về liền đặt nửa miếng bánh xuống, đứng dậy tiến lại gần: "Tống cô nương, cô về rồi.
"
"Vâng.
" Cô vòng qua hắn, đặt túi lên quầy, cảnh giác nhìn hắn: "Anh vào bằng cách nào?"
Tiêu Vân Trạch không hiểu, đáp: "Ta bước qua ngưỡng cửa của y quán là đến đây, vẫn như mọi khi.
Đến nơi không thấy cô nương thì ta cũng không dám tự ý đi đâu, nên đành đợi cô nương trở về.
"
Như mọi khi?
Lẽ nào cửa có khóa hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, dù cửa đóng hay mở thì hắn cũng đều có thể vào được?
Cô nhìn cửa tiệm đang mở, có chút suy tư.
"Tống cô nương, lẽ nào Tiêu mỗ vào không đúng cách sao?" Thấy vẻ mặt của cô đăm chiêu, không nói gì, khiến hắn không khỏi nghi hoặc.
"À, không đâu.
" Cô bừng tỉnh, mỉm cười lịch sự: "Anh có muốn uống nước không?"
"Không cần phiền cô nương.
" Nói xong, không biết hắn lất từ đâu ra một chiếc hộp lớn đặt lên quầy: "Lần này Tiêu mỗ đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn với Tống cô nương.
"
Hộp to thế này?
Cô tò mò: "Giao dịch gì vậy?"
"Thức ăn mà Tống cô nương cho hôm trước đã được phát hết rất nhanh.
" Hắn ngừng lại: "Dịch bệnh hoành hành, không ai còn sức mà trồng trọt, viện trợ lương thực cũng chưa tới.
Huyện Phong hiện nay gần như cạn kiệt lương thực, chưa thể phục hồi sản xuất ngay lập tức.
"
Cô hiểu ra: "Vậy anh muốn mua lương thực từ tôi à?"
Hắn gật đầu: "Đúng vậy.
"
Cô mở hộp ra nhìn, thấy bên trong toàn là vật phẩm quý giá, có thỏi vàng, trang sức, đồ trưng bày, toàn vàng với ngọc, đến cả người ngoài như cô cũng nhận ra nó có giá trị không nhỏ.
Cô vội xua tay: "Mấy thứ này anh cứ mang về đi, quý giá quá, tôi không dám nhận.
Hơn nữa chỗ tiền anh đưa tôi lần trước cũng đủ để mua nhiều thứ rồi!"
Hắn đẩy chiếc hộp về phía cô: "Những thứ này vốn là tài sản tham nhũng tịch thu từ quan tham, cuối cùng cũng phải giao lại cho triều đình, chi bằng lấy đổi lương thực từ cô nương.
"
Cô thở dài: "Vậy sau này anh cần gì thì cứ nói với tôi, đừng khách sáo! Không cần mỗi lần đều đem đồ quý đến đây, bên đó anh cũng cần tiền tiêu mà.
"
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: "Tống cô nương, không biết 40 vạn cân gạo thì cần chuẩn bị mất bao lâu?"