Không tìm thì thôi, tìm rồi thì cô mới ngỡ ngàng.
Hóa ra ớt chỉ mới được đưa vào đây cách đây khoảng sáu trăm năm, mà Tiêu Vân Trạch lại đến từ thời cách đây tận hai nghìn năm!
Cô ngước nhìn Tiêu Vân Trạch, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển sang chút thương cảm: "Ừm, lần sau tôi sẽ dẫn anh đi nếm thử.
"
Tiêu Vân Trạch nở nụ cười, rất đẹp, đôi mắt đào hoa lấp lánh: "Được thôi.
"
Tống Thính Vãn phút chốc bị nụ cười đó làm ngẩn ngơ, khi tỉnh lại mới ngại ngùng đưa tay sờ mũi: "Lúc nãy tôi nói tới đâu rồi nhỉ?"
"Tiểu thư nói lần tới sẽ dẫn ta đi ăn ớt.
"
Chưa đợi cô trả lời thì Tiêu Vân Trạch đã bổ sung thêm: "Là loại ớt to hơn cả đầu tiểu thư.
"
Tống Thính Vãn:!
Sao nghe có gì đó kỳ lạ vậy.
Cô nhớ lại một chút: "À phải rồi, vừa nãy tôi nói đến việc chúng ta không cùng một thế giới, vì vậy rất nhiều thứ sẽ khác nhau.
Quan trọng nhất là thế giới tôi đang sống tiến bộ hơn thế giới của anh rất nhiều, anh có hiểu được không?"
Tiêu Vân Trạch gật đầu nhanh chóng.
"Tốt lắm.
" Cô tiếp tục mở màn hình điện thoại: "Vì vậy, cái này không phải là viên gạch phát sáng đâu, đây là điện thoại, có thể dùng để gọi điện, nhắn tin WeChat, mua đồ! "
Nhìn thấy Tiêu Vân Trạch đang tròn mắt nhìn cô đầy thắc mắc và hiếu kỳ, cô nhận ra có lẽ hắn không hiểu, vội đổi giọng: "Ý là có thể dùng nó để liên lạc với bạn bè của mình.
"
Tiêu Vân Trạch có vẻ đã hiểu ra: "Không cần bồ câu đưa thư sao?"
"Đúng đúng!"
Tiêu Vân Trạch lại thử hỏi: "Người nhận cũng không phải là người hầu mà là bạn bè?"
Tống Thính Vãn: "Đúng đúng.
"
Cũng có thể là người xa lạ nữa.
"Tiểu thư," Tiêu Vân Trạch ngập ngừng nói: "Cái! điện thoại này, cô có thể mua cho ta một cái không?"
Cô sững người, không tin nổi nhìn hắn.
Hắn muốn cái này làm gì? Đem về cổ đại để truyền tin ư?
Làm sao cô có thể giải thích cho hắn hiểu rằng ở thời đại của hắn không có tín hiệu, điện thoại sẽ không hoạt động được đây?
Cô bóp trán, ông trời ơi, xin tha cho con đi.
---
"Vãn Vãn, bên này!"
Hôm nay, Tống Thính Vãn ăn mặc rất nhẹ nhàng, áo sơ mi tay lửng trắng kết hợp với chiếc quần ống rộng tối màu, mái tóc dài búi cao kiểu búi tròn, trên đầu cài một chiếc dây ruy băng hoa nhạt, cả người trông thanh thoát, nhã nhặn.
Từ xa cô đã nghe thấy giọng nói sang sảng của chú Tôn, liền vẫy tay chào lại.
Lại gần một chút, cô để ý thấy bên cạnh chú Tôn còn có một người đàn ông cao ráo, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt sáng sủa, sống mũi cao, đeo một cặp kính không viền, trông rất thư sinh.