Người dân thành phố Tứ Phương ai cũng dễ nói chuyện vậy sao?
“Tống tiểu thư.
” Lục Châu trao cho cô một chùm chìa khóa: “Chúc cô khai trương thuận lợi.
Hợp tác vui vẻ.
”
“Cảm ơn.
”
“Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm.
” Chú Tôn ở bên cạnh vui mừng gật đầu: “Giới trẻ bây giờ thật giỏi giang, ai cũng tự kinh doanh riêng, thế hệ chúng tôi quả thực đã phải lui về sau.
”
Trước khi rời đi, Lục Châu rất lịch sự ngỏ ý muốn đưa cô về, nhưng Tống Thính Vãn từ chối.
“Lên xe cẩn thận nhé.
” Lục Châu mỉm cười: “Hy vọng sau này có cơ hội hợp tác thêm với cô Tống.
”
Trên đường đi taxi về nhà, Tống Thính Vãn bắt đầu nhắn địa chỉ kho cho những nhà cung cấp đã liên hệ từ hôm trước, bảo họ có thể bắt đầu giao hàng.
Hôm qua cô đã mất kha khá thời gian để giải thích cho Tiêu Vân Trạch hiểu được khái niệm về điện thoại, và lý do tại sao điện thoại không thể dùng ở thế giới của hắn.
Sau khi tiễn Tiêu Vân Trạch xong, cô liền lên ứng dụng mua hàng để đặt gạo.
Thành phố Tứ Phương là nơi cô mới đến nên chưa quen thuộc, cũng không biết nhiều về các nhà máy, đành phải tìm nguồn hàng trên ứng dụng.
May là cô có thói quen liên hệ với bên bán trước khi đặt hàng.
Nghe cô cần lượng hàng lớn, các nhà cung cấp lập tức đồng ý bán theo giá sỉ, chỉ yêu cầu trả trước một khoản tiền cọc, số còn lại thanh toán khi hàng đến nơi.
Quá thuận lợi nên cô liền đồng ý ngay, sau đó cũng dùng cách tương tự để liên hệ với các nhà cung cấp rau củ và thịt, giá cả cũng ưu đãi khá nhiều.
Sau khi đã liên lạc xong với các nhà cung cấp, đi ngang qua một cửa hàng đang bốc dỡ hàng, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội nói với tài xế: “Bác tài, rẽ một vòng, ghé tiệm vật liệu trước đã.
”
Người tài xế nhìn qua kính chiếu hậu hỏi Tống Thính Vãn: "Cô muốn đến cửa hàng nào?"
“Cửa hàng lớn nhất trong thành phố ấy.
”
Cửa hàng vật liệu không xa, chỉ qua hai ngã rẽ là tới.
Sau khi đi một vòng quanh cửa hàng mà không thấy món cần tìm, Tống Thính Vãn tiến đến chỗ bà chủ đang ngồi nghỉ trước cửa: “Bà chủ, ở đây có bán xe nâng tay không?”
Nghe đến xe nâng tay, bà chủ liền hăng hái hẳn, lập tức đứng dậy dẫn cô đi: “Có chứ có chứ, to lắm, để trong kho ấy, đi theo tôi, tôi dẫn cô xem.
”
Một chiếc xe nâng tay loại lớn giá 1.
600 tệ.
Tống Thính Vãn mua ba chiếc, trả tiền rất nhanh, không hề mặc cả.
Khi tiễn cô ra cửa, bà chủ mừng rỡ cười nói: “Gái đẹp phát tài rồi sao! Lát nữa chồng tôi về sẽ giao xe nâng đến cho cô.
Có nhu cầu gì thêm thì cứ quay lại nhé!”