Cuối lối đi, Tống Thính Vãn đang nằm gục trên quầy, ngủ rất say.
Hàng mi dài đổ bóng mờ nhạt dưới mắt, đôi môi đỏ khẽ hé mở, làn da trắng mịn như trứng gà vừa bóc vỏ, vài lọn tóc nghịch ngợm vương trên má.
Mỹ nhân say ngủ khiến tai Tiêu Vân Trạch thoáng đỏ lên, không nỡ đánh thức cô, hắn liền nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên cạnh, quay mặt ra cửa và kiên nhẫn chờ đợi.
Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng Tống Thính Vãn cũng tỉnh dậy.
Trong trạng thái mơ màng, cô mở mắt, đập vào mắt là gương mặt nghiêm nghị của Tiêu Vân Trạch đang ngồi đối diện.
Cô đưa tay xoa cánh tay đang tê: “Anh đến khi nào vậy? Đợi lâu chưa?”
Nghe thấy tiếng cô, hắn liền quay đầu lại, nhìn thấy dấu đỏ in trên mặt cô khi ngủ, cộng với dáng vẻ mơ màng đáng yêu lúc này khiến hắn không nhịn được cười khẽ; “Tống cô nương, cô tỉnh rồi.
Tiêu mỗ mới tới chưa lâu.”
Cô gật đầu, tiện tay mở điện thoại, lập tức thấy thời gian đã là 1 giờ sáng.
Đôi mắt cô bỗng mở to.
Chẳng phải cô đã đặt báo thức 10 giờ tối sao? Sao điện thoại không có chút động tĩnh nào vậy?
Đã hẹn giờ Tiêu Vân Trạch đến lấy hàng, hắn là người nghiêm túc như vậy, chắc chắn sẽ đến rất đúng giờ.
Cô ngượng ngùng nhìn hắn vẫn đang cười mà chỉ cảm thấy rất xấu hổ, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.
Có khi nào hắn đã đợi cô suốt ba tiếng đồng hồ không?
Cô khẽ vuốt tóc ra sau tai: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.
À, tôi chuẩn bị cho anh một thứ rất hữu ích, qua đây xem đi.”
Cả hai người nhanh chóng tiến đến cửa.
Cửa hiệu lúc này đã khóa.
Hôm nay cô bận rộn suốt cả ngày nên đã đóng cửa lại và định ngủ một tiếng, ai ngờ ngủ liền đến tận 1 giờ sáng.
“Đây, thứ này.” Cô chỉ vào xe nâng tay và giải thích: “Đây gọi là xe nâng, bên dưới có bánh xe, chỉ cần chất hàng lên là có thể đẩy đi khắp nơi.
Với cái này thì việc vận chuyển hàng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
“Tôi mua ba chiếc xe nâng, anh có thể mang hai chiếc về bên đó, giao cho những người tin cậy để họ dùng xe này chuyển hàng đến nơi an toàn, cố gắng đừng để người khác phát hiện.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng chu đáo của Tống Thính Vãn, tai Tiêu Vân Trạch đỏ ửng lên sau ba giờ chờ đợi: “Ừm, đa tạ cô nương.”
Sắc đỏ từ tai lan dần lên cả vành tai.
Hắn không hiểu.
Trong suy nghĩ của Tống cô nương thì đáng lẽ họ chỉ là quan hệ mua bán, vậy tại sao nàng lại cho hắn thức ăn, tặng xe nâng, còn nghĩ cách đưa ra đủ loại ý tưởng, chỉ cho hắn biết về những vật dụng kỳ lạ của thế giới này.