Khi Tiêu Vân Trạch đẩy một chiếc xe nâng trống quay lại, Tống Thính Vãn vội mời hắn ngồi nghỉ, mở một chai nước đưa qua: “Anh có ổn không?”
Tiêu Vân Trạch nhận nước, gật đầu: “Xe nâng dùng rất tốt, gần như không mất chút sức nào.”
“Vậy thì tốt, nghỉ chút rồi làm tiếp, cố gắng chuyển hết hàng trước khi trời sáng.”
Nói xong, cô kéo mở nắp một lon nước ngọt lạnh.
Một tiếng “xì” vang lên, hương vị của nước ngọt bốc lên ngay, cô định uống một ngụm thì thấy Tiêu Vân Trạch đang chăm chú nhìn lon nước trong tay cô.
Tống Thính Vãn hơi ngập ngừng: “Anh có...!muốn thử không?”
Ánh mắt Tiêu Vân Trạch ngước lên, trong đôi mắt đào hoa lấp lánh đầy sự tò mò và thắc mắc: “Tống cô nương, thứ này có mùi hơi...!mạnh, thực sự uống được sao?”
Nghe vậy, cô lấy một chiếc cốc dùng một lần ra rồi rót một ít nước ngọt vào: “Tất nhiên, rất ngon đấy, người trẻ bây giờ gọi nó là ‘nước tăng lực của cuộc sống’.”
Chiếc cốc trong suốt dần đầy lên với thứ nước màu nâu đậm, sủi bọt li ti, rồi được cô trao tận tay Tiêu Vân Trạch.
Hắn ngập ngừng liếc nhìn Tống Thính Vãn, sau đó nâng cốc lên ngửi thử, rồi khẽ cau mày uống một ngụm.
Thấy dáng vẻ quả quyết như ra trận của hắn, Tống Thính Vãn không khỏi bật cười.
Cô cũng uống một ngụm, tận hưởng cảm giác sảng khoái của hương vị nước ngọt.
Sau khi bỏ cốc xuống, cô thấy Tiêu Vân Trạch vẫn đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt sáng lấp lánh, liền thắc mắc: “Trên mặt tôi có gì à?”
Hắn ngồi yên như khúc gỗ, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì.
Tim cô bất giác đập thình thịch: Không lẽ chỉ một ngụm nước ngọt mà đã gây ra chuyện gì rồi sao?
Cô giơ lon nước lên xem hạn sử dụng ở đáy lon, vẫn còn mới, không có vấn đề gì cả.
Đang định hỏi thì Tiêu Vân Trạch lên tiếng: “Tống cô nương, ta uống một ngụm mà sao cảm giác như có rất nhiều thứ nhảy nhót trong miệng.
Lúc đó cả người như có vị chua xộc tới, nhưng sau đó lại thấy sảng khoái, tinh thần bừng tỉnh.”
“Thậm chí...” Tiêu Vân Trạch ngừng lại: “Còn muốn uống thêm chút nữa.”
Tống Thính Vãn bật cười khúc khích, không nhịn được nữa rồi.
Tiêu Vân Trạch thật sự quá đáng yêu, uống nước ngọt mà trông như cậu bé lần đầu tiên thử món mới.
“Anh mô tả giỏi lắm.” Cô cười: “Thứ này gọi là ‘coca’, là một loại nước có ga đấy.
Có phải ngon hơn mùi của sầu riêng không?”
Nghe nhắc đến sầu riêng, Tiêu Vân Trạch cũng cười: “Tống cô nương đừng chọc ta nữa.”