“Ha ha ha, nếu thích thì cứ uống thoải mái, còn nhiều mà.”
Trời hửng sáng, cuối cùng toàn bộ hàng hóa trong hiệu thuốc đã được chuyển đi hết.
Tiêu Vân Trạch nhìn Tống Thính Vãn đang gục trên quầy ngủ say, khoé môi khẽ cong, nhẹ nhàng nói: “Tối gặp lại.”
Huyện Phong.
Buổi chiều.
“Mọi người ra đây mau! Có lương thực rồi, phát lương thực đây!”
"Mọi người gọi các thanh niên trong nhà ra đi, lương thực cứu trợ từ triều đình đến rồi! Mỗi nhà đều có phần!"
Dọc các con phố, những người gõ mõ tuần đêm đi xuyên qua từng ngõ ngách, gõ mõ thông báo.
Thấy nhà nào còn đóng cửa, họ thậm chí còn gõ cửa nhắc nhở để không ai quên đi nhận phần lương thực.
Các cánh cửa dần mở ra, từ già đến trẻ trong nhà đều bê những cái thau, cái chậu lớn nhỏ, vội vàng chạy về phía cổng huyện nha.
Trong khi đó, tại cổng huyện nha, một hàng dài đã xếp hàng chờ đến lượt.
“Bà ơi, nhà bà có mấy người?”
“Quan gia, nhà ta có ba người.” Người đáp là một bà lão tóc bạc, quay sang gọi hai đứa cháu nhỏ bên cạnh: “Tiểu Vũ, Tiểu Sương, quan gia phát lương thực cho chúng ta rồi, không sợ đói nữa, mau cảm ơn quan gia đi.”
Lăng Thắng, một viên nha dịch được phân công phát lương hôm nay nhìn cảnh tượng trước mắt mà xúc động.
Cả gia đình ba người của bà lão khiến lòng hắn trào dâng một nỗi xót xa.
Đây chính là hậu quả của việc huyện lệnh chỉ biết ăn chơi hưởng thụ mà không lo cho dân chúng!
Lăng Thắng cúi người, mỉm cười xoa đầu hai đứa trẻ: “Hôm nay mỗi người sẽ được phát mười cân gạo, nhà bà có ba người, vậy sẽ được ba mươi cân gạo, còn có cả rau cải nữa.
Các cháu giúp bà chia đồ ra mà bê nhé, đừng để bà phải mang nặng quá, được không?”
“Vâng, cảm ơn quan gia.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn cảm ơn, dù tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện.
Từng xe lương thực lần lượt tiến vào từ ngoài thành, qua kho lương rồi tiếp tục được chở đi đến ba hướng khác nhau.
Huyện thành, thôn Mai, thôn Triệu Gia, thôn Trần Gia — mỗi nơi đều có nha dịch đứng phát lương thực.
Mọi việc diễn ra đâu vào đấy, rất quy củ.
Tiêu Vân Trạch cùng mọi người bận rộn suốt cả buổi sáng, tháo bỏ bao bì cho từng bao lương thực, để sau đó dân làng có thể dễ dàng tiếp nhận.
Nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt của những người đến nhận lương, hắn liền cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều rất xứng đáng.
---
Khi Tống Thính Vãn tỉnh dậy thì đã gần ba giờ chiều, cửa hiệu đã được dọn sạch sẽ, hàng hóa chất đống hôm qua cũng đã được chuyển đi hết.